Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 288: Hoàng hậu muốn gì

“Đa tạ ca ca chỉ điểm.” Lãnh Nghệ hiểu quá chứ, nếu bây giờ y đem toàn bộ vàng bạc đối ra tiền sắt, sau này đổi lại lấy tiền đồng, có thể lãi thêm 10%, trong lòng đã có chủ ý, nói: ” Đệ còn có một chủ ý, không biết nên nói không?”

“Có gì nói nấy, đừng khách khí.” Vương Kế Ấn cười ha hả, tâm trạng rất tốt, vừa rồi nói cho Lãnh Nghệ một chuyện lớn như vậy có phần tùy hứng, không toan tính gì:

“Là thế này, Ba Châu gặp thiên tai nghiêm trọng, huynh hẳn cũng thấy, bảy tám phần cửa hiệu phải đóng cửa rồi, không làm ăn được nữa. Ca ca nói, nếu đệ tấu xin quan gia miễn trừ ba năm thuế thương nghiệp cho Ba Châu có được chăng?” Lãnh Nghệ giải thích ý của mình: ” Có chính sách tốt, à không, đãi ngộ tốt, sẽ thu hút nhiều thương nhân tới Ba Châu làm ăn, như thế có thể giúp Ba Châu sớm khôi phục. Ba năm sau Ba Châu phồn hoa rồi, triều đình thu thuế sẽ mau chóng bù lại được ba năm miễn thuế.”

“Thì ra là vậy, được, đệ viết tấu chương, ta giúp để chuyển cho quan gia, chuyện có được hay không thì ta không dám nói rồi.” Đây chỉ là chuyện nhỏ với Vương Kế Ân, Lãnh Nghệ cũng không phải xin gì cho bản thân, không thành vấn đề:

Lãnh Nghệ chính là muốn nhờ hắn, cứ mỗi ngày hoàng đế có không biết bao tấu chương, y dâng tấu lên chắc chìm nghỉm: “Còn một chuyện nữa, năm nay Ba Châu mất mùa lớn, tai họa này sẽ kéo dài tới năm sau, không biết khai xuân có thể xin quan gia lần nữa cấp lương chẩn tai?”

Lần này Vương Kế Ân gạt ngay đi: “Tuyệt đối không thể nào, ta đã nói rồi, quan gia đang trưng thu quân lương khắp nơi để đảm bảo quân như cho đại quân bắc phạt. Chỉ có lần này không có lần sau đâu, đệ phải nghĩ cách tự giải quyết.”

“Đệ hiểu.” Lãnh Nghệ thất vọng:

Vương Kế Ân nghiêm mặt nói: “Lần bắc phạt này là trận chiến đầu tiên sau khi quan gia kế vị, chỉ được thắng không được bại, hết thảy mọi chướng ngại của trận chiến này sẽ bị loại bỏ. Đệ quyết không thể gây thêm khó khăn cho quan gia, đây là lời cảnh báo của ta đó.”

Lãnh Nghệ đứng dậy chắp tay: “Đa tạ ca ca nhắc nhở.”

Kế đó hai người chỉ tán gẫu vài chuyện vui, sau đó Vương Kế Ân rời đi.

Tiến Vương Kế Ân đi rồi Lãnh Nghệ từ từ thở ra, lần đầu tiên tiếp xúc với một thái giám, lại còn là nhân vật trọng yếu như vậy, y không biết mình làm đúng hay sai. Kết quả có vẻ không tới nỗi nào.

Lãnh Nghệ trở về phòng ngủ, thấy Trác Xảo Nương hai tay chống cằm nhìn cái hộp gấm Khai bảo hoàng hậu ban cho nàng, đôi mắt to tròn đen láy láy mở to, môi dưới hơi trề ra, hết sức đáng yêu, hỏi: “Sao thế?”

Ai ngờ Trác Xảo Nương nhìn quá xuất thần, bị y hỏi giật bắn mình, vỗ vỗ ngực mấy cái mới đỡ Lãnh Nghệ ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh y: “Quan nhân, vì sao hoàng hậu lại ban châu báu cho thiếp?”

Ra là vậy, Lãnh Nghệ cười: “Ban thì nàng nhận thôi, sao phải nghĩ nhiều?”

“Nhưng mà thiếp không yên lòng.”

“Vì ta làm việc rất tốt, hoàng đế rất hài lòng, hoàng đế thưởng rồi, hoàng hậu tất nhiên cũng phải ban thưởng. Nhưng ban thưởng cho ta thì không hợp quy củ, nên ban thưởng cho nàng.”

Mấy câu này chỉ lừa được Trác Xảo Nương, nàng đích thực thấy trượng phu mình lần này vất vả công cao, rốt cuộc nở nụ cười.

