Sáng sớm hôm sau, tin tức Trang Diệc Tình bị Hứa Thừa Ngôn bỏ rơi trong hôn lễ đã trở thành để tài siêu hot bùng nổ trên mạng.
Tuy Trang gia đã “chào hỏi” một lượt các bên truyền thông, nhưng buổi hôn lễ này có độ chú ý quá cao, người tham dự đặc biệt nhiều, cho dù phía truyền thông đã ăn của Trang gia mà không đưa tin, thì phần lớn quần chúng ăn dưa cũng sẽ không bỏ qua cơ hội xem kịch tốt thế này.
Hôn lễ hào môn này vốn đã hot trên mạng từ nửa tháng trước, một bữa tiệc xa hoa cao cấp của hai đại doanh nghiệp, tự nhiên lại có trò cười lớn như vậy xảy ra, sao cư dân mạng có thể không cao trào hóng hớt được? Đặc biệt là những người có thu nhập thấp ghen ghét người giàu có, lời nói ra cái sau so với cái trước càng thêm khó nghe.
Tất nhiên là Trang gia cũng muốn áp tin tức này xuống, đáng tiếc trong thời điểm này, sẽ thường có đối thủ cạnh tranh ở sau lưng làm lớn chuyện, cho nên lần này, họ đành phải để vậy.
Đây bỗng chốc trở thành trò cười mà toàn dân trong thành phố đều biết, đề tài này còn luôn được nhắc tới trong các cuộc trò chuyện, Trang Diệc Tình đương nhiên vô cùng tức giận, nhưng đây vẫn chưa phải là trọng điểm cô ta chú ý nhất.
Cả đêm cô ta không thể ngủ ngon, vấn đề cô ta nghĩ đến nhiều nhất vẫn là ánh mắt Hứa Thừa Ngôn nhìn mình khi rời khỏi hôn lễ, chuyện gì đã khiến hắn ta phải tức giận đến thế?
Tuy cô ta có lòng kiêu ngạo của mình, cũng khinh thường việc chạy đi tìm Hứa Thừa Ngôn để hỏi rõ mọi chuyện sau khi bị vứt bỏ, nhưng cô ta cũng thật sự cần phải biết rõ mọi chuyện, thế mà Trang Diệp sau khi rời đi ngày hôm qua thì liền không có tin tức, sáng nay cô ta có gọi hắn nhưng vẫn thấy tắt máy, cô ta cũng không có cách nào biết được chân tướng.
“Đại tiểu thư, nên dậy rồi.” Dì Tôn vội đi chuẩn bị bữa sáng muộn cho cô ta, “Tối hôm qua Kỷ Tùy thiếu gia có gọi nói, ngài ấy và đại thiếu gia có việc gấp cần phải đi xa, có khả năng phải mấy ngày sau mới về, có bảo tôi thông báo cho cô một tiếng.”
“Đi xa?” Trang Diệc Tình nhíu mày, “Lúc này mà còn đi đâu xa? Không phải Trang Diệp nên đi tìm Hứa Thừa Ngôn sao?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, Kỷ Tùy thiếu gia không nói rõ là đi đâu.”
Không chỉ không nói hắn muốn đi đâu, Kỷ Tùy còn cố ý dặn dò dì Tôn và lão Trần tài xế, không nói chuyện Trang Diệp đi Mỹ cho bất kỳ ai trong nhà biết, đặc biệt là Trang Diệc Tình.
Căn cứ vào hiểu biết càng ngày càng tăng của hắn đối với Trang Diệc Tình trong mấy năm nay, đã có thể khẳng định lời Lăng Kiến Vi nói chính là sự thật, lỡ đâu sẽ khiến cho Trang Diệc Tình nổi lên nghi ngờ, lại phái người đi Mỹ đối phó với Đường Hi thì phải làm sao bây giờ?
Sau khi ăn mấy miếng, Trang Diệc Tình lại gọi cho Kỷ Tùy và Trang Diệp, cả hai vẫn ở trong trạng thái tắt máy.
Ngay lúc cô ta đã sắp nổi nóng, di động lại vang lên, là cuộc gọi của một giám đốc dưới trướng.
“Trang tổng, khoản vay ủy thác của Y Trình không đến đúng hạn.”
Cái muỗng đột nhiên đập vào đĩa ăn, Trang Diệc Tình mặt khẽ biến sắc: “Anh chắc chắn?”
“Vâng, tôi đã tự mình gọi đến ngân hàng hỏi, giám đốc bên đó nói Y Trình đã rút vốn.”
“Hứa Thừa Ngôn.” Siết chặt cái muỗng trong tay, Trang Diệc Tình không nhịn được cơn giận, cô cho rằng chuyện hối hôn cũng chỉ là việc tư, sẽ không ảnh hưởng đến việc công đã được bàn ổn thỏa, huống chi là Hứa gia thiếu nợ Trang gia, không gì có thể làm thay đổi mối quan hệ hợp tác này, không ngờ hắn sẽ tuyệt tình đến vậy, tình nguyện vi phạm hợp đồng cũng muốn rút lại.
Không còn tâm trạng nào ăn sáng nữa, cô lên lầu thay quần áo trang điểm rồi ra ngoài, chuẩn bị trực tiếp đi đến Y Trình tìm Hứa Thừa Ngôn hỏi cho rõ, kết quả vừa đi được nửa đường, lại có thêm cuộc gọi.
“Trang tổng, bên Vạn Nguyên vốn đã bàn bạc ổn thỏa lại xảy ra vấn đề, vừa rồi phó tổng Vương gọi đến nói, bọn họ muốn hạch toán lại lần nữa, có khả năng…”
Trang Diệc Tình dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, cúp cuộc gọi chuyển sang một số khác: “Vốn đầu tư kia có vấn đề gì không?”
