Phương đông đã sáng rực từ bao giờ, tiếng gà gáy cũng không biết gáy qua bao lần.
Hàng mi dài cong cong chớp vài cái, Thành Lạc Tiệp mở mắt nhìn gương mặt tuấn lãng vừa mang chút thư sinh, lại không thiếu góc cạnh rắn rỏi của Lãnh Nghệ, nhìn rất chăm chú, như muốn ghi nhớ kỹ gương mặt đó trong lòng.
Suốt một đêm này không có chuyện gì xảy ra cả, Thành Lạc Tiệp khóc nửa đêm, nửa sau thì ngủ thiếp đi. Lãnh Nghệ đang nhìn chằm chằm lên trần nhà, cả đêm y không ngủ, thậm chí chưa từng thay đổi tư thế, ngồi nguyên tại chỗ, thấy có động tĩnh cúi xuống cười nhẹ: “Tỉnh rồi sao?”
“Ừm.”
Thành Lạc Tiệp khóc rất lâu, phát tiết rất nhiều, tâm trạng không quá kém, tuy vậy chuyện hôm qua không thể nói không để lại di chứng gì, làm hai người nhất thời không biết tiếp tục đối diện với nhau thế nào, nàng ngồi dậy rời giường định lấy cớ chuẩn bị nước rửa mặt, che giấu sự lúng túng này.
Lãnh Nghệ thở hắt ra một hơi dài rồi vỗ vỗ má đứng dậy, không ngờ vừa đứng lên liền “á” một tiếng, sau đó đứng không vững ngã nhào xuống đất. Thành Lạc Tiệp ở bên phản ứng nhanh như chớp đỡ lấy Lãnh Nghệ, nhưng không chịu nổi sức nặng của y, y người ôm nhau lăn lông lốc trên mặt đất.
Quên mất, cả một đêm ngồi không nhúc nhích, hai chân tê hết cả, đến lúc đứng lên Lãnh Nghệ mới nhận ra, kết quả là ngã một cú. Chống tay xuống sàn, Lãnh Nghệ định đứng dậy, bỗng í một tiếng, cảm giác tay là lạ, hình như vừa trượt đi, y ngồi dậy, không ngờ đầu đau nhói, như va phải thứ gì đó cứng lắm.
Té ra hai người họ đã lăn lộn tới dưới trà kỷ rồi.
Thế nhưng cảm giác kia không hề sai, Lãnh Nghệ kệ cảm giác ở chân, ngồi hẳn dậy, tay đập đập xuống đất.
Thành Lạc Tiệp cũng ngồi dậy: “Sao thế?”
Lãnh Nghệ nghi hoặc.”Chỗ này hình như không giống nơi khác, vừa rồi ta có cảm giác nó chuyển động.”
“Vén lên thử xem.” Thành Lạc Tiệp là con mèo hiếu kỳ: ” Biết đâu dưới đó giấu bảo bối đấy.”
Có lẽ là để che đậy cho chuyện lúng túng giữa cả hai, thế nên bọn họ nói là làm, còn chẳng đi rửa ráy ăn sáng trước, cứ thế dọn dẹp ghế và trà kỷ đi, sau đó vén thảm lên, gạch xanh lát nên không có gì đặc biệt. Thành Lạc Tiệp thất vọng lắm, nhưng Lãnh Nghệ tin vào cảm giác, khi nãy, mô phỏng lại tư thế của hai người khi đó, tay sờ sờ xung quanh, cuối cùng phát hiện một viên gạch không chắc chắn như viên khác. Thử ấn xuống, không được, không có chuyện gì xảy ra, y hết đẩy trái lại đẩy phải, hoặc chỉ ấn một đầu. Cuối cùng khi kéo về phía sau, rốt cuộc nghe thấy tiếng lạch cạch, bốn viên gạch di chuyển, lộ ra một ngăn ngầm vuông vức.
“Cái gì thế nhỉ?” Trong ngăn kín kia có rất nhiều sổ sách, Thanh Lạc Tiệp đưa tay cầm cuốn sổ lên, mở qua thấy ghi chép chẳng chịt như cuốn số thu chi gì đó, nàng rất ngại mấy thứ đau đầu này, đưa cho Lãnh Nghệ:
Lãnh Nghệ đang muốn lật xem, đột nhiên người hẫng một cái, sàn dưới đất nghiêng đi, hai người chỉ kịp hét lên một tiếng nhỏ rơi xuống.
Sàn từ từ khép lại.
Hai người cứ thế mà rơi xuống, Lãnh Nghệ trong lúc lâm nguy phản ứng rất nhanh, ném quyển sách trong tay ra, vút qua khe hở bay lên nhà.
