Công việc ở Ba Châu đã xong, sáng hôm sau Lãnh Nghệ cùng Trác Xảo Nương tới y quán của Tôn lang trung đón Thảo Tuệ về, mấy ngày qua nó được đưa tới đó để Tôn lang trung điều dưỡng, khí sắc đã tốt hơn rất nhiều, bệnh tình không còn gì đáng lo, nhưng muốn trừ luôn cả mầm bệnh sau này thì vẫn dùng thuốc.
Số tiền để cửu tiểu nha đầu này đã khó tỉnh nổi, mà Lãnh Nghệ cũng lười tính, nghe Tôn lang trung nói thế, hai phu thê đều tạ ơn, làm ông ta cứ than đúng là nha đầu tốt số hiếm có.
Mang lương thực trờ về huyện Âm Lang, kế hoạch xây dựng kho Thường Bình đã được Lãnh Nghệ dự trù từ tận Tết, tất cả đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đó.
Một trận mưa xuân khiến huyện Âm Lăng gần như tĩnh mịch đình trệ trở nên bận rộn, cơn mưa kéo dài hai ngày, đất đai trở nên sinh động, nông dân ra ruộng ngắm cảnh đồng ruộng tưới đẫm nước mà vui mừng.
Đã có trâu cày ruộng, lại có mưa đúng lúc, năm nay rất có khả năng là một năm bội thu, Lãnh Nghệ nhìn nha môn ai nấy phấn chấn bàn tán cũng yên lòng.
Sáng sớm hôm đó, sau một đêm ân ái triền miên an ủi Trác Xảo Nương, Lãnh Nghệ mặc trang phục gọn gàng thuận tiện đi xa, mang mặt nạ, lặng lẽ rời huyện thành Âm Lăng.
Trước đó Lãnh Nghệ đã nói với đám Đổng sư gia muốn thường phục vi hành, tìm ra cách giúp bách tính thoát nghèo, lý do của y rất đầy đủ, trước kia chỉ biết vùi đầu vào sách vở, hoàn toàn xa rời cuộc sống, nhất là cuộc sống bách tính càng không hiểu gì, giờ y muốn đi sâu vào dân gian để bù đắp lại thiếu hụt đó.
Đám người Đổng sư gia cũng đã quen việc đại lão gia thích đi vi hành rồi, hơn nữa mỗi lần đều có thu hoạch lớn, Khâu chủ bạ già muốn rụng răng đảm bảo sẽ không phụ sự tin tưởng của đại lão gia.
Để mấy ông già phải cáng đáng hết việc lớn việc nhỏ, Lãnh Nghệ cũng hơi ngại, nhưng y cũng đâu đi chơi, y đi kiếm tiền về cho huyện mà, coi như phát huy sở trường từng người thôi.
Không biết người khác làm tri huyện thế nào, nhưng chắc chắn là không phải dựa vào cách giết người kiếm tiền, Lãnh Nghệ nghĩ đã thấy buồn cười.
Lãnh Nghệ còn mang theo số châu báu của thương nhân Thổ Phồn, cùng với cả viên cửu nhãn thạch mà Trác Xảo Nương rất thích, biết đâu có thể tìm được thân nhân của Đạt Mã Dát để trả họ.
Đã đi giết người, tất nhiên phải mang theo súng bắn tỉa rồi, Lãnh Nghệ đeo vali bọc vải xanh trên vai, dẫm trên nắng xuân ấm áp buổi sáng, trong lòng có chút hồi hộp. Thổ Phồn thời cổ sẽ là nơi như thế nào, dần hòa nhập vào cuộc sống nơi này, thấy quen Đại Tống, y cũng muốn khám phá mảnh đất mới.
Đi men theo quan đạo, trên đường có rất nhiều du thương đẩy xe nhỏ hoặc gánh hàng, bọn họ mang những thứ thiết yếu tới thôn trang xung quanh bán. Hướng ngược lại là bách tính gánh củi, rau vào huyện thành, rất hiếm khi thấy đoàn lái buôn lớn tới nơi này, hoặc từ đây đi. Cuộc sống ở huyện Âm Lăng này vẫn giới hạn trong vòng tròn tự cấp tự túc cơ bản nhất, ít giao lưu với bên ngoài.