Lãnh Nghệ miệng nói thế chứ trong lòng lo ngay ngáy, lần này y dâng ngọc tỷ truyền quốc cho hoàng đế, ai biết trong lòng Khai Bảo hoàng hậu nghĩ gì? Bà ta còn ban thưởng cho thê tử mình, vậy có dụng ý gì?

Ai chẳng muốn truyền cơ nghiệp cho con cái mình chứ, Triệu Khuông giận cũng vậy, Triệu Quang Nghĩa cũng thế. Theo nội tình y biết được bây giờ, ngọc tỷ truyền quốc chính là thứ đảm bảo sau này hoàng vị sẽ truyền lại tay nhi tử của Khai Bảo hoàng hậu.

Chẳng trách Thành Lạc Tiệp từng nói, thậm chí tỷ muội họ sẵn sàng hy sinh thân thể để đạt được mục đích, hơn nữa phải thể hiện cho hoàng hậu thấy, mình đã cố hết sức. Bây giờ ngọc tỷ trả cho hoàng đế, khả năng nhi tử bà ta kế thừa ngôi báu giảm xuống, theo lý mà nói bà ta phải bất mãn với mình, vậy mà lại thưởng cho Trác Xảo Nương, thế là sao?

Lãnh Nghệ có nghĩ vỡ đầu cũng chẳng nghĩ ra trong hoàng cung cách đó rốt cuộc phát sinh chuyện gì?

Trác Xảo Nương nghe trượng phu nói thế mới yên tâm mở hộp gấm ra, chỉ thấy bên trong đầy một rương đều là châu báu, dưới ánh đèn dầu tỏa ánh hào quang ngũ sắc đẹp mê hồn. Nàng đã bao giờ nhìn thấy trang sức tinh xảo như thế, cẩn thận cầm một cái vòng trân châu lên.

Thảo Tuệ ít nói nhưng rất nhanh nhẹn, thoắt cái chạy đi lấy gương đồng tới. Trác Xảo Nương bỏ vòng san hô đỏ nàng hay đeo trong người xuống, đeo vòng trân châu lên, quay đi quay lại trước gương: “Quan nhân, đẹp không?”

Ánh mắt Lãnh Nghệ rời khỏi vòng san hô đỏ do Trác Mã tặng, cười nói: “Đẹp lắm, nương ta nhà ta hoa dung nguyệt mạo, đeo chiếc vòng này liền như tiên nữ hạ phàm rồi.”

Thảo Tuệ đỏ rát mặt, thầm nhủ làm sao lão gia có thể nói ra mấy lời xấu hổ một cách trơn tru như thế chứ. Trác Xảo Nương lại cất vòng ngọc trai đi, lại đeo vòng san hô đỏ lên.

Lãnh Nghệ ngạc nhiên: “Sao nàng không đeo cái mới?”

Trác Xảo Nương cười sờ cái vòng san hô đỏ trên ngực: “Thiếp thấy quan nhân thích cái này hơn, dù sao đẹp cũng để cho quan nhân nhìn mà.”

Lãnh Nghệ có chút luống cuống, như tâm sự bị nhìn thấu vậy, để che giấu, y lấy một cái vòng tay vàng khảm hồng lục bảo đeo lên tay nàng: “Tay nàng thiếu một cái vòng tay, cái này rất vừa vặn, hợp với vòng cổ của nàng.”

Trác Xảo Nương thông minh tinh tế, nhưng nàng chẳng có chút tâm cơ nào, lập tức hớn hở: “Đúng là thích hợp.”

Lãnh Nghệ thoát một kiếp, lại bảo Thảo Tuệ: “Tội của ngươi đã được xá miễn, sau này ngươi là người tự do rồi, không cần phải làm nha hoàn nữa. Ngươi có tính toàn gì không?”

Thảo Tuệ tức thì quỳ cả hai chân xuống, dập đầu liên hồi: “Lão gia, nô tỳ do lão gia và phu nhân mua về, nếu không nô tỳ chết lâu rồi, trong lòng nô tỳ coi đây là nhà, mong lão gia cho nô tỳ đi theo lão gia phu nhân cả đời, ở bên hầu hạ.”

Trác Xảo Nương vội vàng đỡ nó dậy, xoa trán: “Sau này không được làm thế, xem này tím cả trán rồi… Quan nhân, sao chàng…”

Lãnh Nghệ khe khẽ lắc đầu, ý bảo nàng không nên can dự: “Thế này đi, làm nô phó thì chắc chắn không thể nữa rồi, trên người ngươi đã có ngọc trâm của hoàng hậu, ai còn dám sai bảo ngươi như nô tỳ? Chẳng lẽ chán sống sao?”

Thảo Tuệ luống cuống, bảo nó không cần ngọc trâm nữa thì nó không dám.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290

Thể loại