Trong lúc Tiết Tử Ngang đến bệnh viện thăm ông nội thì Triệu Ngu đi gặp bác sĩ tâm lý mà Kỷ Tùy giới thiệu.
Đương nhiên, lúc xuất hiện trước mặt bác sĩ tâm lý, vẫn chỉ là một Triệu Ngu đã đeo mặt nạ như cũ.
Cô không tín nhiệm bất kỳ kẻ nào, càng không dám tin vị bác sĩ kia thật sự có thể giúp cô hay không, cô chỉ đến để Kỷ Tùy không nhìn ra được sơ hở của cô.
“Cảm ơn bác sĩ Tằng, tôi đã làm phiền anh rồi.”
“Đây là công việc của tôi, cô không cần khách khí như vậy.”
Nhìn túi thuốc mà Triệu Ngu mang về, Tằng Húc không nhịn được mà dặn dò cô lại về liều lượng và cách dùng. Đợi khi cô rời khỏi phòng khám, hắn mới gọi cho Kỷ Tùy.
“Yên tâm, vấn đề của cô ấy cũng không nghiêm trọng, chủ yếu là mất ngủ, cộng thêm lo âu căng thẳng nhiều, mấy người trẻ hay yêu đương, đặc biệt là nữ rất dễ gặp mấy triệu chứng này, tôi đã cho cô ấy ít thuốc ngủ, còn để chữa thất tình thì tôi bó tay.”
“Cảm ơn.”
Tằng Húc cười nói: “Quan tâm người ta như vậy chắc không phải bạn bè bình thường đâu nhỉ? Mà người ta có bạn trai rồi đó.”
Kỷ Tùy bình tĩnh nói: “Tôi chỉ thấy cô ấy đáng thương nên mới giúp thôi.”
“Ồ…” Tằng Húc kéo dài âm cuối, nghe đã thấy rất ám chỉ, “Nếu cậu muốn giúp thì giúp đến cùng đi, dứt khoát đập chậu cướp hoa luôn xem nào. Dù sao bạn trai cô ấy cũng chẳng phải người tốt gì, một cô gái tốt mà bị giày vò đến vậy, cậu có đào góc tường cũng được coi như làm việc thiện đó.”
Kỷ Tùy không để ý lời trêu chọc của Tằng Húc, thờ ơ nói: “Tôi tắt máy đây, hôm nào mời cậu đi ăn sau.”
Túi thuốc toàn thuốc nhập khẩu đắt tiền đến đâu cũng không vào nổi chung cư của Triệu Ngu, vì nửa đường cô đã xé bỏ hộp thuốc, tìm một chỗ yên tĩnh thẳng tay vứt hết đi.
Cô đã uống rất nhiều loại thuốc ngủ, tác dụng của chúng còn lớn hơn của những thuốc này nhiều. Nhưng hiện tại cô đã không cần nữa, hơn nữa cô cũng không thể để Tiết Tử Ngang phát hiện.
Lúc Tiết Tử Ngang tới chung cư cô thì đồng hồ đã điểm hơn 8 giờ tối, dạo này hắn khá bận, lại còn phải thường xuyên chạy vào bệnh viện nên vẻ mặt khó giấu được nét tiều tụy.
“Anh ăn tối chưa?”
Triệu Ngu thấy hắn gật đầu, liền đi tới bên cạnh, nửa quỳ trên sofa rồi giúp hắn bóp vai, ôn nhu nói: “Anh nghỉ một lát rồi đi tắm đi, hôm nay cứ ngủ sớm một chút.”
Tiết Tử Ngang nắm chặt tay cô rồi thuận thế kéo Triệu Ngu ngã vào trong ngực, ôm chặt lấy cô: “Khoảng thời gian này anh đã bỏ bê em rồi.”
Triệu Ngu cười: “Anh nói gì vậy? Em còn thấy em rất vô dụng thì có, anh thì bận bịu mà em lại chẳng giúp gì được.”
Tiết Tử Ngang nâng mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn: “Em đã giúp anh rất nhiều, mỗi lần có em ở đây là anh đều không thấy mệt nữa.”
Triệu Ngu nhấp miệng cười trộm: “Em mới không tin đâu.”