Cứ thế đi được vài dặm, ở gốc cây bên đường có ba thớt tuấn mã và hai người, trong đó bắt mắt nhất hiển nhiên là Bạch Hồng toàn thân màu trắng, còn lại là thiếu nữ da hơi đen, mắt to tròn, ăn mặc giống người Tống, nhưng đường nét khuôn mặt rõ ràng không phải.
Lãnh Nghệ thong thả đi tới: “Để mọi người đợi lâu rồi.”
Bạch Hồng khẽ gật đầu, nói với thiếu nữ bên cạnh: “Đó là Lãnh đại ca, ngươi dẫn y đi Di Tang thành phải nghe y an bài.”
“Vâng.” Giọng thiếu nữ trong veo:
Bạch Hồng lại bảo Lãnh Nghệ: “Đây là dẫn đường của ngươi, là người Thổ Phồn, cha mẹ làm ăn ở Ba Châu, tên là Gia Trân.”
Lãnh Nghệ mỉm cười: “Gia Trân, cái tên này thật đặt biệt.”
Gia Trân tính cách có vẻ hoạt bạt, giải thích: “Gia Trân ý tứ là ráng màu, vì mẹ muội nói, khi muội sinh ra có mây màu đầy trời.”
“A, rất dễ nghe.” Lãnh Nghệ khen, cứ nghĩ dẫn đường là nam, ai ngờ là nữ, nhưng mà có là gì, còn có nữ nhân suốt ngày đi giết người kìa, chắc người ta thấy thế là bình thường:
Bạch Hồng lấy trên cổ ngựa một cái túi da, ba cái bát bạc, rót đầy rượu đưa cho hai người kia, ba người cùng bát uống cạn coi như tiễn biệt, nàng lại lấy ra hai tờ văn điệp: “Trên ngựa còn có 100 lượng bạc và ít tiền đồng, là lộ phí đi đường của hai người. Lương khô, nước và rượu đều đã có, thân phận trên văn điệp của hai người là hành thương, các ngươi là chủ phó.”
Lãnh Nghệ nhận lấy xem, tên trên văn điệp của y là Lãnh Lục Lang, không khỏi mỉm cười, y biết văn điệp xuất quan chỉ triều đình mới làm được: “Cái đồ giả này không vấn đề đấy chứ?”
Bạch Hồng đảm bảo: “Ngươi cứ nghênh ngang mà xuất quan, đây là hình vẽ của hắn.”
Lãnh Nghệ nhận lấy bức tranh, có chút bất ngờ, khác hẳn với mấy bức tranh truy nã thô sơ thấy trên mấy phim cổ trang. Bức tranh này vẽ rất tỉ mỉ có thần vận, trong hình là gương mặt lại rất thanh tú nho nhã, so với bờ vai rộng thì hơi nhỏ một chút. Trên gương mặt dài ấy có đôi mắt sáng long lanh có thần, mang tới cảm quan về một người trí dũng song toàn. Rất anh tuấn, bảo sao được trái tim mỹ nhân.
Người vẽ bức tranh này nhất định phải đặt rất nhiều tâm tư vào đó.
Bạch Hồng thấy Lãnh Nghệ trả lại bức tranh thì ngạc nhiên: “Ngươi không giữ à?”
“Ta có cách ghi nhớ một người, xem một lần là đủ, không sai được đâu.” Lãnh Nghệ chỉ vào mắt mình, chuyện này không chỉ dựa vào trí nhớ, mà còn cần có phương pháp mới được, y đương nhiên được đào tạo chuyên nghiệp rồi:
Bạch Hồng gật đầu, roẹt, bức tranh bị xé làm đôi, rồi lại tiếp tục xe tới khi thành giấy vụn ném vào con kênh bên cạnh.
Lãnh Nghệ khẽ thở dài, không nhiều lời nữa, lên ngựa chắp tay cáo từ.
Huyện Âm Lăng nằm sát với đất người Thổ Phồn, được Gia Trân dẫn đường, bọn họ cưới ngựa phóng nhanh theo quan đạo, hướng thẳng tới biên cảnh Đại Tống và Thổ Phồn.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290