Lãnh Nghệ trằn trọc không ngủ được, thấy Trác Xảo Nương ôm bụng cuộn tròn người, hỏi ra biết bụng nàng không thoải mái nên định cùng nàng ra ngoài. Tiết Tứ Nương nằm gần đó cũng muốn đi cùng. Lãnh Nghệ dẫn họ ra ngoài động đứng gác.
Khi ba người họ quay về, Hà Hắc Kiểm đứng nhớn nhác ở cửa động hỏi có thấy đệ đệ hắn không, ba người lắc đầu.
“A, hắn là người ra đầu tiên.” Đạt Mã Đạt sực nhớ ra, kêu lên: ” Không lẽ hắn mang viên châu báu của ta chạy rồi.”
Hà Hắc Kiểm quát: “Nói gì thế, không phải ngươi soát người rồi à?”
“Vậy sao hắn phải chạy?”
“Ai bảo là hắn chạy?”
“Thế sao chưa về.”
Lão Lưu Đầu phán một câu: “Hay bị dã thú ăn rồi?”
“Nói bậy.” Hà Hắc Kiểm giơ chân đá: ” Hắn không phải trẻ con, dù bị hổ tha đi cũng phải kêu lên chứ?”
Lỗ đại tẩu cũng đi ra cửa động: “Có khi đợi thêm lúc nữa là về.”
Nhưng đợi mãi mà chẳng thấy bóng dáng Hà Nhị Ngưu đâu, Hà Hắc Kiểm không nhịn được nữa, cầm một thanh củi đang cháy ra ngoài tìm, vừa đi vừa gọi. Tiếng của hắn xa dần, người đợi trong động cũng khẩn trương, Trác Xảo Nương thì thầm bên tai Lãnh Nghệ, Hà Nhị Ngưu lúc nãy muốn giết ca ca, vậy mà ca ca vẫn lo cho đệ đệ, Lãnh Nghệ chỉ khẽ gật đầu.
Chừng thời gian một bữa cơm Hà Hắc Kiểm trở về, mặt như người mất hồn: “Không thấy đâu, ta tìm khắp mà không thấy.”
“Chạy rồi, chắc chắn là chạy rồi.” Đạt Mã Dát xông tới tóm cổ áo Hà Hắc Kiểm: ” Đệ đệ chạy, ca ca bồi thường.”
“Buông ra đi!” Lãnh Nghệ cũng cầm một khúc củi cháy đứng dậy: ” Mọi người giúp một tay tìm kiếm, dã thú sợ lửa, không sao đâu, khả năng đường trơn, hắn bị ngã đâu đó, đang đợi chúng ta tới cứu đấy.”
Những người khác nghe vậy đều cầm củi đứng dậy, Đạt Mã Dát phải thả người…
Hà Hắc Kiểm rối rít chắp tay một vòng: “Đa tạ, đa tạ mọi người.”
Lãnh Nghệ đi cùng Trác Xảo Nương, không quên dặn: “Mọi người đừng đi lẻ, hai người một tổ gặp phải chuyện gì thì hét lên cho mọi người cùng biết, đừng đi quá xa.”
Hà Hắc Kiểm nói lớn: “Phía trước chừng trăm trượng có vách núi đấy, mọi người cẩn thận đừng để bị rơi xuống.”
Thế là trừ Đạt Mã Dát ở lại canh không cho ai tới gần chỗ người tuyết, tất cả chia ra tìm kiếm. Suốt một canh giờ, bọn họ vừa đi vừa gọi, cuối cùng ai nấy lạnh run rẩy trở về.
Đi xa như vậy mà vẫn không thấy gì, củi mang theo đã cháy hết, chỉ đành đợi sáng mai tìm tiếp.
Thực ra trời cũng sắp sáng rồi, bọn họ gần như thức cả đêm, về chợp mắt không bao lâu thì trời sáng, mặt trời mọc lên chiếu ánh sáng rực rỡ, tuyết cũng ngừng, cảnh sắc đẹp như họa, chỉ là không ai có tâm trạng thưởng thức.
Mọi người lại bắt đầu tìm kiếm, lần này tầm nhìn tốt, Lão Lưu Đầu và Tiết Tứ Nương nhanh chóng tìm ra một cái sơn động nhỏ, rất sâu, ở cửa sơn động còn có dấu chân. Hai người gọi lớn, tất cả cùng chạy tới.