“Vậy muốn anh nói thế nào thì mới tin?” Tiết Tử Ngang lại hôn lên môi cô, nhưng lần này hắn không nhẹ nhàng lướt qua nữa, mà ngược lại dùng lưỡi cạy mở răng môi cô, rồi mạnh mẽ liếm mút lưỡi lấy cái lưỡi, xâm chiếm vào từng góc trong khoang miệng cô.
Triệu Ngu dựa vào lòng hắn nhiệt tình đáp lại, dần dần biến thành bị đặt nằm ngang xuống, thân thể như lửa nóng của hắn đã đè lên, cách quần áo nhẹ nhàng xoa nắn ngực cô: “Thế này, mới tin sao?”
Triệu Ngu hờn dỗi: “Lưu manh.”
“Không phải em thích bị anh lưu manh thế sao?” Tiết Tử Ngang thoăn thoắt lột sạch quần áo của cô, bàn tay vừa đẩy nội y ra đã vội vuốt ve chơi đùa trên bầu vú trắng nõn.
Triệu Ngu nắm cổ tay hắn lại: “Không phải anh rất mệt rồi sao?”
“Em coi thường anh à?” Tiết Tử Ngang lại càng thêm hung tợn nhéo đầu vú của cô một cái, lại dùng vật đã nhô lên giữa háng kia chọc chọc lên bụng dưới của cô, “Anh có mệt thì cũng có thể đụ em đến phát khóc.”
Ngừng một chút, hắn lại cười xấu xa bổ sung: “Phương pháp này gọi là: Thải âm bổ dương.”
Triệu Ngu cười duyên đánh yêu hắn một cái, hai tay cũng men theo eo hắn chậm rãi dời xuống, một tay cởi ra quần tây, tay còn lại cũng không quên vuốt ve lên xuống thứ đã cương cứng kia.
“Bảo bối.” Tiết Tử Ngang hơi thở nặng nề, trầm khàn gọi một tiếng, hắn lại vùi đầu vào bộ ngực sữa của cô tha hồ cắn mút, ngón tay dài chen vào cửa huyệt, tùy ý khuấy động một đợt xuân thủy trào ra, rồi lại đè lên âm đế ra sức giày vò.
Triệu Ngu lắc mông rên rỉ, hai chân đã chủ động vòng qua eo hắn, lôi kéo côn thịt đã hoàn toàn căng cứng đưa về hướng mình.
Tiết Tử Ngang đẩy thẳng eo, dương vật cực lớn chen vào tầng tầng vách thịt bên trong xâm nhập, đỉnh thẳng đến hoa tâm, hung ác cắm vào rút ra mấy lần mới bắt đầu hoạt động nhịp nhàng.
Một trận kịch chiến hạ màn kết thúc, cả hai đều đã thở hồng hộc, đã vài ngày Tiết Tử Ngang không làm nên vẫn cảm thấy không đủ, hắn lại ôm lấy eo cô, để Triệu Ngu quỳ lên sofa rồi lại tiếp tục một vòng chiến đấu mới.
Sau cơn cao trào, thân thể Triệu Ngu đã hoàn toàn mềm nhũn, người ngợm chẳng còn sức làm gì, mướt mát mồ hôi ngã xuống sofa thở dốc.
Tiết Tử Ngang vừa ôm lấy lưng cô từ phía sau, hôn mút trên vành tai cùng cổ, rồi vai cô: “Hai ngày nữa là ông nội anh có thể xuất viện rồi, đợi khi ông ổn định lại và có thể nói chuyện, anh muốn dẫn em đi gặp ông.”
Thân thể Triệu Ngu chợt cứng người.
Tiết Tử Ngang cảm nhận được, lại tiếp tục hôn lên bờ vai trần của cô: “Đừng sợ, ông nội anh là người rất tốt.”
Triệu Ngu xoay người, ngơ ngác mà nhìn hắn: “Ý của anh là…”
Vẻ kinh ngạc giờ phút này trên mặt cô, đã hoàn toàn không phải giả tạo nữa.
