Buổi tối hôm đó ở trong phòng nghe thấy tiếng gió rít ở bên ngoài đã nhỏ hẳn đi, Trác Xảo Nương cùng Lãnh Nghệ ngồi bên giường sưới ấm, nàng đã rất phản cảm với ngôi chùa này, nói: “Mong rằng mai gió tuyết ngừng hẳn, chúng ta có thể lên đường.”
“Không đi được đâu.” Lãnh Nghệ lắc đầu đầy đăm chiêu, y cũng đang lo thắt lòng đây, không biết đám Vũ bộ đầu đi đường có bình an không, không gặp sự cố gì thì tốt rồi, nhưng lúc tới Ba Châu nộp tiền cho quan phủ mà mở ra toàn đá, có khi y bị dán công văn truy nã rồi không chừng. Lúc đó y mang vàng trên người lại ăn mặc thế này, tình ngay lý gian, nước đi nào cũng có mạo hiểm nhất định, tình cảnh bây giờ y chẳng có lựa chọn, đã thế còn vướng vào rắc rối này: ” Ta xem trời còn âm u lắm, gió tuyết khả năng chỉ tạm dừng thôi, chúng ta không nên để như lần trước, giữa đường gặp gió tuyết mà không gặp được thôn làng thì có nguy hiểm.”
“Với lại nơi này xảy ra án mạng, ta là tri phủ, phải tra hai năm rõ mười, giả sử người ngoài gây án đã đành, nếu là người trong chùa giết, lại đúng lúc có người ngoài, chứng tỏ kẻ giết người này ngang ngược thế nào, không thể bỏ mặc… nếu không sợ hắn lại ra tay.”
Trác Xảo Nương không nói nữa, có điều nàng lo lắm, mắt vô tình nhìn về phía cái rương nhỏ, đó là mạng sống của họ, lần trước chỉ mất ba thành thuế làm cho nhà họ đền muốn khuynh gia bại sản rồi, lần này mà còn mất, chắc chỉ còn đường treo cổ.
Lãnh Nghệ biết mối lo của nàng: “Mạng người quan trọng, cứ phá vụ án này đã, đừng lo, nơi này không có người ngoài tới được.”
Trác Xảo Nương “ừm” khẽ một tiếng.
Khiến nàng phải lo lắng cùng mình, Lãnh Nghệ áy náy trong lòng, nắm tay Trác Xảo Nương, nói nhỏ: “Không sao đâu, ta tự có tính toán.”
Hai phu thê đang tâm tình thì có tiếng gõ cửa, sau đó truyền vào một giọng nói: “Bần tăng Minh Tông có chuyện muốn bẩm báo huyện lão gia.”
Lãnh Nghệ đứng dậy mở cửa, mặt ngựa Minh Tông lách người đi vào như trộm, tự đóng cửa, không dám ngồi, thấp giọng nói: “Đại lão gia, bần tăng thấy, chuyện này khả năng là do Minh Tịnh làm đấy.”
“Ồ, vì sao?”
“Vì hắn rất ghét Minh Viễn, hai người thường cãi nhau, có khi còn đánh nhau, nhưng Minh Tịnh đánh không lại Minh Viễn, nhiều lần bị đánh đau, ai cũng thấy. Nếu nói có thù oán thì hắn thù Minh Viễn nhất. Cho nên bần tăng thấy chắc là hắn làm.”
“Ngươi chỉ có lý do, còn có chứng cứ nào khác không?”
Minh Tông lắc đầu.
“Thế ngươi thấy hắn giết Minh Viễn thế nào?”
“Đại lão gia cứ bắt hắn, sau đó dùng hình tra khảo, sợ gì hắn không khai.”
Mặc áo người xuất gia lại nói ra lời lẽ kiểu này, Lãnh Nghệ cau mày, lúc trước còn nghĩ đám người này ít nhất biết bao che nhau, xem ra cũng có tình nghĩa, thì ra là diễn trò, bực bội xua tay: “Bản huyện biết rồi, người đi đi.”
Mặt ngựa Minh Tông vừa đi, mày xếch Minh Tịnh lại tới, hắn tố cáo Minh Tông, nói Minh Tông thường xuống bếp ăn vụng, bị Minh Viễn phát hiện đánh cho, thế nên nhất định là do Minh Tông giết.
Rồi lại tới tên béo Minh Trí tới, nói do tên gầy Minh Thù làm, sau đó lão già Minh Thông tới, nói là do phương trượng làm, vì Minh Viễn không nghe quản giáo, hay mỉa mai phương trượng.
