Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 4: Tri huyện nợ ngập đầu. (2)

Rất nhanh điếm tiểu nhị bê một chậu nước và cái kéo đi lên, đứng trước cửa phòng, uể oải dùng chân đá cửa: “Mang tới rồi, mở cửa.”

“Đặt ở cửa là được rồi.”

Rầm! Điếm tiểu nhị đặt mạnh chậu nước xuống sàn gỗ, ném kéo vào chậu đi luôn, thái độ không ra gì, cũng phải thôi, đã nợ tiền, nửa đêm lại còn yêu cầu nọ kia, người ta bực chứ.

Thành Tường nghe bên ngoài không có âm thanh nào nửa mới khẽ khàng mở cửa ra, bê chậu và kéo vào. Cài cửa cẩn thận, sau đó cắt hết tóc thi thể, sau đó cũng cắt lởm chởm tóc của mình.

Cửa sổ mở ra, đêm tối mùa đông chỉ có từng cơn gió lạnh thồi vù vù, đến bóng người cũng không có.

Thành Tường ngồi ngoài nửa buổi tối rồi nên biết, tuyệt đối không lo có người qua lại, thế nên y dùng chính cái đai lưng to bản chắc chắn kia buộc viên quan đó, thả từ từ qua cửa sổ. Sau đó bản thân leo xuống, lại trèo qua tường, từ từ kéo thi thể lên, đặt xuống.

Thể lực của Thành Tường rất tốt, làm một loạt việc này không tới mức quá mệt, nhưng hổi hộp khẩn trương, làm giữa đêm đông mà toát mồ hôi.

Cuối cùng cõng thi thể tới dưới cái cây cong queo cách đó không xa, y cũng chẳng dám đi xa, càng đi xa thì tỉ lệ bị phát hiện càng cao, quá nguy hiểm.

Thành Tường vốc một nắm bùm bôi bừa lên mặt thi thể, nhắm mắt quay đầu sang bên lẩm bẩm vài câu xin lỗi, lại đấm vào mặt thi thể mấy cái, phá hỏng dung mạo. Tiếp đó kiếm một tảng đá to đứng lên trên, so sánh độ cao cổ viên quan, buộc đai lưng lên cành cây, bế thi thể lên tròng đầu vào, khẽ buông tay, chỉnh vết siết cổ thật khớp, sau đó đá đổ hòn đá.

Nơi này rất kín đáo, nếu không tới gần sẽ không thấy được, ít nhất không thể bị phát hiện trong đêm nay.

Nhìn cỗ thi thể lủng lẳng trên cây, người không phải do mình giết, nhưng làm chuyện này thấy rất thất đức, day dứt, đứng đó một hồi, mắt hơi ướt, Thành Tường quỳ xuống khấu đầu một cái: “Người anh em, đắc tội với anh rồi, tôi làm vậy là vạn bất đắc dĩ mà thôi… Anh yên tâm, tôi thề với anh, tôi đã mượn cái thân phận này thì nhất định sẽ giúp anh sống tốt quãng đời còn lại, nếu anh có thân nhân, tôi sẽ giúp anh chiếu cô, thay anh tận hiếu. Anh ở trên trời có linh thiêng thông cảm cho tôi, phù hộ tôi.”

Nói xong cung kính lạy cái nữa.

Dù trong lòng cảm xúc ngổn ngang, Thành Tường biết chỗ này không thể ở lại lâu, người lom khom lần mò trong bóng đêm trở về nơi mình nấp trước đó, trèo lên cây đại thụ, lấy một cái vali bằng da. Đây là thứ y mang theo khi tới đây, vì chuẩn bị trộm quần áo nên giấu ở nơi này. Y đeo vali da, lại lần nữa quay về căn phòng trong khách sạn.

Trong phòng vẫn thế, ngọn đèn dầu bị gió thổi lay qua lay lại tựa hồ có thể tắt bất kỳ lúc nào, Thành Tường ngẩng đầu nhìn xà nhà mông lung nơi từng treo một cỗ thi thể, nói thêm một câu “xin lỗi” rồi đóng cửa sổ lại.

Đây là một chuyện đầy tính mạo hiểm, bất trắc, nhưng làm thì cũng làm rồi, Thành Tường nhắm mắt lại, đứng im tại chỗ hồi lâu ổn định cảm xúc, khi mở mắt ra lẩm bẩm như tự ám thị: “Từ giờ trở đi, mình là Lãnh Nghệ.”

