Liêu tri phủ suốt từ năm mới tới giờ gặp hết chuyện nọ tới chuyện kia, lửa giận kích phát: “Bản phủ đã hạ lệnh bắt toàn bộ hộ vệ xung quanh Đồ bang chủ, nghiêm hình thẩm vấn, thế nào cũng có kẻ phải khai ra.”
“Đúng quá ạ.” Ông ta nói câu nào là Lãnh Nghệ gật câu đó, còn tích cực hiến kế: ” Lần trước thuyền bang phát sinh đại án kinh thiên, vậy mà bang chủ lại không hay biết gì, chuyện này khó làm người ta phục được. Ti chức không giấu đại nhân, trong lòng ti chức cũng không thoải mái. Chuyện này xảy ra rất đúng lúc, đại nhân có thể viết trên công văn báo lên trên, đang điều tra thì Đồ bang chủ đột nhiên bị ám sát, hoài nghi là thân nhân người bị hại thuê sảt thủ làm. Như vậy là thích hợp nhất, sẽ không ai hoài nghi đại nhân bao che nữa.”
Liêu tri phủ ngày hôm nay mới Lãnh Nghệ tới đây kỳ thực là mượn tay y phá án, tìm ra tên sát thủ ẩn trong đám hộ vệ kia. Bởi trong sự kiện này, y gặp ấm ức không nhỏ, nên cần vỗ về một phen trước. Không ngờ thu hoạch ngoài ý muốn, ý này của Lãnh Nghệ còn hay hơn nữa, khuôn mặt đang ủ ê chuyển mừng: “Đúng thế, bang chủ thuyền bang có tham dự cướp thuyền bắt cóc hay không thì không biết, tốt… Ha ha, ngươi đâu, bày tiệc, ta muốn khoản đãi Lãnh đại nhân, không say không về…”
Lãnh Nghệ miệng co giật, thôi xong, vác đá đập chân mình rồi, y tới giờ nhìn thấy thịt vẫn còn ám ảnh.
Ngày hôm đó Lãnh Nghệ ở nhà tri phủ, ăn lấy ít cơm lót dạ sau đó liên tục nốc rượu, chuốc cho bản thân say khướt ngã lăn quay khiến đám Doãn Thứu phải cõng về, gần như không đụng tới một miếng thịt.
Được đưa trở về phòng ở khách sạn Âm Lăng, Lãnh Nghệ say như chết đột nhiên mở mắt ra, nhanh nhẹn thay y phục, đeo mặt nạ vào, lần nữa đường hoàng rời khách sạn. Mục tiêu đương nhiên là nửa số tiền còn lại rồi.
Vì sao y không say à? Quá đơn giản mà, y phục người xưa thùng thình như thế, nhất là ống tay áo, địa vị càng cao, ống tay áo càng rộng, y mặc quan phục muốn ăn gian quá dễ dàng, nâng chén lên đổ vào đó là xong, mỗi tội áo ướt cũng khó chịu lắm.
Không ngờ Lãnh Nghệ đi được không xa thì phát hiện có một cái đuôi, là một hắc y nhân.
Lãnh Nghệ cứ bình thản bước đi như đang ngắm cảnh đường phố rộn ràng ngày Tết, thong dong chậm rãi, thi thoảng đứng lại xem trước cửa nhà ai đó có biểu diễn tạp kỹ. Đến khi đi qua một con ngõ, y thình lình lách người nấp vào góc tối, đợi người kia truy đuổi theo, thình lình thò chân ra, gạt tên đó ngã nhào. Nhanh như chớp rút dao xông tới, kề cổ hắn: “Ngươi là ai, vì sao theo dõi ta?”
Đúng lúc này cảm giác có một luồng kình phong ập tới, biết không hay, xoay người lăn trên mặt đất, một thanh đơn đao chém sượt qua người. Kẻ tập kích một chiêu bất thành, người xoay như lốc xoáy chém liền mấy đao, Lãnh Nghệ cấp tốc né tránh.
Tên bị ngã trên mặt đất cũng nhổm dậy, rút đao chém vào lưng y.
