Trong bữa cơm xảy ra chuyện lớn như vậy mà phương trượng Giác Tuệ vẫn chẳng can thiệp gì, phu phụ Lãnh Nghệ là người ngoài, việc có thể can thiệp vào rất hạn chế. Nhìn là biết loại chuyện này đã tồn tài rất lâu rồi, sau này chắc chắn còn tái diễn.
Tiểu hòa thượng Minh Viễn lau máu mũi, đầu cúi thấp, nói: “Đệ đi bê canh.”
“Để ta đi cho, ngươi đừng có để canh cũng bị đổ thì mọi người chỉ có cơm không mà ăn.” Đầu bếp Minh Viễn sợ sệt nhìn Lãnh Nghệ, xoa cổ tay chuồn luôn:
Một bát canh gỗ lớn mau chóng được bê lên, trên đó bập bềnh vài lá rau.
Trác Xảo Nương kéo tiểu hòa thượng Minh Không tới bên cạnh, lấy khăn tay ra định lau máu ở mũi cho hắn, nhưng hắn quay mặt đi, lấy ống tay áo tự lau.
Nơi này quá quái dị, Lãnh Nghệ đụng nhẹ vào người Tác Xảo Nương, ý bảo nàng đừng can thiệp.
Xảy ra chuyện không vui, mọi người đều lặng lẽ ăn cơm, không ai nói năng gì hết, ăn xong rồi từng người cúi đầu mà đi. Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương cũng về phòng.
Tiểu hòa thượng Minh Không bê nước nóng vào cho họ rửa ráy rồi lại lẳng lặng mà đi.
Vì không phải ở nhà, cho nên Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương đều cởi áo ngoài thôi, trong chùa không có giường lớn, toàn là giường đơn cho một người, nên ai ngủ giường nấy.
Vừa nằm xuống một lúc, nghe thấy Trác Xảo Nương gọi nhỏ: “Quan nhân.”
“Ừ.”
“Thiếp… Sợ.”
Lãnh Nghệ lập tức thiểu ra, Trác Xảo Nương muốn ngủ cùng mình, muốn mình ôm nàng ngủ. Mà y sợ nhất là điểm này, sợ Trác Xảo Nương nằm trong lòng mình sẽ nhận ra sự khác biệt với trượng phu mình, đành phải cứng rắn nói: “Không sao ngủ đi.”
“Dạ.” Trác Xảo Nương tủi thân lắm, quấn chặt chăn vào người. Lúc sau lại không nhịn được nói: ” Tên hòa thượng đầu bếp kia thật quá đáng, chẳng trách những người khác đều ghét hắn, mà vị phương trượng đó cũng thật là, để họ hết cãi nhau lại đánh người mà mặc kệ, cái chùa này còn giống chỗ người tu hành không?”
“Kệ họ, chỉ mong bão tuyết sớm dừng, chúng ta xuất phát, bọn họ thích làm gì thì cứ làm.” Lãnh Nghệ tuổi đời chưa nhiều, nhưng chuyện từng trải qua không ít, sớm không còn xốc nổi của tuổi thanh niên: ” Nàng cố ngủ đi còn giữ sức.”
Trác Xảo Nương không nói thêm gì nữa, thổi tắt đèn đi ngủ.
Trong khi huyện Âm Lăng đang mịt mù trong bão tuyết thì phủ thành Ba Châu chỉ lác đác tuyết rơi, không hề ảnh hưởng tới cuộc sống, thậm chí làm chợ đêm càng thêm náo nhiệt thi vị. Uống rượu, thưởng tuyết, ngâm thơ luôn là thú vui của tao nhân mặc khách.
Tất nhiên chỉ ngồi ở chỗ ấm áp, quần áo đầy đủ, có rượu có thịt mới cảm thụ được tình thơ ý họa trong đó.
Nhã phòng tầng ba khách sạn hào hoa nhất Ba Châu, một bên có thể ngắm nhìn chợ đêm rộn ràng náo nhiệt, bên kia có thể nhìn xuống thiên tỉnh, ở đó có sân khấu nhỏ, tiếng đàn ca réo rắt truyền lên. Trong phòng bên cạnh thi thoảng có tiếng cười khanh khách lả lơi, tiếng mời rượu chơi tửu lệnh, huyên náo vô cùng.