Cho cái vali da xuống dưới gâm giường, kéo then cài cửa ra, ngồi trở lại bàn, nhìn tóc tai vương vãi khắp nơi, tay chấm vào chén trà, sau đó há miệng khóc.

Tiếng khóc này thực sự kinh thiên động địa, tuy là khóc giả, nhưng bi thương là thật, mấy hôm nay vì sinh tồn mà y phải đè nén cảm xúc xuống, giờ nghĩ tới tình cảnh bản thân, nghĩ tới thế giới mình không thể về, nghĩ tới tương lai mù mịt, nghĩ tới chuyện khốn kiếp mình vừa làm. Lãnh Nghệ càng khóc càng nhập tâm, càng khóc càng thương tâm… Cuối cùng thành khóc thật.

Rất nhanh cửa phòng bị đẩy ra, xông vào trước tiên là một người trung niên tuổi chừng trên bốn mươi, hắn nhìn Lãnh Nghệ ngồi đó khóc, mặt lộ vẻ kinh ngạc không sao tin nổi, như thấy chuyện khó tin nhất trên đời. Lãnh Nghệ tuy đang khóc rất thảm thiết, nhưng vẫn không quên quan sát phản ứng của người khác với vị tri huyện mình.

Vẻ mặt của người trung niên đó chẳng lẽ là mình đóng giả có chỗ nào thất bại rồi? Lãnh Nghệ lòng lo thon thót.

Tiếp ngay đó lại có thêm một người, y phục xộc xệch, rõ ràng đi rất gấp, chín là ông già mà Lãnh Nghệ nhìn thấy ở cùng vị tri huyện kia. Ông già chừng 50, râu tóc hoa râm, hiền từ như bậc trưởng bối, đi vào phòng thấy Lãnh Nghệ tay cầm kéo đang cắt tóc, tóc đã bị cắt vương vãi khắp nơi, lúc này đầu đã thành con chim cút trọc đầu rồi.

Ông già thất kinh, cuống quýt chạy tới đoạt cái kéo, dậm chân đau lòng kêu: “Đông ông! Làm cái gì thế này?”

Hay, Lãnh Nghệ mừng thầm, ông già này từ đầu tới cuối chỉ chấn kinh vì mình cắt tóc mà không hề có chút nghi hoặc nào với tướng mạo của mình, tảng đá lớn trong lòng Lãnh Nghệ liền đặt xuống. Xem ra mình đóng giả thành công lắm, ngay cả người bên cạnh cũng không phát hiện ra điều gì.

Có điều người trung niên xông vào đầu tiên kia vì sao lại cứ nhìn mình kinh ngạc như thế? Chẳng lẽ nhìn ra sơ hở gì rồi chăng? Có vẻ không giống, Lãnh Nghệ vừa khóc vừa nhìn, ngoài cửa có thêm vài vị khách tới xem náo nhiệt, còn người trung niên đó thì lại đi mất rồi.

Thật khả nghi.

Lãnh Nghệ không dám nhìn ngang ngó dọc tìm kiếm người trung niên kia, cúi đầu lau nước mắt làm ra vẻ thương tâm, mà y cũng thương tâm thật nên chẳng ai nhìn ra sơ hở gì. Không vội vàng lên tiếng, cứ quan sát động tĩnh trước tính sau, dù sao người này cũng đi theo vị tri huyện kia, nói linh tinh không khéo lộ tẩy.

Tới tận khi chưởng quầy, điếm tiểu nhị của khách sạn cũng tới, Lãnh Nghệ mới làm ra vẻ đã kìm nén đước, ngước đầu lên nuốt nước mắt vào trong: “Lãnh mỗ sống uổng hơn hai mươi năm, không ngờ…”

Ông già hơi khom người xuống: “Đông ông, đâu cần thế, chẳng qua nhất thời không thuận lợi thôi.”

Giọng ông già không có nửa phần nghi ngờ, Lãnh Nghệ yên tâm hơn nữa, đúng là giọng nói xem ra cũng không khác mấy vị tri huyện kia rồi, nắm một ít tóc trên bàn giơ lên cho nó rơi lả tả: “Đâu chỉ nhất thời không thuận lợi, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có cách cắt tóc làm sư, quy y cửa phật cho rồi.”

Ông già vội nói: “Đông ông, vụ án này được ra hạn ba ngày, chắc gì đã không phá được. Với lại dù không phá được thì cũng chỉ cách chức hoàn hương thôi, đâu tới mức phải xuất gia?”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290

Thể loại