“Trang tổng, tôi cũng đang định gọi cho cô đây, Tiền tổng nói trong cuộc họp hội đồng quản trị của bọn họ xảy ra tranh chấp…”
“Hứa Thừa Ngôn!” Hung hăng đập một cái lên tay lái, Trang Diệc Tình ném di động xuống khởi động xe, một đường nhanh chóng chạy tới Y Trình.
Như đã sớm biết cô ta sẽ tới, thư ký của Hứa Thừa Ngôn trực tiếp dẫn cô vào văn phòng, mà người bên trong cũng có vẻ như đã chờ cô rất lâu.
“Hứa Thừa Ngôn, anh có ý gì?” Hôn lễ đổ vỡ, cô ta cũng không định sẽ dây dưa gì với tên đàn ông đã khiến mình phải chịu tai tiếng, cho nên cũng không thèm giữ hình tượng, căm giận nhìn hắn, “Chuyện tối qua tôi còn chưa tính sổ với anh đâu, anh đừng có quá đáng.”
“Tôi quá đáng?” Hứa Thừa Ngôn nhẹ giọng cười, dựa vào ghế tổng tài từ tốn nâng tách cà phê lên uống, “Cái này phải gọi là… Ăn miếng trả miếng mới đúng.”
Nghe hiểu bên trong có ẩn tình, Trang Diệc Tình kéo ghế dựa ngồi xuống đối diện với hắn, mặt không đổi sắc nhìn người: “Nói đi, tại sao tối qua anh lại làm thế? Trang gia chúng tôi đã làm gì với anh?”
“Còn muốn chơi trò giả ngu với tôi?” Hứa Thừa Ngôn cười nhạo một tiếng, ánh mắt hơi lạnh xuống, “Trang Diệc Tình, cô thật sự đã coi mình là nữ chủ nhân của Hứa gia? Việc riêng của tôi, từ khi nào thì đến phiên cô nhúng tay vào?”
Trang Diệc Tình cũng cười lạnh: “Anh cho là anh có cao quý lắm chắc, tôi rảnh rỗi đi quản chuyện của anh? Hứa Thừa Ngôn, anh nói rõ ra cho tôi.”
“Không nhận? Được thôi, tôi hỏi cô, có phải giám đốc Minh đã nói chuyện thư ký của tôi tìm mua trang sức nói cho cô biết hay không? Có phải cô đã sai hắn ta đi điều tra xem tôi tặng bộ trang sức kia cho ai không?”
Trang Diệc Tình hơi ngừng lại, gật đầu thừa nhận, ngay sau đó lại hỏi: “Anh dám điều tra người của tôi?”
“Cô có thể điều tra người của tôi, vì sao tôi lại không thể?” Hứa Thừa Ngôn ngồi dậy, chậm rãi đặt cái ly trong tay lên bàn, ánh mắt nhìn lại cô ta chợt có thêm tia tàn nhẫn, “Tôi đã cảnh cáo cô, tôi và cô, ai chơi theo ý người ấy, chuyện của tôi, cô đừng có nhúng tay vào.”
Chuyện này thì đúng là Trang Diệc Tình đuối lý, buổi tối hôm trước khi giám đốc Minh nói cho cô ta biết chuyện kia, cô ta cũng thực sự khá tò mò. Loại lãng tử như chơi bời như Hứa Thừa Ngôn mà cũng phí tâm tư đi mua một bộ trang sức đắt giá đến vậy cho người ta, hiển nhiên cũng nói rõ hắn rất quan tâm đến cô gái đó, cho nên cô ta mới bảo giám đốc Minh đi điều tra giúp mình xem đó là ai.
Không ngờ bên phía giám đốc Minh còn chưa có kết quả, Hứa Thừa Ngôn đã phát hiện ra, hơn nữa còn tức giận đến vậy, ngay cả hôn lễ cũng huỷ bỏ.
“Hứa Thừa Ngôn, anh có điên không? Vì một con đàn bà mà đáng làm đến mức này sao?”
“Chỉ cần là người phụ nữ của tôi, cô không có tư cách hỏi đến, càng không có tư cách động vào một sợi tóc của cô ấy.” Hứa Thừa Ngôn lạnh lùng nhìn lại cô ta, gằn từng chữ một, “Chuyện của tôi, cho dù có thật sự kết hôn với cô, cũng không tới phiên cô quản.”
Ý thức được nguyên do cơn giận của hắn không thể chỉ đơn giản như vậy, Trang Diệc Tình nói: “Tôi chỉ tò mò thuận miệng hỏi chút thôi, không có đụng vào cô ta.”
Hứa Thừa Ngôn bị sự vô sỉ của cô ta chọc cười, nhẹ lắc đầu, lấy di động mở đoạn ghi âm kia ra, ném tới trước mặt cô ta.
“Giá cả do anh định, tốt nhất nên làm cho gọn gàng dứt khoát vào, đừng có giống như lần trước, thiếu chút nữa là kéo cả mình vào luôn.” Đây là giọng của “Diêu Khâm.
“Lần trước mà cũng trách tôi? Còn không phải tại nội đấu trong nhà vị kim chủ kia tự làm lòi ra đấy chứ?” Đây là giọng của Mâu Tam.
“Anh biết cũng quá nhiều đấy, tốt nhất nên quản tốt cái mồm này của anh đi, nếu không, lần trước còn có thể đảm bảo anh không có việc gì, nhưng còn lần sau là sẽ cho anh biến mất luôn đấy.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232