Lãnh Nghệ quan sát thấy ở cửa động có một tảng đá lớn tựa hồ bị di chuyển, dấu chân rất loạn, không cái nào hoàn chỉnh, bên trong thì toàn đá không có tuyết, nên không phát hiện dấu chân. Y cầm cục đá ném vào, phát hiện rất sâu.
Hà Hắc Kiểm vừa chạy tới liền lớn tiếng gọi, sau đó không thấy ai đáp thì nóng ruột muốn chui vào, Lãnh Nghệ cản lại: “Đừng làm bừa, nói không chừng có chướng khí, kiếm con gì thử đã.”
“Trong thời gian ngắn tìm sao được, không sao đâu.” Hà Hắc Kiểm nóng ruột định vào:
“Không được!” Lãnh Nghệ vẫn ngăn cản: ” Nếu đệ đệ ngươi xảy ra chuyện trong đó thì khả năng xảy ra chuyện do chướng khí, ngươi vào chỉ nạp mạng thôi.”
Hà Hắc Kiểm nhìn bốn xung quanh chỉ thấy mênh mông tuyết trắng, lòng như lửa đốt: “Làm sao đây, làm sao đây?”
Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ: “Thế này vậy, buộc ngọn đuốc vào cây gậy dài, nếu gậy cháy thì không sao, nếu gậy tắt là có chướng khí, ngươi phải ra ngay.”
“Được! Vách núi có trúc, ta đi chặt.” Hà Hắc Kiểm chạy đi ngay:
“Hôm qua giết sói có mỡ, ta về làm đuốc, thế nào cũng cháy được một đoạn.” Lão Lưu Đầu chạy về thì thấy Đạt Mã Dát cầm cái gậy gỗ bới tuyết:
Mặt trời vừa lên là Đạt Mã Dát đã cầm gậy đi tìm châu báu của mình, tới giờ chưa tìm được, thấy Lão Lưu Đầu chạy về hỏi gấp: “Sao, tìm được hắn chưa?”
“Phát hiện dấu chân trước một sơn động, chắc là hắn xảy ra chuyện trong đó, ngươi có đi giúp không?”
“Đi, tất nhiên là đi, có khi thằng nhãi đó giấu châu báu của ta trong sơn động.”
“Lại là châu báu.” Lão Lưu Đầu tức giận: ” Đây là chuyện liên quan tới mạng người đấy, ngươi không nghĩ làm sao cứu người à?”
“Vớ vẩn, hắn trộm đồ của ta lại còn muốn ta lo cho hắn à? Đi mau.”
Hà Hắc Kiểm rất nhanh chặt được một cây trúc thích hợp, đợi Lão Lưu Đầu làm đuốc xong mang tới thì đốt lên đi vào trong.
Ai ngờ chỉ đi được mười mấy bước thì phát hiện một người nằm đó, vứt cả đuốc đi chạy tới, chính là Hà Nhị Ngưu. Hắn ra sức lay, nhưng không có chút phát ứng nào…
Nghe thấy tiếng gào khóc bên trong, đằng xa ánh lửa vẫn sáng, xem ra không có chướng khí, Lãnh Nghệ dặn: “Không ai được vào, ta vào trước xem sao?”
Lãnh Nghệ đi cẩn thận hơn, lửa tuy không tắt, nhưng cảm thấy hít thở khó khăn đầu hơi choáng, mắt mờ đi, biết không khí trong này không tốt, không thể ở lâu phải làm xong việc rồi nhanh chóng quay ra.
Chẳng mấy chốc Lãnh Nghệ đã thấy Hà Hắc Kiểm ôm đệ đệ khóc thương tâm, kiểm tra nhanh mạch Hà Nhị Ngưu thì chết rồi, vội giục hắn: “Ngươi ở đây lâu rồi, ra nhanh không chết ngạt đấy.”
Cũng may đã có dặn trước, Hà Hắc Kiểm không tới mức thương tâm tới quên hết cả, khóc lớn bế đệ đệ ra.
Lãnh Nghệ cầm lấy cây đuốc dài quơ một vòng tròn, không có hung khí, không có dấu vết chiến đấu, tất nhiên cũng không có viên cửu nhãn thạch quý giá kia. Chỉ xem một lượt rồi đi ra ngay.
Ngoài cửa động, Hà Hắc Kiểm ngồi đó vẫn ôm đệ đệ mà khóc, những người khác đứng đó im lặng. Lãnh Nghệ đi tới ngồi xuống nhìn kỹ, lòng trầm xuống, cổ người chết có dấu vết bị bóp rất rõ ràng, mặt tím tái, chứng tỏ ngạt thở mà chết không cần nghi ngờ.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290