Liêu tri phủ đang cùng mấy tá quan trò chuyện với một lão giả. Vị lão giả này tuổi chừng ngũ tuần, khuôn mặt như đúc từ thép, lạnh tanh nghiêm nghị, là quan lớn chuyển vận sứ, tuần tra châu huyện quản hạt, ngày hôm nay vừa tới Ba Châu.
Chuyển vận sứ của triều Tống, gọi ngắn gọn là “tào”, chưởng quản tài chính, đồng thời có chức trách củ sát bách quan. Thông thường do quan ngũ phẩm trở nên đảm nhiệm, mà tri phủ triều Tống thì cấp bậc tương đối thấp, chỉ có lục phẩm.
Nghe xong Liêu tri phủ báo cáo, Hoàng chuyển vận sứ chẳng cười cái nào, chỉ vân về chòm râu mượt mà rõ ràng được chăm sóc rất tốt, nhìn bầu trời lất phất tuyết rơi ngoài kia, khung cảnh náo nhiệt vui tươi như vậy mà mặt đăm chiêu lo lắng, không biết có tâm sự gì.
Liêu tri phủ không dám nhiều lời, lòng thấp thỏm, không biết mình đã nói sai điều gì, hoặc là chỗ nào làm chưa tốt, khiến tào vận sứ đại nhân không vui.
Tới khi Liêu tru phủ tính xem có nên gọi ca cơ vào rót rượu làm sôi động không khí một chút hay không thì Hoàng chuyển vận sứ mới chậm rì rì nói: “Thấy bảo Ba Châu dân phong hung hãn, chuyện cường đạo cướp bóc không ít phải không?”
Liêu tri phủ cúi thật thấp người: “Dạ vâng ạ, Ba Châu núi cao rừng sâu, còn chưa được vương đạo giáo hóa, sơn dân không ít, chuyện đấu đá chém giết thường xảy ra. Lần này đại nhân tuần thị vừa vặn tuyên dương hoàng ân, thu phục đám điêu dân.”
Hoàng chuyển vận sứ chẳng tiếp lời ông ta, cứ nói ý mình: “Bản quan nghe nói, chỗ các ngươi không chỉ sơn dân điêu ngoa, mà đám quan viên địa phương cũng chẳng ra gì, ỷ trời cao hoàng đế xa, làm chuyện xằng bậy.”
Liêu tri phủ cứng người, không biết lời này của ông ta có ý tứ đặc biệt gì không, hay nhắm vào ai, tình huống không rõ, không dám tiếp lời, chỉ chắp tay dạ dạ vài tiếng.
“Bản quan nghe nói, một viên huyện quan dưới tay ngươi, tham lam mỹ sắc của một ái thiếp đại hộ, cưỡng bức nữ tử đó. Làm nữ tử trinh liệt đó không chịu được xỉ nhục, tự tận trong huyện nha. Vì thấy bản thân bị ô nhục, đau khổ phẫn nộ tới cực điểm, cho nên dùng dao đâm vào nơi bị vấy bẩn. Thật đáng phục cũng đáng thương. Một tên quan huyện nhỏ tí xíu mà gan to hơn trời, có còn vương pháp nữa hay không?”
Giọng nói đanh thép, từng lời như dao, nói cho Liêu tri phủ tim đập chân run, tri huyện dưới quyền mình làm gì có ai như vậy? Ngây một lúc ông ta mới giật mình nhớ tới huyện Âm Lăng có một nữ tử bị chết trong nha môn. Nhưng làm gì có nghe nói chuyện bị tri huyện làm nhục phẫn nộ tự sát gì đâu cơ chứ? Hay là có hiểu lầm gì? Liêu tri phủ khom người: “Đại nhân có phải đang nói tới vụ án mưu sát ở huyện Âm Lăng không ạ?”
Ông ta cố tình nhấn mạnh hai chữ mưu sát, có ý tốt nhắc nhở quan trên.
Dè đâu Hoàng chuyển vận sứ lại đùng đùng nổi giận: “Án mưu sát à? Cái gì mà mưu sát!? Rõ ràng là gian giâm nữ tử, khiến người ta phẫn nộ mà tự sát! Có loại ác quan bậc này, bách tính làm sao sống yên, làm sao có thuận dân, thượng bất chính hạ tắc loạn, bảo sao nơi này dân phong hung hãn, ác quan như thế, dân không phản kháng sao được? Liêu đại nhân, xảy ra chuyện như vậy mà ngài không biết gì à? Ngài cũng nên rửa sạch mắt rồi đấy.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290