Trúng chiêu, tên kia chưa kịp mừng rỡ thì tay tê rần, chém vào lưng Lãnh Nghệ mà không khác gì chém vào đá, nhất thời sững người. Chỉ một tích tắc đó thôi, Lãnh Nghệ chỉ cố tình lộ sơ hở dụ địch, giờ thuần thục chiêu dụ địch này lắm rồi, cơ hội tốt làm sao bỏ qua, hàn quang lóe lên, cắt đứt động mạch ở tay và chân hắn, máu tuôn như suối.
Keng, đao rơi xuống đất.
Tên còn lại chém đại đao tới đầu Lãnh Nghệ, đột nhiên không thấy y đâu nữa, trước mặt mình đã tối sầm, té ra Lãnh Nghệ đã nào hằn vào lòng mình, gần như dán sát mặt, thu đao về ngăn cản nhưng sao kịp. Ngắn một tấc là hiểm một tấc, đã bị Lãnh Nghệ áp sát là xong rồi, dao nhọn đã kề sát cổ.
Lãnh Nghệ dùng âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng hỏi: “Các ngươi rốt cuộc là ai?”
Không ngờ tên đó cười nhạt: “Ta mà chết thì ngươi cũng chết thôi, giỏi thì giết ta…”
Xoẹt, lời chưa dứt Lãnh Nghệ đã cắt đứt yết hậu của hắn, đẩy xác sang bên.
Tên còn lại nằm trên mặt đất, máu ở đùi ở tay tuôn xối xả, hắn lại chỉ còn một tay, không bịt không nổi, bịt bên này thì bên kia chảy, cảm giác được sinh mệnh của mình đang trôi đi nhanh chóng theo dòng máu đó. Lại nhìn Lãnh Nghệ ra tay máu lạnh như vậy, ý chí phản kháng mất sạch, còn chưa đợi Lãnh Nghệ tới tra hỏi mình đã cầu khẩn: “Cứu ta, ta sẽ nói.”
“Nói!” Lãnh Nghệ cầm dao vẫn còn đang nhỏ máu kề cổ hắn, lời của y còn sắc lạnh hơn dao, một tay đặt lên huyết quản của hắn, giúp tốc dộ máu chảy chậm lại, tuy vậy biết rằng kẻ này chết chắc rồi, trừ khi thời đại này có cách truyền máu:
“Ta, ta là… Là…” Tên đó giọng càng ngày càng nhỏ:
Lãnh Nghệ nghiêng tai lắng nghe, nhưng không còn phát ra âm thanh nào nữa, đã quá muộn, hắn mất máu mà chết rồi.
Chùi dao và tay lên người hai cái xác chết, cứ bỏ mặc đấy trong ngõ tối, Lãnh Nghệ đi tiếp, rất nhanh y lại phát hiện có một cái đuôi bám theo… Sau đó là hai, ba, bốn… Không ngừng tăng lên, tới khi số đuôi lên tới sáu cái mới dừng lại.
Lãnh Nghệ không hiểu, y rõ ràng đang đeo mặt nạ, những kẻ này lý do gì nhắm vào mình? Không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy một cửa hiệu còn mở, là hiệu châu báu, lách người mà vào.
Hỏa kế đang quét dọn ngẩng đầu lên, cười nói: “Xin lỗi khách quan, cửa hiệu đã đóng cửa, á…”
Nhìn thấy máu tươi dính trên người Lãnh Nghệ, hẵn hoảng sợ lảo đảo lùi lại, va mạnh vào quầy.
“Năm mới vui vẻ.” Lãnh Nghệ ném cho hắn túi tiền vừa lấy được từ hai cái xác chết, một tay chống quầy nhảy qua, đi về cửa sau:
Sau cửa hiệu là căn phòng nhỏ, chưởng quầy đang hớn hở tính toán thu nhập trong ngày, đống bác trắng phau phau đặt trên bàn tròn. Trướng phòng thì cầm bút nhập sổ, đột nhiên nhìn thấy có người xông vào, lại còn dính máu trên người, tay trượt một cái thành vệt dài trên sổ. Chưởng quầy nhanh như cắt nhào người lên dùng toàn thân che đi đống bạc trên đó, không tiếc mạng.
“Năm mới vui vẻ, làm phiền rồi.” Lãnh Nghệ lại ném nốt túi bạc còn lại cho chưởng quầy, tiếp tục đi tới thấy một cái sân nhỏ, một tiểu lâu hai tầng, y đi lên tầng hai:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290