Đầu lưỡi ẩm ướt của Tiết Trạm tiếp tục tiến vào sâu trong miệng Triệu Ngu, tay cô để bỗng chống lên ngực hắn, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Trong lúc nhất thời cô cũng không cách nào xác định được, rốt cuộc là hắn động tình nên mất khống chế hay còn có nguyên nhân nào khác, nhưng lý trí nói cho cô biết, đây mới là phản ứng phù hợp nhất với thiết lập của cô lúc này.
Hơn nữa, người như Tiết Trạm sao có thể dễ dàng mất khống chế được? Thay vì tin tưởng hắn động tình với cô, còn không bằng tin tưởng hắn đã nhận ra gì đó, cho nên đang thử cô.
Thở dốc vài hơi, Triệu Ngu cúi đầu không dám nhìn hắn, hoảng loạn từ trên ghế đứng dậy, lắp bắp nói: “Ừm… Xin lỗi Tiết Đổng, tôi… Tôi phải đi rồi, tối qua… cảm ơn ngài đã cho tôi ở nhờ.”
Nói xong cũng không cho Tiết Trạm có cơ hội phản ứng, cô bối rối chạy ra ngoài, tới cửa rồi mới nhớ ra trên người còn đang mặc áo ngủ của hắn, lại chỉ có thể vội vàng quay lại, chạy lên trên tầng thay quần áo của mình, cầm túi xuống dưới, hoảng hốt nói lời tạm biệt với hắn lần nữa.
Suốt quá trình Tiết Trạm hoàn toàn không nói câu nào, trên mặt cũng không có biểu tình gì, chỉ bình tĩnh ngồi bên bàn ăn, nhìn cô bứt rứt bất an đi tới đi lui trong phòng, cho đến khi cửa lớn đã khép lại, hình bóng của cô đã biến mất không thấy gì nữa.
Triệu Ngu gọi xe về chung cư mình đang ở, dọc theo đường đi đều chỉ mải suy đoán tâm tư của Tiết Trạm, càng nghĩ lại càng cảm thấy người đàn ông kia hẳn đã nghi ngờ cô.
Nhưng mới chỉ là một Tống Huyền, sao đã có thể gợi lên lòng nghi ngờ của hắn?
Hay có lẽ, từ trước hắn đã sớm nhìn thấu diễn xuất của cô Mà việc hiện tại hắn làm, cũng giống như khi cô đối với Kỷ Tùy, là đang chơi trò mèo vờn chuột?
Đây là kết quả xấu nhất, nếu thật sự tới một bước này, các bước tiếp theo của cô sẽ cực kỳ khó khăn.
Bởi vì tâm thần bất an, nên lúc xuống xe khi đã đến cửa chung cư, cô cũng không chú ý tới có một chiếc xe đỗ bên cạnh, chờ khi cô vào lối mở rồi đi dọc theo vành đai cây xanh được một đoạn, cô chợt tùy ý liếc mắt nhìn qua rào chắn, lúc này mới phát hiện xe của Kỷ Tùy đang đỗ ở ven đường cách đó không xa.
Cửa sổ xe đón chặt, cô cũng không rõ trong xe có người hay không, nhưng nơi đó chỉ cho phép dừng xe tạm thời, hắn hẳn là chưa tới bao lâu, chắc người cũng đang ở trên xe.
Sáng sớm cuối tuần lại chạy tới chung cư nhà cô, là muốn chờ cô sao? Hay chỉ vì thấy nhớ cô, không kiềm được nên liền tới đây?
Triệu Ngu lấy điện thoại di động ra, kiểm tra một chút xem có cuộc gọi nhỡ hay tin Wechat của Kỷ Tùy không, đồng thời cũng nhìn camera, xác định Tiết Tử Ngang không xuất hiện trước cửa nhà cô.
Nhưng vì lý do cẩn thận, Triệu Ngu vẫn không trực tiếp quay trở lại, mà làm bộ do dự luống cuống, nhìn nhìn theo xe Kỷ Tùy, lại vẫn tiếp tục cúi đầu đi vào chung cư.
Chờ cô lên tầng 31, từ cửa sổ nhìn xuống dưới, mơ hồ còn có thể nhìn thấy chiếc xe kia vẫn đang đỗ ở chỗ cũ, lúc này mới gửi một tin Wechat: [Dưới lầu là xe của anh sao?]
Trên màn hình vẫn luôn biểu thị đối phương đang nhập văn bản, nhìn thì có vẻ đang viết một đoạn dài, nhưng mà chờ hồi lâu, khi cô nhận được tin nhắn lại chỉ có một chữ “Ừ” ngắn ngủn.
Triệu Ngu đoán Kỷ Tùy hơn phân nửa cũng là mắt không chớp mà nhìn chằm chằm màn hình, cho nên cố ý học dáng vẻ do dự vừa rồi của hắn, ở trong khung chat tùy ý nhấn loạn một hồi, kéo dài thời gian, lúc này mới gửi tin nhắn: [Có chuyện gì thì lên đây nói đi, tầng 31.]
Kỷ Tùy vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Triệu Ngu đứng dựa vào tường, rõ ràng là cố ý chờ hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người lại đều mất tự nhiên, Triệu Ngu cúi đầu, xoay người mở cửa, nhỏ giọng nói: “Vào nhà trước đã.”
Kỷ Tùy đi theo cô vào trong, tuy còn hơi câu nệ, nhưng vẫn vô ý thức mà quan sát một vòng căn nhà, thấy trong nhà bày biện đơn giản thanh lịch, tươi mát nhẹ nhàng, đem lại cho người ta cảm giác tương tự như cô.
