Loại trừ dần dần, người ở trong dịch quán đã được tra hỏi hết, tới lượt Doãn Thứu tới phòng thẩm vấn, Lãnh Nghệ không cho ông ta chút đãi ngộ nào khác, cũng vẫn là câu hỏi: “Hôm qua các ngươi tới dịch trạm đã làm những gì?”
Doãn Thứu rất hiểu chuyện tra án, lập tức chắp tay: “Thuộc hạ sau khi tới nơi liền an bài chỗ ở cho phu nhân và mọi người, sau đó dẫn hai bộ khoái ra ngoài tuần tra, cho tới khi đại nhân về. Sau đó vì nướng thịt, Từ Phong đề xuất tới giúp, thuộc hạ cho phép, để hắn đồng thời lưu tâm an toàn của đại lão gia ở bên trong. Không ngờ lại xảy ra chuyện.”
“Khi mọi người nướng thịt thì các ngươi ở đâu?”
“Thuộc hạ và Ngụy Đô ở bên ngoài cảnh giới, không tham gia nướng thịt, đều do Thành Lạc Tiệp bộ đầu phái Lâm Linh và Hoàng Mai đưa thịt cho.”
Lãnh Nghệ vì người này nửa đêm từng đột nhập vài huyện nha Âm Lăng, cho nên luôn cảnh giác với ông ta, nhưng từ lúc Doãn Thứu tới nhận nhiệm vụ hộ vệ, làm việc rất chu đáo, cẩn mật làm người ta yên tâm. Ngược lại tỷ muội Thành gia thực ra không được xứng chức cho lắm. Lãnh Nghệ lại hỏi: “Các ngươi tuần tra cùng nhau sao?”
Trước mặt người ngoài Doãn Thứu rất bổn phận: “Không ạ, bọn thuộc hạ chia ra, đi quanh tường bao ngược chiều nhau.”
“Vậy bao lâu chạm mặt nhau một lần?”
“Dịch trạm không lớn, nên chỉ bằng thời gian uống một chén trà.”
Sau đó Ngụy Đô đi vào, cũng nhận câu hỏi rồi trả lời tương tự.
Vậy là tra hỏi đã hết, dịch thừa và hỏa kế dịch trạm đều không biết bắn tên, trực tiếp loại trừ. Ba binh sĩ đi đưa tin thì không có thời gian để cưa xà ngang, cũng loại trừ. Hai tùy tùng của Thành Lạc Tiệp theo bọn họ đi săn, sau đó luôn ở sân nướng thịt, không có thời gian gây án.
Thành Lạc Tuyền và hai nữ bộ khoái khác thì luôn ở bên cạnh Trác Xảo Nương không rời, Trác Xảo Nương chứng thực. Doãn Thứu và Ngụy Đô xác nhận cứ một tuần trà gặp nhau một lần, hơn nữa hai nữ bộ khoái mang rượu thịt ra cho họ vài lần đều thấy họ đi tuần không bỏ, không có thời gian gây án.
Vậy chỉ có thợ săn không có chứng cứ vắng mặt thôi. Chẳng lẽ hắn là hung thủ?
Lãnh Nghệ tất nhiên không kết luận tùy tiện như vậy, lại lần nữa gọi thợ săn tới: “Bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi là có khả năng thực hiện hành vi phạm tội, ngươi mà không nói thật, bản huyện chỉ có thể đành coi ngươi là tội phạm. Tội danh mưu sát mệnh quan triều đình, đời này đừng mong gặp lại Lỗ Tứ Nương nữa.”
Thợ săn hoảng quá, quỳ xuống dập đầu liên hổi: “Thảo dân nói, thảo dân nói… Tối ngày hôm đó trừ khuê nữ của Tứ Nương, còn có Hoàng nha đầu lấy nước đốt bếp. Nàng, nàng luôn thích… Thảo dân, nàng lén lút tìm thảo dân, cùng thảo dân cho khuê nữ của Tứ Nương ăn, nàng có thể làm chứng.”
Lãnh Nghệ có hơi tức giận, song bình tĩnh lại rất nhanh, tra án là thế, không thể mong đối phương bị hỏi một câu là khai hết: “Vì sao trước đó không nói?”
