Một lượng vàng giá trị bằng 10 lượng bạc, tức là một vạn đồng, mấy rương tiền thuế đổi sang vàng chỉ bằng một rương nhỏ thôi, có thể mang theo người.
Lãnh Nghệ lại bảo Trang Cẩm Tài gọi phó tòng tới đóng giả dân công kiếm việc trên đường, còn mình thì mượn cớ tu sửa nội trạch mới số dân công này tới. Đương nhiên Trang Cẩm Tài cũng trong số đó, được bão tuyết yểm hộ, bọn họ lấy cớ mang vật liệu xây dựng để đưa vàng vào nha môn, khiêng bạc về nhà Trang Cẩm Tài.
Những chuyện này Lãnh Nghệ đều thực hiện trôi chảy, chỉ có một vấn đề khiến y hao phí một phen tâm tư, đó là có nên đưa Trác Xảo Nương đi theo mình không? Tối hôm đó phát hiện tên áo đen mắt tam giác lặng lẽ đột nhập vào nội trạch mà không ai phát hiện, y biết nha môn không phải nơi an toàn. Cuối cùng Lãnh Nghệ quyết định dẫn Trác Xảo Nương đi cùng, nàng không phải tiểu thư yểu điệu mà là nữ nhi của núi rừng, có thể chịu được gian khổ.
Đám người kia có vẻ muốn tìm thứ gì quan trọng lắm mà vị tri huyện kia cất giữ, nhưng Lãnh Nghệ không biết đó là gì, khó đảm bảo chúng không lấy Trác Xảo Nương ra ép mình.
Nếu Lãnh Nghệ biết thứ đó là gì, dù quý giá tới mấy, y cũng đem ra đổi, nhưng vấn đề là y không biết gì cả, đối phương nghĩ rằng mình thà chết không khai hại Trác Xảo Nương thì làm sao? Vì thế dù dẫn nàng theo là gánh nặng, Lãnh Nghệ vẫn quyết định làm như thế.
Lãnh Nghệ đưa cho Trác Xảo Nương xem cái rương vàng, nói với nàng, đề phòng số vàng này lần nữa bị cướp, y muốn tự mình đem vàng lên đường tới phủ thành. Vì nàng cũng sinh ra trong núi, am hiểu rừng núi, nên cần nàng giúp đỡ hộ tống.
Trác Xảo Nương chỉ nghe trượng phu cần mình giúp, nàng không nghĩ nhiều, cái đầu nhỏ gật liên hồi.
Vì thế Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương liền cải trang thành dân công áo vải, mặt mày lem luốc, lưng đeo sọt đan mây, đưa số vàng kia lên đường.
Sau khi đổi toàn bộ tiền thuế thành vàng, thể tích liền nhỏ hơn cả chục lần, nhưng mà vàng thì lại nặng hơn bạc rất nhiều, cho nên dù là một cái rương thôi nhưng vẫn rất nặng. Kể cả thể lực Lãnh Nghệ có hơn người, nhưng đường xa, hoàn cảnh khắc nghiệt, mệt tới thở như trâu. Trác Xảo Nương nhiều lần muốn mang giúp y, nhưng Lãnh Nghệ không đồng ý, nàng chỉ biết nhìn mà đau lòng.
Càng tệ hơn nữa ngày bọn họ xuất phát, tuyết tuy lớn nhưng chưa là gì, đến đêm bọn họ xin tá túc ở một cái thôn nhỏ, sáng hôm sau thức dậy gió lớn nổi lên, mở mắt ra cũng thấy khó.
Lãnh Nghệ vẫn quyết định lên đường, vì đối phương một khi cướp được số “bạc” kia, biết bị lừa sẽ tức tốc quay lại tìm bọn họ, số vàng này cần nhanh chóng nộp lên mới yên tâm.
Tới chập tối, gió tuyết biến thành bão tuyết mất rồi, gió thổi mạnh tới mức người đứng còn không vững. Lúc đó bọn họ đã lên tới một ngọn nùi cao, gió thổi càng khùng khiếp, Lãnh Nghệ đeo số vàng nặng không hề gì, nhìn Trác Xảo Nương thân hình nhỏ nhắn bị gió thổi lay động không ngừng, tiểu cô nương rất quật cường, vậy mà không than vãn một câu. Nhưng Lãnh Nghệ nào dám lên đường nữa, nàng có làm sao, y hối cũng không kịp.
