Lãnh Nghệ xử lý hết đám giết người, sợ lâu không có tin sẽ làm Trác Xảo Nương không yên tâm, quay về bếp nói: “Đám thích khách chết cả rồi, ta phải xử lý xác bọn chúng, nàng cứ ở nguyên trong này, ta không gọi thì đừng ra nhé.”
“Quan nhân không báo quan à? À không, quan nhân không báo chuyện này với đám Khâu chủ bạ sao?” Trác Xảo Nương thì thầm thật nhỏ:
Lãnh Nghệ lắc đầu: “Không thể nói, đám thích khách này lai lịch bất minh, nếu như nói ra, người sai bảo chúng tới giết ta sẽ biết là ta giết chúng, thành thù oán không chừng, khi đó chúng sẽ phái thêm nhiều người nữa tới, càng phiền hơn. Nếu ta chôn xác chúng đi, sẽ không ai biết, người sai bảo không chừng đoán là chúng đang nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ, như vậy sẽ không phái thêm người nữa. Trong thời gian ngắn chúng ta sẽ an toàn, đợi một thời gian biết thứ kia không ở trong tay chúng ta nữa, liền không phái người tới nữa.”
Trác Xảo Nương hiểu ra: “Quan nhân suy nghĩ thật chu đáo, vậy để thiếp giúp…”
Nói tới đó mới nhớ là giúp chôn xác chết, không khỏi sợ hãi, nàng vẫn cắn răng nói tiếp: “Giúp quan nhân xử lý chỗ thi thể này.”
Lãnh Nghệ vuốt chóp mũi nàng một cái, nhưng y không muốn nàng tiếp xúc với loại chuyện như thế: “Không cần, một mình ta làm được, nàng chuẩn bị cơm nước xong thì đun vào thùng nước nóng rửa máu trên mặt đất là được.”
“Vâng!”
Hậu hoa viên của nha môn cũng khá rộng rãi, Lãnh Nghệ kiếm một góc khuất sau gốc cây, đào cái hố thật sâu, kéo thi thể tới bên hố, đập cho toàn bộ mặt mũi xương cốt biến dạng không còn đặc trưng nào, lột quần áo ném xác xuống hồ đem chôn.
Vốn chôn xác ngay trong nha môn không phải là chủ ý hay, nhưng đem ra ngoài khả năng bị chú ý cao, không bằng chôn luôn ở đây cho ổn thỏa.
Bên này Lãnh Nghệ chôn xác xong thì bên kia Trác Xảo Nương cũng dùng nước rửa hết dấu máu rồi, sau đó hai người đem toàn bộ y phục cho vào bếp đốt sạch sẽ.
Xong xuôi nhìn viện tử không còn chút vết tích nào, tuy ngửi vẫn còn mùi tanh, song chắc bay đi nhanh thôi, dù sao bình thường không mấy ai tới đây. Dù vậy Trác Xảo Nương vẫn đem tro bếp ra rắc khắp nơi, sau đó quét một lần nữa, lúc này chỉ ngửi thấy mùi khói lửa, cả hai mới thở phào.
Sợ hãi căng thẳng làm Trác Xảo Nương kiệt sức, mệt mỏi dựa vào vai Lãnh Nghệ, nghĩ lại còn chưa hết sợ: “Quan nhân, đám người đó còn tới giết chúng ta không?”
“Không đâu.” Lãnh Nghệ an ủi: ” Chúng ta sẽ an toàn một thời gian.”
“Dạ.”
Lát sau phát hiện Trác Xảo Nương mở mắt nhìn không gian vô định trước mắt tới xuất thần, Lãnh Nghệ biết nàng vẫn còn lo: “Hay là thế này, đợi trâu cày tới, chúng ta mượn cớ đưa trâu cho bách tính xuống quê thị sát, tránh đám sát thủ một thời gian hẵng về.”
Trác Xảo Nương là cô nương lớn lên từ núi rừng lập tức cao hứng: “Tốt quá! Tốt quá! Lần trước quan nhân nói rồi, đợi khai xuân chúng ta đi leo núi mà.”
Lãnh Nghệ liền bị cảm nhiễm bởi niềm vui của nàng: “Hết Tết thì trời cũng ấm lên, vừa vặn đi leo núi đạp thanh.”
“Chỉ cần rới khỏi huyện thành, chúng ta thay trang phục thế là sát thủ sẽ không tìm thấy chúng ta nữa, hôm nay chúng thực sự coi thiếp là một lão phụ đấy, không nhận ra chút nào luôn…” Tảng đá trong lòng Trác Xảo Nương bỏ xuống, tâm tình của nàng liền tốt lên, thậm chí cả nguy hiểm gặp phải hôm nay cũng coi là chuyện thú vị đem ra kể:
Ban ngày kịch tính, đến tối trong nhà yên tĩnh, nhưng ngoài kia rất náo nhiệt, nào là mùa rồng, nào là phố hoa đăng, tổ chức ngay ở sân rộng trước nha môn, tiếng ồn ào truyền tới tận nội trạch. Tiếng pháo nổ đì đùng, tiếng hò reo vang lên từng đợt, có thể thấy ngoài kia tưng bừng thế nào. Tống bộ đầu vào nói rất nhiều người ở quê cũng vào thành chơi, đường phố đông đúc.
Mấy ngày đầu năm mới ở huyện Âm Lăng rất bình thường, chẳng quá nhiều khác biệt so với ngày mùa đông khác, thậm chí còn vắng vẻ hơn, ai nấy ru rú trong nhà tránh rét, chẳng có lấy một cửa hiệu mở cửa, tiếng pháo lẹt đẹt trước cửa mấy nhà dư dả.
Nhưng bây giờ khác rồi, mặt mày ai nấy rạng ngời đầy sức sống, phố xá tưng bừng chưa từng có, đi đường va chạm vào nhau cũng chẳng ai giận cười ha ha chắp tay chúc mừng năm mới, chẳng thèm để ý giờ chúc mừng hơi muộn rồi, có sao đâu, vui là được mà.
Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương không được thấy khung cảnh náo nhiệt đó tiếc lắm, bao công sức chuẩn bị lại chẳng thể tham gia, nhưng biết làm sao được, giờ an toàn là số một, lắng nghe tiếng cười nói rộn ràng bên ngoài, cũng an ủi phần nào.
Tới ngày thứ ba Vũ bộ đầu và Đổng sư gia mang theo lượng lớn trâu cày cùng lương thực về tới huyện thành Âm Lăng. Khi đội ngũ trâu cày đi qua đường chính huyện thành, người trong thành kéo ùa cả ra đường xem. Thương lái chẳng thèm tới cái huyện nhỏ này, thế nên cùng một lúc thấy nhiều trâu cày như thế, bách tính chưa từng thấy.
Vũ bộ đầu cưới ngựa đi đầu ngực ưỡn lên như đại tướng quân khải hoàn, hai tên lính trông cổng thành bỏ cả việc đó chạy bộ hai bên làm lính hầu, quát tháo bách tính tránh đường. Đổng sư gia đi trước đội ngũ xe lương thực, vuốt râu rất đắc ý.
Đội ngũ rầm rầm rộ rộ kéo tới sân rộng trước nha môn, đám trâu ỉa đầy sân lát đá, Lãnh Nghệ vẫn cười tươi như hoa dẫn Trác Xảo Nương đi ra, nhìn sơ qua cũng tới bảy tám chục con trâu, vội hỏi Đổng sư gia đâu ra nhiều thế.
Đổng sư gia khom người đáp: “Đông ông, Liêu tri phủ liên hệ với lái buôn thành Ba Châu mượn được hơn 40 con trâu cày, chi phí do phủ nha bỏ, chúng ta chỉ cần chăm sóc trâu cho tốt, dùng xong trả lại là được.”
Lãnh Nghệ mừng lắm, y biết Liêu tri phủ là người rất lợi hại, chẳng qua bị tháng năm mài mòn ý chỉ, chỉ thích nhàn nhã thôi, quả nhiên ra tay một cái là hơn người.
Tin mừng nhanh chóng theo chân người ở quê lên huyện thành chơi đem về nông thôn, ai nấy háo hức, nhiều năm rồi bách tính huyện Âm Lăng mới trông đợi xuân canh tới như thế.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290