Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 176

Cả phòng bệnh đột nhiên rơi vào hỗn loạn, Kỷ Tùy ốc còn không mang nổi mình ốc vội đỡ lấy Trang Diệp, Lăng Kiến Vi thì vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.

Nhưng ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác trong phòng bệnh đều chỉ như quần chúng vây xem vô cùng lạnh nhạt, không hề nhúc nhích, chỉ đứng đó xem kịch, không nói lấy một lời.

Bao gồm cả Triệu Ngu.

Nghe được bác sĩ nói tình huống của Trang Diệp không nguy hiểm, Kỷ Tùy mới nhẹ thở ra một hơi, để bác sĩ và y tá đẩy Trang Diệp sang một phòng bệnh khác.

Sau đó, hắn lại dõi đôi mắt đỏ bừng đối diện với ánh mắt của Triệu Ngu.

Hắn muốn từ trong mắt cô tìm ra một tia bối rối hay lo lắng, nhưng đôi mắt kia lại chẳng hề gợn sóng, căn bản là chẳng có điều gì cả.

Bình tĩnh đến vậy, thản nhiên đến vậy, thậm chí có thể nói là… Lạnh nhạt.

Coi như đó chỉ là một người xa lạ đột nhiên té xỉu ở trước mặt, cô cũng không nên có phản ứng như vậy, huống hồ đó còn là người đã từng cùng cô yêu đương hơn bốn năm.

“Triệu Ngu…” Hắn cất giọng khàn khàn, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, những câu chất vấn phía sau đã kẹt lại trong cổ họng, không thốt ra nổi.

Hắn muốn hỏi vì sao cô có thể lạnh lùng vô tình đến thế, sao có thể ích kỷ nhẫn tâm đến thế?

Nếu là trước khi biết chân tướng, hắn còn có thể tức giận, còn có thể oán trách, hắn còn có thể lấy tư cách của người bị hại vô tội để xả ra tất cả bất mãn vì bị lừa gạt lợi dụng.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Trong nháy mắt này, khi đối mặt với người cũng bị hại là cô, hắn mới đột nhiên ý thức được, ngay cả sức lực để tức giận hắn cũng không có.

Hắn nên trách ai? Nên hận ai đây?

Tất cả những chuyện cô phải trải qua đều do Trang gia hãm hại, thân là người Trang gia, hắn có tư cách gì mà oán trách?

Yên lặng nhìn cô một hồi lâu, hắn đột nhiên xoay người, không quay đầu đi thẳng ra khỏi cửa.

Cửa bị kéo ra rồi tự khép lại, nắm tay Triệu Ngu giấu trong chăn vốn luôn siết chặt cũng buông lỏng.

Vốn dĩ cô còn vấn đề muốn hỏi hắn, cô còn muốn tiếp tục cắm thêm một dao vào tim hắn, nhưng khi đối diện với ánh mắt đau buồn của hắn, cuối cùng vẫn không thể mở miệng.

Hứa Thừa Ngôn cũng luôn nhìn cô chăm chú, nhìn cô ngay cả mày cũng không nhăn lấy một cái khi thấy bạn trai cũ ngã xuống, lại nhìn bạn trai hiện tại bị cô lừa gạt lợi dụng đến thương tích đầy mình, mà cô thì vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy…

Khó trách, người đàn bà này có thể nắm hắn trong lòng bàn tay đùa giỡn như thế.

“Triệu Ngu.” Gắt gao nhìn chằm chằm cô, hắn đột nhiên cong môi cười, “Cô đúng là đồ điên.”

Vì báo thù mà không từ thủ đoạn, như một kẻ điên kéo cả người vô tội xuống nước.

Cô nói hắn và Trang Diệc Tình là cá mè một lứa, vậy chính cô thì không phải cùng một loại người sao?

Cô chê hắn bẩn thỉu, ghê tởm hắn, cảm thấy lừa gạt hắn lợi dụng hắn đùa bỡn hắn là lẽ đương nhiên, cô nói thì đường hoàng chính trực lắm, vậy những chuyện cô đã làm với Kỷ Tùy thì tính là gì?

Cô có tư cách gì mà ghét bỏ hắn, mà chỉ trích hắn?