Lãnh Nghệ kéo Trác Xảo Nương nấp vào sau một cây đại thụ, lấy súc bắn tỉa ra, nhìn qua ống ngắm, bão tuyết làm tầm nhìn giảm xuống cực thấp, không khác gì ban đêm, nhưng nhờ tính năng nhìn đêm vẫn có thể quan sát được.
Xuyên qua ống nhòm, Lãnh Nghệ phát hiện ra một nơi tối hơn các chỗ khác, nhìn cái bóng mấp mô lờ mờ, tựa hồ là một quần thể kiến trúc, rất có thể đó là một cái thôn.
Quan sát thật kỹ hồi lâu, Lãnh Nghệ càng khẳng định đó là một cái thôn, liền đặt súng ngắm xuống, vui mừng báo tin cho Trác Xảo Nương: “Cách đây không xa có một cái thôn, nàng còn đi được không, chúng ta tới đó tránh bão tuyết.”
“Thiếp vẫn chịu được.” Trác Xảo Nương kỳ thực đã lạnh tới sắp không cả nói được rồi vẫn mỉm cười cho y yên tâm, nắm lấy tay Lãnh Nghệ, theo y bước thấp bước cao đi về phía trước:
Đường đã không còn nữa rồi, vì bị tuyết phủ kín, nhìn đâu chỉ thấy một màu tuyết trắng. Lãnh Nghệ đi trước, tay cầm một cái gậy dài, vừa dò đường vừa chắn gió. Đang đi thì nghe Trác Xảo Nương ở phía sau hét á một tiếng, Lãnh Nghệ vội quay lại, nhưng không thấy nàng đâu cả.
Tay Lãnh Nghệ vẫn còn nắm chặt tay nàng, sao không thấy được nữa chứ? Hẳn là nàng bị rơi xuống một cái hồ bị tuyết lấp lên rồi, y vừa nắm thật chặt tay nàng, vừa ra sức kéo, may mà nàng khá nhẹ, lập tức bị y kéo ra khỏi đống tuyết.
Chỉ là do dùng sức quá mạnh, đất lại trơn, Trác Xảo Nương ngã nhào vào người Lãnh Nghệ, cả hai cùng lăn tròn trên đất tuyết.
Lãnh Nghệ vội vàng ôm lấy nàng, sợ nàng lăn xuống núi, đây là lần đầu tiên y ôm Trác Xảo Nương, mặc dù cách lớp áo rất dày, người y vẫn khẽ run một cái. Lừa được người khác chứ chẳng thể lừa bản thân, nữ tử trong lòng là lão bà của người khác, y chỉ là một kẻ mạo danh hèn hạ thôi.
Trác Xảo Nương vội vàng bò dậy, miệng nàng sắp đông cứng, hàm hồ nói: “Quan, quan nhân… Xin lỗi.”
Thời đại nam tôn nữ ti ấy, nữ nhân không được phép cưỡi lên người nam nhân, cho dù là chuyện ngoài ý muốn, Trác Xảo Nương vẫn vội vàng xin lỗi.
Lãnh Nghệ sao để ý tới chuyện đó, lúc này nhìn nàng như vậy còn đau lòng chết đi được, kéo nàng dậy. Giờ không phải là lúc nói gì, tiếp tục lội tuyết đi tới, dặn nàng đi sát sau lưng mình, tránh lún vào tuyết như lần trước.
Gian nan đi trong tuyết không biết bao lâu, rốt cuộc bọn họ nhìn thấy một tòa sơn môn đứng trong gió tuyết.
Thì ra kiến trúc mà Lãnh Nghệ nhìn thấy không phải là một cái thôn, mà là một ngôi chùa. Cơ mà lúc này mặc kệ nó là cái gì, Lãnh Nghệ nắm chặt tay Xảo Nương, một tay đập cửa gọi lớn.
Giọng của y rất lớn, nhưng vẫn phải đợi rất lâu mới có một tiểu hòa thược thấp bé mảnh khảnh ra mở cửa, mà cửa chỉ mở một khe nhỏ. Tiểu hòa thượng thò cái đầu trọc ra, nhìn thấy hai người toàn thân sắp bị tuyết phủ kín mà không nói gì cả.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290