“Anh đã ăn sáng chưa?” Triệu Ngu không hỏi hắn vì sao lại ở dưới lầu, chỉ vờ như bình tĩnh cười với hắn: “Anh ngồi đại ở đó đi, nơi này của em quá nhỏ, không so được với chỗ của anh.”
“Anh cảm thấy khá tốt, rất có không khí gia đình.” Kỷ Tùy cũng cười, ánh mắt lại lần nữa rơi trên lễ phục bên trong áo khoác của cô: “Tối hôm qua em… Không về nhà sao?”
Triệu Ngu gật đầu: “Cùng cấp trên tham gia hoạt động, có uống chút rượu nên em tìm khách sạn gần đó qua đêm luôn.”
Ánh mắt Kỷ Tùy như ảm đạm xuống: “Là… Tiết Tử Ngang sao?”
“Không phải, em đã được thuyên chuyển đến vị trí khác rồi, không còn liên quan gì với hắn.” Triệu Ngu hấp tấp giải thích, cuối cùng còn cố ý bổ sung thêm một câu: “Tối hôm qua em ở một mình, không có người đàn ông nào cả.”
Nói xong cô như ý thức được điều gì mà ngại ngùng cúi đầu, vội cầm ly đi rót nước cho hắn, không dám tiếp tục nhìn hắn nữa.
Biểu tình của Kỷ Tùy lại lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được sáng bừng lên, thấy cô có vẻ không được tập trung đến mức nước tràn ra khỏi ly cũng chưa phát hiện, hắn liền đứng dậy vội đi qua tắt nước.
Cô đang dùng là một cây nước mini, phải lấy ngón tay chặn ở chốt mở mới có thể lấy nước, cho nên ngón tay hắn cũng vô ý giữ tay cô lại, lòng bàn tay ấm áp dán trên mu bàn tay của Triệu Ngu.
Cơ thể Triệu Ngu run lên, muốn rút tay về nhưng kéo một lúc vẫn không được, cô cũng không tiếp tục kéo nữa, tay 2 người cứ như vậy mà dừng giữa không trung.
Đầu ngón tay Kỷ Tùy hơi giật giật, hắn cũng muốn thu tay lại, nhưng khi rũ mắt nhìn người con gái đang gần trong gang tấc, thấy cô ấy khẩn trương ngượng ngùng, do dự một chút, hắn ngược lại lấy hết dũng khí, thuận thế nắm lấy toàn bộ tay cô.
Triệu Ngu không giãy giụa, chỉ ngẩng đầu e dè nhìn hắn, cắn cắn môi, như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng lại cúi đầu xuống lần nữa.
Thân thể bọn họ đã kề sát vào nhau, thậm chí hắn có thể cảm nhận được những hô hấp dồn dập của cô, cũng có thể nghe được tiếng tim đập đang ngày một nhanh hơn của hắn.
Sau đó, thân thể hắn sát gần lại thêm chút nữa, cánh tay kia đã chậm rãi vòng qua vai Triệu Ngu, nhẹ nhàng ôm lấy cô, nhưng cũng lại buông ra rất nhanh, ngay cả tay đang nắm tay cô cũng thả ra.
“Ạnh… Đúng là anh còn chưa ăn sáng, để anh làm chút gì đó cho.” Dứt lời hắn trực tiếp vọt thẳng vào phòng bếp, bóng dáng nhìn qua thậm chí có chút chật vật.
Triệu Ngu không khỏi giương môi cười. Cô bối rối là giả vờ, nhưng người đàn ông này bối rối lại là thật, có khi làm thế nào để ở chung với con gái, hắn cũng không biết đâu.
Nghe tiếng động sột soạt trong phòng bếp, canh thời gian không sai biệt lắm, Triệu Ngu mới đi đến cửa phòng, lẳng lặng nhìn vào thân ảnh bận rộn bên trong, chần chờ mở miệng: “Em có thể… Hỏi anh một vấn đề không?”
Kỷ Tùy ngừng động tác trong tay, quay đầu nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Có phải anh… Thích em không?”
Bàn tay đang nắm muỗng của hắn bỗng nhiên siết chặt lại, Kỷ Tùy đứng yên tại chỗ, miệng còn chưa trả lời, hai tai cùng mặt đã đỏ bừng lên trước.
Triệu Ngu biết, hắn chắc cũng không thể nào tưởng tượng được, cô sẽ trực tiếp hỏi hắn như vậy, nhưng đây đúng là hiệu quả cô muốn.
Trên mặt cô mang theo ngượng ngùng, trong mắt lộ ra vẻ mê mang, cứ vậy đứng ở cửa phòng bếp nhìn Kỷ Tùy: “Anh… nếu như anh thích em, em thực sự… Em biết anh là người tốt, em cũng rất biết ơn anh vẫn luôn giúp đỡ, nhưng mà em mới vừa kết thúc một đoạn tình cảm, em… cần một khoảng thời gian…”
“Anh có thể chờ.” Nghe xong lời Triệu Ngu nói, hắn ngược lại hạ quyết tâm, đối diện với cô cười lên xán lạn, ánh mắt ngập tràn kiên định.
Nếu cô thật sự không có cảm giác với hắn, ngày đó sẽ có không khả năng đột nhiên hôn hắn, khi ở trước mặt hắn cũng tuyệt đối sẽ không e lệ xấu hổ.
Cô ấy vừa trải qua một đoạn tình cảm đau khổ, hiện tại vẫn còn rối rắm cùng mê mang, điều đó rất bình thường, cũng chính là vì cô nghiêm túc với tình cảm, tôn trọng tình cảm của hắn, mới có thể vướng vào tình cảnh khó xử như bây giờ. Một Triệu Ngu như vậy, mới càng đáng giá để hắn nghiêm túc đối đãi.
“Anh chờ em chậm rãi thoát ra, chờ em… đưa ra quyết định.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232