Lãnh Nghệ ở bên chăm chú lắng nghe từng lời của Đồ Nhị, lúc này y chẳng cần làm gì, Đồ bang chủ đã làm hộ hết rồi, gầm gừ: “Khi ngươi rời tiểu viện tử thì có ai ở đó?”
Đồ Nhị đã khai tội lớn nhất rồi thì tất nhiên không giấu nữa: “Chỉ có Tiểu Thuận và Ma Kiểm, đệ thấy sắp tới giờ hẹn Thúy Hoa, nói đọc sách mệt rồi muốn rửa mặt, bảo chúng lấy nước, rửa mặt xong đệ nói, đang năm mới không cần ở đây cùng học sinh, ra ngoài mà chơi. Đợi chúng đi rồi, đệ lại bảo với Lưu bà là học mệt ra ngoài đi dạo cho tỉnh, bảo bà ta đóng cửa, rồi đi tìm Thúy Hoa.”
Nói vậy là khi hắn đi, trong tiểu viện tử chỉ có bà già trông cửa đó thôi, Lãnh Nghệ hỏi Đồ bang chủ: “Lệnh đệ đã trên 20, vì sao chưa thành thân?”
“Ta sợ nó thành thân rồi sẽ không chuyên tâm đọc sách được, cho nên mãi chưa cưới tức phụ cho nó, ai ngờ nó lại giấu diếm đi tìm nữ tử thanh lâu…” Đồ bang chủ lại bắt đầu nổi giận:
“Nam lớn nên cưới vợ, lệnh đệ không nhỏ nữa.”
“Không được, ngày nào chưa có công danh, đừng hòng cưới tức phụ…”
Lãnh Nghệ biết không khuyên nổi ông ta, tâm tư đó cha mẹ Trung Quốc nghìn năm sau cũng chẳng khác, đứng dậy cáo từ.
Không lâu sau trong phòng khách có tiếng quát tháo, tiếng đánh đập, rồi Đồ Nhị chạy ra, ôm mặt chạy vù qua Lãnh Nghệ.
Kỳ thực Lãnh Nghệ làm việc này trừ xác định chắc chắn Đồ Nhị không ở hiện trường, còn để tìm hiểu con người Đồ bang chủ.
Đồ bang chủ cũng có một mặt nhân tính, hy vọng đệ đệ thông qua học tập đường hoàng, có được công danh, vinh diệu tổ tông. Tâm tư ấy y rất cảm thông.
Đương nhiên, cảm thông không có nghĩa đã khẳng định ông ta không phải người đáng giết. Trên thế giới này không ai là xấu hoàn toàn, không ai là tốt hoàn toàn. Người xấu làm chuyện tốt, người tốt làm chuyện xấu không phải lạ gì. Đồ bang chủ muốn đệ đệ dựa vào học vấn có công danh là đáng khen, nhưng không có nghĩa ông ta không làm chuyện trái lương tâm, vấn đề là chuyện ông ta làm đã tới mức độ đáng giết chưa?
Y không muốn lạm sát người vô tội, nhất là chỉ vì tiền.
Trở về tiểu viện tử, Lãnh Nghệ gọi Lưu bà tới hỏi chuyện: “Lão nhân gia, vì sao trước đó không nói lúc Đồ phu nhân tới thì Đồ nhị gia không ở trong tiểu viện?”
“Ngài đâu có hỏi, ngài chỉ hỏi lão phụ, phu nhân tới làm gì? Nhưng Nhị gia đi trước khi phu nhân tới, đại lão gia lại chê lão phụ nói nhiều, thế nên ngài không hỏi, lão phụ không nói.” Lưu bà đôi phần trách móc:
Lãnh Nghệ cười khổ, đúng là Đồ bang chủ có mắng bà ta: “Vậy lão nhân gia kể chuyện trước khi Đồ phu nhân tới, sau khi Đồ nhị ra rời đi, có gì xảy ra không?”
“Đầu tiên là Tiểu Thuận và Ma Kiểm đi trước, Nhị gia nói là đi tản bộ, lát sau phu nhân tới, chuyện sau đó đã kể cho ngài rồi.”
Không hỏi thêm được gì, Lãnh Nghệ đành để Lưu bà về.