“Tôi có là kẻ điên, thì cũng vì bị loại người như các người ép điên.” Triệu Ngu ngước mắt nhìn hắn, trong mắt cô tràn ngập sự khinh thường, “Hứa Thừa Ngôn, có phải hiện tại anh thấy đắc ý lắm không? Bởi vì anh phát hiện ra cái người vừa mắng anh kỳ thật cũng là kẻ xấu xí như anh, đã không có lập trường chính đáng thì càng không có tư cách để chỉ trích anh. Nhưng dù tôi có xấu xí có dơ bẩn đi chăng nữa, thì tôi cũng không che dấu sự thật mình dơ bẩn như anh và Trang Diệc Tình làm.”

Tâm tư trong lòng bị cô nói trắng ra, sự phẫn nộ trong mắt Hứa Thừa Ngôn càng thêm sâu hoắm, nhưng có giận dữ cũng không có chỗ trút, còn chỉ khiến hắn càng thêm chật vật.

Triệu Ngu không khỏi phì cười: “Anh cho rằng anh cao quý lắm sao? Anh cho rằng anh thật sự vô tội lắm sao?”

Anh cho rằng anh cao quý lắm sao.

Cũng câu nói đó, Trang Diệc Tình đã từng dùng để nói hắn, mà tất cả, đều là do người phụ nữ trước mặt này ban tặng.

Hứa Thừa Ngôn tức muốn bốc hỏa tới nơi, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị mỉa mai lại, Triệu Ngu chợt đột nhiên hỏi một câu: “Anh có nhớ Thôi Lam không?”

Hứa Thừa Ngôn bỗng sững sờ.

Đó là người phụ nữ của tên tình nhân lúc trước được Trang Diệc Tình bao nuôi, lúc Trang Diệc Tình phát hiện ra thì cực kỳ tức giận, cho người đi giáo huấn đôi cẩu nam nữ kia, ai ngờ lúc đó Thôi Lam mới vừa trải qua phẫu thuật, thân thể chưa khôi phục, sau khi được đưa đến bệnh viện thì không qua khỏi. Trang Như Vân bèn mượn cơ hội đẩy chuyện này lên mạng, Trang gia đã phải bỏ ra rất nhiều tiền bạc mới áp được tin tức này xuống, cuối cùng vẫn phải nhờ vào cảnh sát bên Hứa gia mới có thể cho qua.

Cũng bởi vì việc này, hắn còn bị hai người anh em chê cười một trận, nói hắn bị vị hôn thê cho đội nón xanh cũng không so đo, cuối cùng còn chạy tới thu thập cục diện rối rắm thay người ta.

Nếu Triệu Ngu đã có thể tìm được Mâu Tam, vậy chứng minh cô đã biết chuyện của Thôi Lam từ trước, chỉ là giờ đột nhiên bị cô nói ra, bỗng khiến Hứa Thừa Ngôn cảm thấy bị cơn ớn lạnh đột ngột đánh úp.

Triệu Ngu cười: “Báo cáo khám nghiệm tử thi của Thôi Lam đã viết gì? Là không cẩn thận ngã bị thương, cấp cứu không kịp, hay là sau khi phẫu thuật bị nhiễm trùng không kịp điều trị nên chết? Người nhà sau cái chết của cô ta đã nhận được phong bì có dày không? Những việc này, Hứa đại thiếu gia ngài liệu có biết không? Hay là việc này do ngài tự mình xử lý? Có phải vẫn vừa đe dọa vừa dụ dỗ như khi ngài thẩm vấn Mâu Tam không?”

Hứa Thừa Ngôn ngơ ngác nhìn cô, nhất thời không nói ra lời.

Nhìn hắn như vậy, nụ cười của Triệu Ngu càng thêm châm chọc: “Tôi lại hỏi Hứa đại thiếu gia một vấn đề, bốn năm trước, mẹ tôi và Tiểu Cẩn trong lúc tranh chấp bị người của Trang Diệc Tình đẩy xuống cầu thang, ngã chết ngay tại chỗ, nếu tôi tỉnh lại trễ hơn một chút, nếu tôi không chịu sự uy hiếp của Trang Diệc Tình, kiên trì báo án, cũng tựa như chuyện của Thôi Lam, nếu khi đó, anh đã đính hôn với Trang Diệc Tình, vậy… Liệu anh có dùng cách giống như thế để đối phó với tôi của bốn năm trước hay không?”

