Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 99: Điều tra. (4)

Thành Lạc Tiệp không ngờ thân là tri huyện như Lãnh Nghệ lại đi chú ý tới một thợ săn nhỏ bé, nàng không biết rằng, Lãnh Nghệ tới nơi này, do không hiểu thói quen tập tính người sống ở đây, cho nên y lúc nào cũng quan sát người xung quanh, học theo từng động tác nhỏ nhặt nhất, đó là nguyên do giúp y hòa nhập rất nhanh.

Huống hồ Lãnh Nghệ biết có kẻ muốn mưu sát mình, bề ngoài y không thể hiện ra, thực tế không lúc nào y không chú ý tới biến động xung quanh mình và Trác Xảo Nương, chú ý tới mỗi người ý đồ tiếp cận họ. Dịch trạm này có bao nhiêu người, mỗi người có đặc điểm thế nào, y gặp ai thì cơ bản đều lưu tâm. Chuyện một thợ săn nhìn cách ăn mặc biết ngay chẳng khá giả gì lại ở trọ tại dịch trạm, làm sao không để ý cho được, ngay từ đầu y đã chú ý chứ không phải là đợi khi xảy ra án mạng mới hoài nghi như tỷ muội Thành gia.

Gọi đó là bệnh nghề nghiệp cũng chẳng sai.

“Ngươi dám nói dối đại lão gia?” Thành Lạc Tiệp mày liễu dựng ngược, cô nương này tức giận thì cái uy không phải đùa đâu, giọng nói vừa êm vừa ngọt biến thanh sắc lạnh như dao:

Thợ săn cuống quýt nói: “Thảo, thảo dân đi trông khuê nữ của Tứ Nương, nó, nó một mình ở bếp, không có cái ăn, cho nên thảo dân, lén, lén lấy trộm thịt cho nó.”

“Tứ Nương có khuê nữ à?” Lãnh Nghệ có hơi bất ngờ, trong bữa tiệc thịt nướng ngày hôm qua y không thấy đứa bé nào cả:

“Vâng ạ, tiền phu của Tứ Nương có để lại một nữ nhi, năm nay bảy tuổi, bị liệt. Chuyện xảy ra cũng chỉ năm ngoái thôi, nó theo cha ra ruộng làm việc, gặp tặc nhân đi đày bỏ trốn, tên khốn kiếp đó, khuê nữ nhỏ xíu như vậy mà hắn lại nảy ra ý đồ xấu với nó… Nó may mắn chạy thoát được, những ngã xuống một tảng đá, đầu va phải đá nên bị hỏng, giờ chỉ có thể nằm trên giường. Bình thường không ra gặp ai. Tứ Nương phải nướng thịt cho mọi người, không lo được cho nó, thảo dân, thảo dân liền… ” Thợ săn dập đầu: ” Thảo dân được đại lão gia ban thịt, là ân đức lớn… Lại còn lấy trộm, thảo dân sai rồi, thảo dân sai rồi…”

Thành Lạc Tiệp vậy mà lại là cô nương mau nước mắt, nghe kể thôi mà mắt đã ươn ướt, chỉ là nghe đoạn sau thì cảm giác không đúng: “Mang đồ ăn cho một đứa bé, sao mất nhiều thời gian như thế?”

“Thảo dân đút cho nó ăn xong mới trở về.”

“Đút cho nó? Bảy tuổi còn phải đút à?”

Thợ săn sắc mặt buồn thảm: “Nó bị ngã, đầu óc không bình thường nữa, không biết ăn, nếu không đút cho, nó sẽ không ăn.”

Thành Lạc Tiệp cảm động, người này trông thô kệch, vậy mà tấm lòng rất tốt, Lỗ Tứ Nương có đứa con như thế, vậy mà ngươi vẫn muốn cưới nàng. Không phải là con mình lại chăm sóc như vậy, là nam nhân có trách nhiệm.

Lãnh Nghệ ở đại đội hình sự, tham gia đa phần là các vụ trọng án, mỗi vụ án như thế, lần nào không phải là một câu chuyện buồn thảm, dù là ở phía nạn nhân hay nghi phạm. Nhớ những ngày đầu mới làm cảnh sát, đôi khi vì một buổi thẩm ván nghi phạm, buồn bã mấy ngày không tha thiết cơm nước. Về sau quen rồi, cũng trơ lỳ nhiều, cảm động thì cảm động đấy, song tự biết điều tiết cảm xúc, không để bị ảnh hưởng tới công việc: “Trừ Lỗ Tứ Nương và đứa bé ngốc đó ra, còn ai chứng minh khi đó ngươi ở bếp?”

Thợ săn nghĩ rất lâu mới nói: “Không có ai.”

Lãnh Nghệ hỏi nhiều lần, hắn vẫn khẳng định là không có ai khác.