Ăn tối xong, hai nha hoàn được phái tới đốt mấy ngọn đèn dưới hành lang. Thực ra dầu nến cũng không rẻ gì, nên ở nông thôn đi ngủ sớm cũng có một nguyên do, đó là vì nghèo nữa.
Lãnh Nghệ ngồi dưới hành lang tới xuất thần, ánh đèn chiếu không tới trong đại sảnh, nửa sáng nửa tối, như khuôn mặt âm dương, nhìn rất rợn người.
Nha hoàn đứng đó đợi hầu hạ Lãnh Nghệ rửa chân cởi áo lên giường ngủ, nhưng Lãnh Nghệ chưa thể nào quen chuyện ngủ sớm như vậy, bảo họ không cần hầu hạ cứ đi nghỉ trước. Hai nha hoàn liền thỉnh an lùi ra, tới phòng cho phó tòng nghỉ ngơi.
Doãn Thứu và Ngụy Đô cảnh giới bên ngoài, Trịnh Nghiên ở cửa, Thành Lạc Tiệp mang cái ghế tới ngồi cạnh Lãnh Nghệ, thay đổi cách xưng hô dùng khi chỉ có hai người bên nhau: “Nghệ ca ca, chàng nghĩ gì thế?”
“Vụ án này.” Lãnh Nghệ tự lẩm bẩm: ” Kỳ lạ, vụ án tới đây đột nhiên mất hết manh mối, ta chưa biết tiếp tục tra thế nào? Người có khả năng gây án lại có chứng cứ vắng mặt, người ở hiện trường lại không có khả năng gây án.”
“Vậy thì do người ngoài lẻn vào thôi.” Thành Lạc Tiệp luôn là cô nương đơn giản, nói xong tự phản bác: ” Nhưng mà chàng nói cũng có lý, dấu vết ở hiện trường là ngụy tạo, nếu là ngụy tạo thì không phải người ngoài làm. Nếu không phải người ngoài thì chỉ có Lưu bà và nha hoàn Tiểu Bình kia, mà họ đủ sức bóp chết Đồ phu nhan… Ài, thiếp cũng hồ đồ.”
“Người ngoài ta nói ở đây không phải người ngoài phủ, chỉ cần người không quen thuộc tiểu viện tử này đều là người ngoài hết. Nếu là người trong phủ nhưng ngoài tiểu viện tử, vậy không cần giả hiện trường là người ngoài, mà là giả thành người trong làm, dọn dẹp gọn gàng mọi thứ mới hợp lý.”
“Vậy người ngoài lại am hiểu tiểu viện tử này thì sao?”
“Khả năng này có, nhưng nhỏ, vì Đồ bang chủ gửi gắm kỳ vọng vào đứa đệ đệ này rất cao, làm riêng một cái tiểu viện tử để hắn chuyên tâm học tập. Cả tức phụ còn không cho cười, thế làm sao để người khác tới quấy nhiễu?” Lãnh Nghệ phủ định lời nàng, vụ án này hiện giờ đã lâm vào bế tắc:
Đêm đã về khuya, bóng tối mờ ảo, sương mờ lãng đãng bao quanh tòa phủ thi thoảng vang vọng âm thanh ai oán của tang gia.
“- Vụ án này đúng là lạ thật đấy, người thông thuộc nơi này nhất là hai nam phó đều không có mặt, đi tãn gẫu với người khác. Bọn họ được Thổ Oa là phó tòng của Đồ phu nhân chứng minh rồi. Lưu bà và Tiểu Bình cũng quen thuộc nơi này thì không có năng lực giết người.” Thành Lạc Tiệp cũng ngẫm nghĩ về vụ án, nhưng trừ lặp lại lời đã nói thì không giúp được gì, đột nhiên nàng reo lên: ” Hay là thế này, trộm vẫn là người ngoài, nhưng hắn rất thông minh, biết chúng ta sẽ suy luận thế nào, nên lợi dụng ngụy tạo hiện trường, để chúng ta hiểu lầm là người bên trong làm ra?”
Lãnh Nghê gật đầu: “Ta đồng ý với nàng, hung thủ là kẻ thông minh, từ việc hắn dẫn vụ án đi vào chỗ bế tắc là đủ thấy rồi.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290