Cạch, sàn khép lại, hai người họ cũng thuận theo con dốc trượt xuống.
Lãnh Nghệ bám tay vào mặt đất, nhiều năm leo núi, y rất tự tin vào kình lực của mình, luận sức lực ở đầu ngón tay, y tin mình thua kém cao thủ ưng trảo môn như Doán Thứu. Nhưng y không tóm được bất kỳ thứ gì, mặt đất rất cứng lại nhẵn, tựa như tảng đá hoa cương mài phẳng vậy.
Cũng may bọn họ nhanh chóng chạm đáy, bốn phía đen xì, Lãnh Nghệ cảm giác thân thể rơi xuống đống đồ vật lộn xộn, có cứng có mềm, còn đè nát cái gì đó.
Kinh khủng nhất là, trong này sặc sụa một cái mùi thối khiến người ta ngạt thở. Mà Lãnh Nghệ thì không lạ gì cái mùi này, mùi xác chết thối rữa, cái mùi này, không có thứ mùi thối nào trên đời sánh được.
Ở đây có thi thể thối rữa, hơn nữa e là không chỉ có một cái, ý nghĩ đó vừa dâng lên, toàn thân nổi gai ốc, bụng ợ nước chua, muốn nôn.
Đúng lúc này Thành Lạc Tiệp hoảng hốt gọi: “Nghệ ca ca, chàng ở đâu?”
“Đây.” Lãnh Nghệ cố nén cảm giác lộn tùng phèo trong bụng đáp:
Thành Lạc Tiệp tức thì nhào tới, ôm chầm lấy Lãnh Nghệ, kinh sợ hỏi: “Thối quá, đây là đâu?”
Nàng là thị vệ thiếp thân của hoàng hậu, lại là lúc quốc thái dân an, suốt cả ngày trừ luyện võ ra thì chỉ lúc đối luyện mới ra tay với người khác. Một nữ tử còn chẳng dám sát sinh, tới Âm Lăng mới là lần đầu phá vỡ tiền lệ, trước đó chưa từng thấy xác chết, càng chưa từng ngửi cái mùi đáng sợ nhất nhân gian này.
Lãnh Nghệ không muốn nói cho nàng sự thật, không muốn nàng thêm sợ hãi, đành giả ngốc: “Ừ, thối thật đấy.”
“Đây là đâu nhỉ?”
“Chắc là một cái hầm, ta đoán khi chúng ta mở ngăn ngầm kia, chỉ lấy đồ ra mà không biết tắt đi cơ quan tương ứng, đây là cách đề phòng nếu có người tình cờ phát hiện cơ quan kia mà không phải chính chủ thì sẽ rơi xuống hầm.”
“Có phải là nơi đổ rác của Đồ phủ không nghỉ, lại còn cái dốc kia, trơn như bôi mỡ ấy.” Thành Lạc Tiệp cố hết sức căng mắt nhìn bốn phía, nhưng chỉ thấy một màu tối om, không thấy bất kỳ thứ gì: ” Giờ chúng ta phải làm sao?”
“Đừng hoảng, sẽ có cách.” Lãnh Nghệ lúc đó đã ném cuốn sổ trở lại, Doãn Thứu đợi lâu không thấy họ thế nào cũng vào phòng kiểm tra, một khi phát hiện ra cơ quan, họ sẽ được cứu. Tuy vậy, y không thể ngồi yên chờ đợi: ” Chúng ta kiểm tra xem có lối ra không?”
Đột nhiên trong bóng tối có tiếng trẻ con sợ hãi: “Mẹ, chúng tới… Ưm…”
Giọng nói đó ngưng bặt, như bị ai đó bịt lại.
“Ai thế?” Lãnh Nghệ cả kinh kéo ngay Thành Lạc Tiệp ra phía sau, cảnh giác quát, đồng thời lắng nghe mọi động tĩnh khả nghi:
Không ai đáp lại.
Trong tình thế ấy mà Thành Lạc Tiệp lại chỉ thấy hạnh phúc, còn không phải sao, một thư sinh yếu ớt, vậy mà khi có điều bấc trắc, phản ứng đầu tiên lại là bảo vệ mình, điều ấy chứng tỏ trong lòng y thực sự có mình. Hoàn toàn không phải vì chỉ tham mỹ sắc của mình. Dù vậy Thành Lạc Tiệp không quên chức trách, kéo Lãnh Nghệ ra sau, nàng nhạy cảm hơn đã nhận ra giọng trẻ con, còn rất nhỏ: “Đừng sợ, bọn ta không phải là người xấu, bọn ta vô tình phát động cơ quan nên rơi xuống đây, các ngươi là ai?”
Vẫn không có người nào trả lời.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290