Thợ săn rối rít nói: “Thảo dân sợ Tứ Nương biết không vui, nàng hay ghen, không thích thảo dân ở cùng nữ nhân khác.”
Lãnh Nghệ lập tức cho gọi Hoàng nha đầu tới hỏi chuyện riêng, hỏi kỹ chi tiết tối hôm đó, sau mới lại tra hỏi thợ săn, cơ bản tương đồng, không nói dối.
Như vậy người khả năng cao nhất phạm tội không thể thực hiện hành vi tội phạm, vụ án lâm vào bế tắc.
Thành Lạc Tiệp nóng ruột lắm, đứng ngồi không yên, Lãnh Nghệ ngược lại nhìn nàng sốt ruột còn cười được: “Khi phá án gặp phải chướng ngại thì càng phải để đầu óc thoải mái, không nên xoáy vào bế tắc. Nên cố gắng thay đổi đầu óc, thả lỏng tư duy, nói không chừng có linh cảm.”
“Được, hay chúng ta lại đi săn đi.”
Cái này không phải thay đổi đầu óc, mà là cô bỏ đi chơi, Lãnh Nghệ buồn cười: “Gặp phải gấu nữa thì sao?”
“Không đâu, không đâu làm sao có chuyện trùng hợp thế nữa.” Thành Lạc Tiệp nghĩ tới đi chơi là hưng phấn rồi, ra sức xúi giục Lãnh Nghệ: ” Dù có gặp chúng ta cũng không sợ, chúng ta đi quanh dịch trạm thôi mà, coi như không phải đi săn cũng là tản bộ, không gọi thêm ai nữa, chỉ hai chúng ta thôi… đại lão gia, đi mà.”
Lãnh Nghệ vốn không định đi, thay đổi đầu óc chỉ là đối hướng suy nghĩ thôi, không phải vứt hẳn một bên như Thành Lạc Tiệp, cuối cùng có vẻ không chịu nổi sự kỳ kèo của nàng, đành gật đầu.
Thành Lạc Tiệp thấy Lãnh Nghệ đồng ý rồi thì cao hứng vô kể, tựa hồ không đợi thêm được giây phút nào nữa, chạy đi như làn gió đi lấy cung tiễn. Báo với Doãn Thứu là muốn cùng Lãnh Nghệ ra ngoài tra án, không muốn ai đi theo. Doãn Thứu tất nhiên mong đợi nàng dùng mỹ nhân kế với Lãnh Nghệ cũng không muốn ai làm phiền, dặn nàng không đi xa, có chuyện kịp thời báo tín hiệu.
Dịch trạm nằm ở mảnh đất bằng phẳng lưng chừng núi, mé trái, phải và chính giữa đều có đường lớn thông tới Ba Châu và thành trì xung quanh. Ngã ba ngay khúc cua núi này đìu hiu trong gió lạnh, chẳng có chíu xíu cảnh đẹp nào mà ngắm, hai người không đi theo quan đạo, men theo lối nhỏ xuống núi.
Sơn đạo quanh co khúc khuỷu, hai bên là rừng cây rậm rạp đan xen cao thấp, đa phần trụi lủi lá, cành xác xơ, số ít còn lá trên cành thì cũng thâm đen, đất trời như bức tranh thủy mặc, chỉ có hai màu trắng và đen.
À không, vẫn còn sắc màu khác, Lãnh Nghệ liếc nhìn bên cạnh, Thành Lạc Tiệp cũng giống muội muội, mặc võ phục thuần một màu xanh nhạt, tuy nàng ăn mặc giản dị chẳng có món trang sức nào, song trông càng quyến rũ.
Lãnh Nghệ thực ra cũng thấy kỳ, y không biết là thời xưa còn có cả nữ bộ đầu, chỉ là thấy người xung quanh không ai tỏ ra bất ngờ, cho nên y cũng không hỏi. Đoán chừng số lượng không nhiều, địa vị các nàng không thể cao được, chỉ dùng để chấp hành một vài nhiệm vụ đặc thù nào đó thôi, không phải hiện tượng phổ biến.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290