Nhưng tất cả đều không thể giải thích được vì sao hung thủ mình hoài nghi lại có thể giết người xong cài then cửa bên trong rồi đi.
Lãnh Nghệ chẳng thu được tin tức gì hữu dụng, chỉ cảm giác cái chùa thì nhỏ, sóng ngầm lại lớn, ai cũng có thể là hung thủ.
Đến lúc chuẩn bị ngủ, lai nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, hai người vội chạy ra xem, chỉ thấy tên gày Minh Thù đang xách tai tiểu hòa thượng Minh Không, tên béo Minh Trí đi bên cạnh chửi mắng: “Thằng nhãi con này, bảo mày rửa bát, mày lại trốn trong bếp ngủ, đi gặp phương trượng, lần này nhất định phải trói vào cột cờ, đánh gãy chân mày, xem mày còn dám lười không?”
Minh Không bị xách tai tới đầu lệch sang bên, miêng kêu oai oái, Trác Xảo Nương từ xa nhìn thấy quát: “Dừng tay!”
Tên gày Minh Thù nghe thấy tiếng Trác Xảo Nương quát vội buông ngay, khom lưng cười nịnh: “Đại lão gia, phu nhân, thằng tiểu tử này lười biếng không chịu làm việc, phải đưa đi gặp phương trượng trị nó. Không ngờ kinh động hai vị, thật lỗi quá.”
Trác Xảo Nương đã kéo Minh Không vào phòng, lấy đèn soi tai nó, đỏ rực còn có vết rách, càng giận: “Các ngươi quá đáng lắm, xách tai đứa bé tới mức này, có còn là người tu hành không?”
Hai tên béo gầy nhanh chóng lủi mất.
Cả Minh Không cũng vùng thoát khỏi tay Trác Xảo Nương, chẳng nói câu gì đã chạy.
Trác Xảo Nương bần thần nhìn theo bóng lưng nó, đến khi Lãnh Nghệ gọi mời quay về, đóng cửa lại dựa lưng vào cửa, buồn bã nói: “Nhìn thấy tiểu hòa thượng, thiếp lại nhớ tới đệ đệ của mình. Khi con nhỏ, đệ đệ của thiếp cũng thường bị người trong thôn ức hiếp, đánh nó, mắng nó, xách tai nó. Đệ đệ của thiếp chỉ biết khóc, thiếp còn nhỏ, gan cũng nhỏ, không dám đi tìm những người đó tranh luận. Về tới nhà, cha thiếp thấy nó toàn bùn đất lại tức giận đánh nó. Thiếp không dám nói, nói rồi cha cũng không tin, chỉ biết ôm đệ đệ khóc an ủi. Nó thấy thiếp khóc thì không khóc nữa, còn nói không đau.”
Lãnh Nghệ nghe nàng kể mà ngây người, nắm lấy tay: “Khi nàng còn nhỏ, nhất định đã chịu nhiều khổ cực.”
Trác Xảo Nương mắt đã ươn ướt, vẫn cười gượng: “Không sao, có ai mà không như thế. Ôi thiếp không biết đệ đệ ra sao rồi, năm ngoái trời hạn, chẳng biết nó làm ruộng thu hoạch thế nào.”
Vậy là đệ đệ của Trác Xảo Nương vẫn ở quê nhà làm ruộng, tên tỷ phu mình còn nợ đầm đìa ra đó, tất nhiên chẳng giúp được gì, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Đợi chúng ta vượt qua được khó khăn này, có tiền rồi, sẽ giúp nó.”
Trác Xảo Nương chỉ nhất thời nhìn cảnh nhớ người thôi, nàng không phải định nhờ vả gì trượng phu. Người đời có câu, nữ nhi gả cho người không khác gì bát nước đổ đi, chuyện nữ tế giúp đỡ nhà nhạc trượng là vô cùng hiếm có. Lãnh Nghệ nói ra câu này thôi đủ khiến Trác Xảo Nương cảm động rồi, nhưng nàng lắc đầu: “Không được, công công bà bà và tiểu cô tiểu thúc ở quê cũng rất gian nan, nếu tiếp tế, chúng ta phải tiếp tế cho họ trước.”
Vậy có nghĩa là ngoại trừ phụ mẫu ra, mình còn có đệ muội nữa, xem ra cũng là gia tộc lớn, mà nghe ngữ khí của Trác Xảo Nương thì sợ là cuộc sống của họ còn rất gian nan nữa.
Lời hứa của mình hôm đó e không phải là chuyện dễ hoàn thành.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290