Tuy rằng từ thái độ thường ngày của Tiết Tử Ngang, cô đã mơ hồ đoán được sẽ có một ngày này, nhưng khi hắn thật sự mở miệng nói, cô vẫn không dám tin nổi.
Tiết Tử Ngang cười nhéo nhéo khuôn mặt cô: “Sao em phải ngạc nhiên thế? Mang bạn gái về gặp mặt người nhà không phải là chuyện rất bình thường cao?”
“Bạn gái?” Triệu Ngu sợ hãi lặp lại, “Anh xác định sao?”
“Sao lại không? Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy, em coi mình là gì đối với anh chứ?”
“Thì là… Thư ký.” Triệu Ngu cười tự giễu, rồi lại khẩn trương nhìn hắn, “Hay chúng ta đừng đi được không? Người nhà anh chắc chắn hy vọng anh sẽ tìm được một bạn gái môn đăng hộ đối, mà em…”
“Không sao, em cứ đi với anh, chú của anh không phải cũng không nói gì sao? Mẹ anh cũng đã biết, nhưng bà cũng chưa từng hỏi đến, em yêu tâm, chuyện của anh, anh làm chủ.”
Triệu Ngu cắn môi suy nghĩ nửa ngày, mới nhỏ giọng nói: “Vậy… Chúng ta sau hẵng đi có được không, hiện tại vẫn còn quá sớm, chúng ta mới ở bên nhau chưa được bao lâu mà?”
“Chờ nữa thì sẽ qua Tết đó.” Nói đến đây, Tiết Tử Ngang lại đột nhiên nở nụ cười, “Thế cũng được nhỉ? Gặp luôn rồi ăn Tết đi, vừa vặn em cũng chỉ có một mình, ngày lễ Tết cũng đâu có đi cùng bạn bè được, năm nay cứ về nhà cùng anh.”
“Thế này sao được? Dịp Tết rất long trọng đó! Em… Để qua Tết rồi hẵng nói tiếp, Tết này em phải về với cha mẹ nuôi.”
“Được rồi, vậy…” Tiết Tử Ngang nghiêm túc suy nghĩ rồi nói, “Nếu không thì hôm 23 cúng Táo quân được không? Ngày đó cũng là sinh nhật ông anh, anh đưa em đến cùng cho vui.”
23 tháng Chạp?
Trong đầu Triệu Ngu nháy mắt hiện lên một điều, cô nhớ không nhầm thì lễ cưới của Từ Miểu được tổ chức trước hôm 23 một ngày.
Nhìn lại người đàn ông đang cười ôn nhu với mình, cô bỗng rất muốn biết, kẻ thế thân như cô thì rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng trong lòng hắn, có đủ để cô từ bỏ Tiết Trạm mà chỉ dựa vào Tiết Tử Ngang hay không.
Mặc dù vốn đã quyết định sẽ thông qua Tiết Tử Ngang để tiếp cận Tiết Trạm, nên từ sau khi ở bên Tiết Tử Ngang, cô cũng không ngừng tìm hiểu về Tiết Trạm. Nhưng cô không có đủ tự tin để nhìn thấu hắn, mà tình cảm của Tiết Tử Ngang dường như còn cao hơn nhiều so với mong muốn của cô.
Nếu Tiết Tử Ngang thật sự quan tâm đến cô, thì có lẽ cũng có thể cân nhắc để đưa ra một lựa chọn an toàn mà ổn thỏa hơn.
“Sinh nhật của Chủ tịch liệu có hoành tráng lắm không? Em đi… Sẽ thích hợp sao?”
Không đợi Tiết Tử Ngang mở miệng, Triệu Ngu đã thêm một câu, “Nếu không, chúng ta tới trước một ngày đi? Ngày sinh nhật sẽ có nhiều người nên em hơi sợ, chúng ta có thể tới chúc phúc trước, em nghĩ Chủ tịch hẳn sẽ hiểu cho.”
“Được, vậy tới trước một ngày đi.” Tiết Tử Ngang buồn cười chọc lên trán cô, “Mà sao em vẫn gọi là Chủ tịch hả? Gọi ông nội đấy nhé.”
Triệu Ngu le lưỡi tinh nghịch, vừa vui vẻ lại ngượng ngùng, đáp: “Vâng.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232