Triệu Ngu mặc bộ váy theo đúng nghiệp vụ, áo khoác màu đen chỉ có một nút thắt, căn bản không thể che được áo sơ mi trắng bên trong, càng không che được bộ ngực vun đầy cao vút sau lớp sơmi, huống hồ vừa rồi khi cô dựa vào trên bàn tìm mắt kính, còn cố ý cởi mở 2 cúc áo.
Chân kính bằng kim loại hơi lạnh lