Tìm kiếm thi thể tiến hành trong hai ngày tiếp theo đó, vẫn tìm được thi thể bị đánh vỡ đầu mà chết, hoàn toàn không phải giải phẫu gì nữa, vì con số lên tới 23 rồi, hơn nữa toàn bộ người bị đánh chết là người hộ đê ở chính đoạn đê bị vỡ.
Ngay cả kẻ ngốc cũng nhận ra rồi, đoạn đê này vỡ là có kẻ cố ý phá.
Ai tàn nhẫn tới mức đó, vì mục đích gì?
Nước trong thành đã rút, toàn thành khắp nơi tan hoang, đa phần nhà cửa đã bị nước lũ phá hủy, nhà đất thì sụp đổ hết, nhà cửa xây bằng gạch chỉ bị sụp non nửa. Nói cách khác phòng ốc gặp nạn chủ yếu là của bách tính.
Nước Ba Hà đã giảm xuống phần nào, nhưng vẫn ở mức rất cao, quan lại phái tới các huyện hỗ trợ xử lý thiên tai quay về, nhìn Ba Châu phồn hoa thành tan hoang thì không nhận ra.
Tin tức bọn họ đem về càng làm người ta kinh hãi, toàn bộ các huyện ở Ba Châu đều gặp nạn! Gạo đã trổ bông bị mưa lũ phá hoại, nhiều hương thôn bị lũ cuốn qua không còn lại chút gì.
Lãnh Nghệ vừa bận khắc phục thiên tai vừa âm thầm triển khai điều tra vụ án 23 người hộ đê bị giết. Nhưng không có bất kỳ manh mối nào, trời tối, mưa, nước lũ đã trở thành đồng lõa quá tốt của hung thủ.
Y cũng còn quá nhiều chuyện phải lo, chủ yếu là tái thiết sau thiên tai. Rất nhiều bách tính trong thành không còn chỗ ở, không có cái ăn. Lương thực trong thành bị lũ cuốn đi hết rồi, cả đại hộ cũng chẳng có cái ăn. Vì thế vấn đề nghiêm trong đầu tiên xuất hiện, thiếu lương.
Chuyện này Lãnh Nghệ không hoảng, vì y đã thương lượng với Bạch Hồng rồi, nhưng y không tìm thấy nàng. Tới tửu điếm Hạnh Hoàng không thấy nàng, chỉ tìm được tên hỏa kế, hắn nói Bạch Hồng rời Ba Châu rồi chưa về.
Tính huống khẩn cấp, bách tính không còn lương thực ăn phải rời thành lên núi đào rau dại ăn lót dạ, các vụ tranh giành cướp giật lương thực xảy ra nhiều không kể siết.
Nhiều đại hộ khi nước vừa rút đã phái người đi tới châu huyện lân cận mua lương thực, tin tức mang về khiến người ta suy sụp. Các châu huyện xung quanh cũng bị thiên tai, tuy mức độ nhẹ hơn, nhưng bọn họ cũng đối diện với nguy cơ thiếu lương, bọn họ không mua được lương thực. Tệ hơn nữa có nhà trên đường mang lương thực về gặp phải cướp, mấy chục người chỉ một hai người chạy về, lương thực tất nhiên mất hết.
Kho lương của nha môn được xây dựng vững trãi, móng của nó bằng đá, tường bằng gạch chắc chắn, lại có tường cao bao quanh, nên không bị nước lũ cuốn đi. Tuy lương thực bị ngâm nước, nhưng lúc này vẫn dùng được, nha môn tổ chức nấu cháo cứu đói. Lương thực trong kho nha môn vốn không nhiều, kiên trì không được bao lâu.
Lương thực giờ thành thứ cấp thiết nhất, là ưu tiên hàng đầu, trong đầu Lãnh Nghệ cả ngày chỉ quay cuồng đúng một suy nghĩ, tìm đâu ra lương thực? Khi còn chưa nghĩ ra cách gì thì bị Liêu tri phủ gọi tới.
Vì nước sông còn rất cao, nguy cơ chưa hoàn toàn giải trừ, để an toàn, cho nên địa điểm làm việc của nha môn vẫn ở trên thành lâu.
Lãnh Nghệ tới nơi thì Liêu tri phủ đang đi đi lại lại như kiến bò chào nóng, y không khỏi chột dạ, đừng bảo là có tin tức xấu nữa: “Đại nhân xảy ra chuyện gì thế?”
Liêu tri phủ đưa y một bản công văn, đau khổ không nói thành lời.
Lãnh Nghệ nhận công văn xem, tay chân cũng giá băng, là công văn đốc thúc quân lương của triều đình. Yêu cầu các châu huyện phải toàn lực đảm bảo thu đủ quân lương nộp lên, nếu không cách chức điều tra.
Xem xong lửa giận thoáng cái bùng lên như núi lửa phun trào, Lãnh Nghệ ném mạnh công văn xuống đất, hét lớn: “Triều đình không thu được công văn thỉnh cầu chẩn tai của chúng ta sao? Chúng ta chết đói tới nơi rồi mà họ còn thúc giục quân lương à? Giờ quá nửa số ruộng trong huyện đã xác định mất trắng, năm nay thu hoạch được hai thành đã là may. Nếu nộp lên thì bách tính chỉ còn gió tây bắc mà ăn! Có để người ta sống nữa không?”
Liêu tri phủ bình tĩnh hơn y, mãi mới khuyên được Lãnh Nghệ bình tĩnh: “Bản phủ mời ngươi tới là để liên danh dâng tấu, nói rõ khó khăn của chúng ta, miễn trừ quân lương, đồng thời thỉnh cầu cứu tế.”
Lãnh Nghệ thở dốc, lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, dù sao đừng hòng bắt bọn họ nộp lương thực, cách chức điều tra à, giỏi thì tới đây xem.
Tiếp đó Liêu tri phủ soạn tấu chương, hai người cùng ký vào, khẩn cấp báo lên.
Sau khi mưa giảm mạnh, nước sông rốt cuộc cũng rút xuống dưới mức nguy hiểm, Liêu tri phủ hạ lệnh cho bách tính về nhà, chỉ là với đại đa số bách tính mà nói, họ đã không còn nhà để về, nước lũ đã mang đi tất cả.
Trận lũ này còn khiến công thương nghiệp trong thành bị hủy hoại nghiêm trọng, nhiều cửa hiệu vĩnh viễn không mở được nữa.
Lãnh Nghệ dẫn ti phòng hộ phòng tuần thị trong thành, nhìn cửa hiệu khách điếm, tửu lâu, thậm chí là cả thanh lâu cũng phải dán giấy bán rẻ. Lòng y nặng trĩu, Ba Châu bị đả kích quá lớn, e là trong thời gian rất dài cũng khó khôi phục lại được.
Lúc này Bạch Hồng rốt cuộc đã trở về.
Tửu điếm Hạnh Hoàng vì xây dựng bằng gạch xanh, không bị nước lũ phá hủy, chưởng quầy và hỏa kế của cái tửu điếm kỳ quái này sau khi dọn sạch bùn đất thì mở cửa kinh doanh như thường. Chỉ là khách chẳng có lấy một người, vì chỉ còn rượu mà bán nữa thôi. Vị chưởng quầy luôn lặng lẽ ngồi sau quầy cao lách ca lách cách tính sổ sách, tên hỏa kế vẫn nhiệt tình chạy ra gọi một tiếng “Hắc gia”.
Đây là nơi duy nhất ở Ba Châu khiến Lãnh Nghệ còn chút cảm giác quen thuộc của cuộc sống cũ.
Bạch Hồng cũng vẫn vậy, toàn thân bạch y không nhuốm bụi trận, ưu nhã ngồi trong phòng pha trà, thấy Lãnh Nghệ đi vào mặt mày hốc hác râu ria lởm chởm, mắt đầy tơ máu nhẹ giọng nói: “Trông ngươi mệt mỏi quá.”
Lãnh Nghệ gượng cười: “Sao rồi, giờ chỉ trông cậy vào mỗi cô thôi.”
“Không thuận lợi, khi ta phái người đi mua lương thực thì tin tức về Ba Châu gặp thiên tai diện rộng, những nơi ở gần không bán lương thực nữa. Ta phái người đi xa hơn, nhưng cũng không khả quan, vì triều đình dùng binh với phương bắc, cần lượng lớn lương thực dự trữ, nên một phần bị nha môn dùng làm công lương mua mất. Nhiều đại hộ biết có thiên tai cũng ra sức mua lương thực các nơi tích trữ, chuẩn bị phát tài.” Bạch Hồng lần này tuy mặc nam trang, nhưng dùng mặt thật đối diện với Lãnh Nghệ, thần sắc không tốt:
Lãnh Nghệ lòng máy động, y luôn tìm động cơ của vụ phá đê ki: “Ai mua lương thực nhiều nhất, cô có biết không?”
“Là một thương buôn gạo họ Kim.” Bạch Hồng làm việc rất đáng tin cậy, những thông tin này nàng cũng chú ý:
Lãnh Nghệ ngỡ ngàng, câu trả lời khiến y không khỏi sinh vài ý nghĩ nhưng chính y cũng không tin, sao lại có người điên cuồng như thế.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290