Lãnh Nghệ gọi dịch thừa tới, bảo ông ta bố trí phòng tạm thời đưa thợ săn tới đó, phái hai hỏa kế tới trông coi người được tra hỏi, tránh họ thông đồng. Lại sai Thành Lạc Tiệp đưa trù nương và khuê nữ tới, hỏi trù nương, xác nhận lời thợ săn, khuê nữ của nàng đúng là bị liệt không thể tự lo cho bản thân.

Thành Lạc Tiệp thấy Lãnh Nghệ tra hỏi rất kỹ thì hơi bất ngờ: “Đại lão gia, tên thợ săn đó nói đều đúng cả, vì sao chưa loại trừ hắn.”

“Cô nhầm rồi, câu chuyện của hắn rất cảm động, nhưng chẳng chứng minh được bất kỳ điều gì cả. Hắn biết bắn tên, cho nên hắn vẫn là nghi phạm trọng điểm.”

“Hắn biết thương người như thế, hẳn là người tốt, không phải hung thủ đâu. Mẹ con Lỗ Tứ Nương cũng thật đáng thương, có người chịu chăm lo cho họ rất đáng quý.”

“Đó không phải lời một bộ đầu nên nói, khi phá án không thể đem tình cảm cá nhân vào, nếu không sẽ ảnh hưởng tới phán đoán. Đã có nhiều bài học như thế rồi.” Lãnh Nghệ ngoài nói vậy, trong lòng cũng cảm thán, nói thì dễ, làm được rất khó:

Cách đó không lâu, Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương gặp bão tuyết nên ở nhờ trong chùa Âm Lăng, ở đó có một tiểu hòa thượng rất đáng thương, cuối cùng lại là hung thủ giết liền mấy người vô cùng máu lạnh. Mới đầu chính vì thấy hắn tội nghiệp, tiềm thức Lãnh Nghệ không coi hắn là hung thủ, bỏ qua không nghi ngờ. Cho nên nói phá án không được đem tình cảm vào là điều rất khó.

Con người đâu phải là cỏ cây, sao có thể vô tình.

Tiếp tới là viên quân giáo đưa tin, người này có vẻ không sợ một tri huyện nho nhỏ, vừa tới nơi chỉ chắp tay qua loa, chưa gì đã than trách: “Đại lão gia, bọn tiểu nhân không phải là hung thủ, bọn tiểu nhân còn có công vụ trên người, phải đem quân tình khẩn cấp tới kinh thành, không thể chậm trễ, ngài để để bọn tiểu nhân đi đi. Dù sao bọn tiểu nhân báo biên hiệu trong quân, sau này rất dễ tìm mà.”

“Ngươi nói dối, nếu ngươi có quân tình khẩn cấp, như thế tới dịch trạm phải đổi ngựa lên đường ngay, sao lại còn rảnh rỗi ở lại ăn thịt nướng?” Thành Lạc Tiệp chưa đợi Lãnh Nghệ nói gì đã phản bác ngay:

Viên quân giáo á khẩu, gượng gạo chữa thẹn: “Dù không phải công vụ khẩn cấp, cũng không thể để lỡ hạn.”

Lãnh Nghệ lên tiếng: “Cũng không của các ngươi quá nhiều thời gian đâu, bản huyện đã có manh mối. Với lại, đây là án mạng, các ngươi đã gặp phải, lại có hiềm nghi, phải có nghĩa vụ hiệp trợ quan phủ tra án.”

Đại Tống trọng văn khinh võ, địa vị của võ tướng vốn thấp hơn quan văn rất nhiều, huống hồ chỉ là giáo úy truyền lệnh bình thường, sao có thể so với một tri huyện. Giả vờ không xong, hắn chỉ đành ngoan ngoãn.

Lãnh Nghệ hỏi: “Các ngươi vào dịch trạm ở lúc nào?”

“Hôm qua ạ, buổi chiều, không chênh với đại lão gia là bao.”

“Sau khi vào dịch quán, các ngươi làm gì? Ai làm chứng?”

“Trời quá lạnh, bọn tiểu nhân ở trong phòng sưởi ấm. Trừ ba người bọn tiểu nhân còn có một hỏa kế dịch trạm tên Lý Lương, hắn là đồng hương của tiểu nhân, tiểu nhân thường qua đây cho nên quen biết hắn. Mọi người ở trong phòng đến khi bên ngoài ồn áo vì săn được con gấu lớn mới ra xem. Tiếp đó nữa thì ở trong sân ăn uống, không đi đâu cả.”

Lãnh Nghệ đúng là nhìn ba quân sĩ nướng thịt ăn tưng bừng như chết đói, tạm cho hắn lui, lại lần lượt gọi hai quân sĩ khác và hỏa kế Lý Lương lên, quả nhiên trả lời nhất trí với quân giáo kia.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290

Thể loại