Hứa Thừa Ngôn vẫn ngơ ngác nhìn cô, đến nửa chữ cũng không thể nói nổi.

Nhưng trong lòng hắn tự hiểu rõ, đáp án chắc chắn giống vậy.

Triệu Ngu lại cười tự giễu: “Anh biết không? Kế hoạch ban đầu của tôi không phải thế này, tôi muốn chờ sau khi Mâu Tam bị thương rồi sẽ đi báo cảnh sát, muốn dùng Trang gia để ép Trang Diệc Tình phải tự thú, ép cô ta phải thừa nhận là cô ta đã phái Mâu Tam tới giết tôi, tôi còn nghĩ, vì để cô ta chịu hình phạt nặng hơn một chút, tôi có thể để bị thương càng nặng, tôi thậm chí có thể… cứ thế chết dưới tay Mâu Tam, phần còn lại, tự nhiên sẽ có người thay tôi làm nốt…”

Nghe đến đây, Tiết Trạm chợt thấy rùng mình, anh nhìn lại cô không dám tin nổi, mà Tiết Tử Ngang và Lăng Kiến Vi lại càng sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Nhưng sau đó cô lại cười lắc đầu: “Đáng tiếc, giả chính là giả, nếu tôi làm vậy, với anh, hay với Trang Diệc Tình thì có gì khác nhau chứ? Hứa Thừa Ngôn, anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi với tôi, nhưng loại người thượng đẳng như anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm. Từ ngày biết chuyện của Thôi Lam, mỗi một lần nhìn thấy anh là tôi lại nhớ tới ánh mắt Trang Diệc Tình nhìn xuống mình từ trên hành lang 4 năm về trước, tôi khóc lóc cầu xin cô ta đưa mẹ tôi và Tiểu Cẩn đến bệnh viện, nhưng ánh mắt kia của cô ta lại nói, mạng của loại người hạ tiện như chúng tôi, không đáng một đồng. Anh và cô ta… giống nhau, các người đều giống nhau…”

Ánh nước lại lần nữa tụ trong mắt cô, Hứa Thừa Ngôn không tự chủ được mà lui về phía sau một bước, ngây ra nhìn cô, bờ môi khẽ nhúc nhích như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng trong giây phút luống cuống, hắn xoay người, mở cửa chật vật rời đi.

Hắn đi rất vội, thậm chí còn không phát hiện ra Kỷ Tùy vẫn còn đứng ngoài cửa chưa đi khỏi.

Mà biểu tình của Kỷ Tùy lúc này, cũng là vẻ chột dạ hoảng loạn giống hệt Hứa Thừa Ngôn.

Chuyện của Thôi Lam, hắn cũng biết rõ từ đầu tới đuôi, mà nhân vật hắn sắm vai, chẳng qua cũng chỉ là một người qua đường thờ ơ lạnh nhạt. Tất cả mọi chuyện Trang gia và Hứa gia đã làm, hắn đều chưa từng ngăn cản.

Hắn thậm chí còn bởi vì chuyện này mà uống say, còn chạy đi tìm Triệu Ngu để tâm sự, ngay cả lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, cũng là vào buổi sáng sau hôm xảy ra việc đó.

Vậy Triệu Ngu hỏi Hứa Thừa Ngôn vấn đề kia, nếu đổi lại trên người hắn thì sẽ thế nào?

Nếu bốn năm trước biết Trang Diệc Tình làm như vậy với Triệu Ngu, hắn lại sẽ thế nào?

Có lẽ hắn sẽ vì Trang Diệp mà đi thuyết phục, mà ngăn cản, nhưng nếu không phải vì Trang Diệp, nếu đối diện hắn cũng chỉ là một Đường Hi không chút quan hệ, hắn sẽ thế nào?

Nhất định hắn vẫn chỉ biết trưng ra vẻ mặt người qua đường lạnh nhạt, trong lòng hắn sẽ phản đối, sẽ ngăn cản, nhưng ngại ân tình của Trang gia, hắn cũng sẽ chẳng làm gì cả.

Cho nên từ trước tới giờ, hắn thật sự không hề vô tội.

Hắn và Trang gia, vẫn luôn là một.

Có lẽ, từ khi chuyện của Thôi Lam xảy ra, mỗi một đêm trải qua cùng hắn, Triệu Ngu vẫn luôn cảm thấy… Vô cùng ghê tởm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232

Thể loại