Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 195

Trời tối rồi lại sáng, từ sớm đến giữa trưa, rồi lại từ trưa đến tối, một ngày nữa sắp trôi qua, Triệu Ngu vẫn chưa chịu uống một giọt nước nào, cũng không chịu mở miệng nói một câu.

Hoàng hôn từ ngoài cửa sổ chiếu vào phòng, đâm vào đôi mắt khô khốc của cô từng cơn đau nhức, Triệu Ngu chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục nằm yên không nhúc nhích, cho đến khi bên tai truyền đến một thanh âm quen thuộc.

“Hi Hi.”

Từ khi bắt đầu tiến vào phòng giải phẫu, bên tai cô vẫn luôn văng vẳng đủ loại âm thanh, cho nên dù nghe được giọng nói thân quen này nhưng cô vẫn không phản ứng lại.

Nhưng âm thanh kia lại tiếp tục vang lên, hơn nữa so với vừa rồi còn lớn hơn một chút, giống như người gọi đã tới gần cô hơn.

Trố mắt trong chốc lát, Triệu Ngu không dám tin quay đầu lại, khi nhìn thấy người đang đứng cạnh giường, đồng tử cô đột ngột phóng đại.

Ánh mắt cô hoảng loạn dừng trên người cha mẹ nuôi mất vài giây, lại chậm rãi rơi lên người Tiết Trạm.

Ngay sau đó, cô vốn luôn không muốn nhúc nhích vậy mà lại đột nhiên quơ đại một vật ném thẳng vào Tiết Trạm.

Đó là di động của cô, không nghiêng cũng không lệch, vừa vặn nện thẳng lên ngực hắn.

Bay theo chiếc di động, còn có tiếng mắng nghẹn ngào của Triệu Ngu: “Đồ khốn!”

Nhìn dáng vẻ của cô, tựa hồ còn muốn xuống giường đánh Tiết Trạm, cũng may là Tiết Tử Ngang và Lăng Kiến Vi luôn ở trong phòng bệnh tay chân nhanh nhẹn, vội chia ra hai bên giữ cô lại.

Cánh tay Triệu Ngu còn bó thạch cao, vết thương trên vai cũng chưa khỏi hẳn, căn bản không thể vận động mạnh như thế được.

Tiết Trạm không kịp trốn, mà hắn cũng không muốn trốn, chỉ nhìn Triệu Ngu nói: “Xin lỗi.”

“Đồ khốn!” Triệu Ngu gào khản cả giọng, liều mạng giãy giụa trên giường muốn đứng dậy, hai mắt đỏ bừng gắt gao nhìn chằm chằm hắn: “Tôi tin tưởng anh như vậy, sao anh có thể… Khốn kiếp… Tiết Trạm anh là đồ khốn kiếp, đồ tồi! Tôi đã tin tưởng anh đến vậy…”

“Hi Hi.”

Giọng nói của mẹ nuôi lại truyền tới, cũng lập tức khiến Triệu Ngu dừng lại mọi hành động, cô không dám nhìn bọn họ, cơ thể không mất khống chế run lên bần bật.

“Hi Hi.” Mẹ nuôi tiến đến gần thêm một bước, đứng ở mép giường dùng đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ nhìn cô: “Hi Hi…”

Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, trầm mặc một lúc, cô bỗng xoay đầu, vùi mặt vào gối.

“Hi Hi.” Mẹ nuôi ngồi xuống mép giường, cẩn thận đưa tay khẽ xoa lên vai cô: “Hi Hi, là mẹ nuôi đây.”

Cơ thể cô co rụt lại, Triệu Ngu lại bỗng giãy giụa muốn xuống giường, Lăng Kiến Vi và Tiết Tử Ngang mới vừa buông lỏng tay, thấy thế bèn vội vàng chặn cô lại: “Đừng cử động mạnh, cẩn thận miệng vết thương…”

Nhưng mà sức lực của cô lại mạnh đến kinh ngạc, hoàn toàn không giống một người đang bị thương nặng, hai người cũng sợ sẽ làm cô đau nên không dám dùng quá sức, vì vậy cũng không ngờ cô sẽ tránh thoát được khỏi họ.

Triệu Ngu vừa xuống giường đã chạy thẳng ra ngoài, bình truyền dịch trên tay cũng bị kéo theo, Tiết Tử Ngang đứng gần cô hơn vội túm lấy eo cô: “Đừng thế nữa, em còn đang truyền dịch đó.”

Thương Lục cũng đi lên, vừa dùng thân thể ngăn cản cô, vừa giữ lại bình truyền trên tay phải.

Nhìn thấy Thương Lục, Triệu Ngu như gặp được cứu tinh, cô nghẹn ngào khóc nấc thành tiếng: “Em không muốn gặp họ, em không muốn gặp ai cả, anh dẫn em đi, dẫn em đi đi…”

Thương Lục nâng cơ thể mềm nhũn của Triệu Ngu lên: “Được được, trước hết em đừng kích động, chờ truyền xong bình này…”

Không đợi Thương Lục nói xong, cô đã đánh thẳng vào ngực hắn, hắn thậm chí cũng không biết vì sao sức cô lại có thể mạnh đến vậy, cũng lập tức vùng ra từ trong tay hắn.

Ống tiêm trên mu bàn tay bởi vì động tác quá mạnh của cô mà rơi xuống, eo cô còn đang bị Thương Lục ôm, nhưng tay phải một lần nữa đã nắm chặt thành quyền đánh vào người hắn: “Tại sao đến cả anh cũng thế? Em tin tưởng các người đến thế, tại sao…”

Thương Lục vội nắm chặt cổ tay Triệu Ngu, nói: “Xin lỗi em, bọn anh cũng không còn cách nào khác.”

“Tại sao không để em chết đi? Sao còn muốn bức em…” Toàn bộ cơ thể cô đều mềm nhũn trong lòng hắn: “Tại sao…”

“Hi Hi, con mà chết, con bảo chúng ta phải sống tiếp thế nào đây? Hi Hi à, mẹ đã mất đi một đứa con gái, không thể lại mất thêm một đứa nữa.”

Thân mình Triệu Ngu cứng đờ, quay đầu lại ngơ ngác nhìn bà.

Mẹ nuôi một lần nữa đến gần, từ từ nắm lấy tay phải đang chảy máu của cô: “Hi Hi, mẹ đã biết tất cả rồi.”

Nước mắt cô không kiềm lại được tiếp tục rơi như mưa, nhìn lại bàn tay già nua nắm trên tay mình, cả người Triệu Ngu mất hết sức lực gục ngã, cô ngã quỵ xuống nền nhà: “Là con hại chết họ, bọn họ là bị con hại chết…”

Mẹ nuôi đã khóc không thành tiếng, chỉ có thể một mực lắc đầu.

Triệu Ngu rút tay lại, hai tay ôm chặt đầu vùi mặt vào giữa đầu gối, đau đớn khóc nấc lên.

Mẹ nuôi chậm rãi ngồi xuống, ôm cô vào lòng: “Mẹ nuôi không trách con, ba mẹ đều không trách con, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa, giờ mẹ chỉ còn có một đứa con gái là con.”

“Con không phải… con không xứng… Tiểu Cẩn là bị con hại chết, không đúng, con xin lỗi, là lỗi của con, con không nên sợ hãi, con nên ngoan ngoãn đi theo bọn họ, Tiểu Cẩn… xin lỗi… xin lỗi… Đều là tại con…”

Đạ dày đột ngột cuộn lên khó chịu, Triệu Ngu tránh khỏi vòng ôm của mẹ nuôi, tay phải vội túm lấy cổ áo, cong lưng quỳ trên mặt đất, không ngăn nổi mà nôn khan.

Đã nhiều ngày nay cô không ăn không uống, toàn dựa vào dịch dinh dưỡng để chống đỡ nên cũng không được ra gì cả, nhưng lại như muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng.

Thương Lục nhanh chóng ngồi xuống vỗ nhẹ vào lưng giúp cô dễ thở, Tiết Tử Ngang vội cẩn thận đỡ cánh tay trái đang bị thương của cô, Lăng Kiến Vi cũng vội vàng đi lấy nước và khăn giấy cho Triệu Ngu.

Tiết Trạm giật giật bờ môi, cuối cùng chẳng thể nói điều gì, quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Tống Huyền đỡ lấy cha nuôi sớm không còn đứng vững, nhìn người con gái đang chật vật trên mặt đất, đau đớn nhắm mắt lại.

Ngoài phòng bệnh, Trang Diệp cũng ngã ngồi trên sàn nhà lạnh băng, vùi đầu vào gối, khóc đến toàn thân run rẩy.

Kỷ Tùy dựa vào tường, nghe tiếng khóc tê tâm liệt phế bên trong, nắm đấm càng siết chặt muốn chết.

Thấy Tiết Trạm đi ra, Hứa Thừa Ngôn vẫn luôn đứng cách xa cửa bỗng nhiên hoàn hồn, lúc này hắn mới phát hiện đôi mắt mình đã nóng lên, tầm mắt đã nhòe nhoẹt mơ hồ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232

Thể loại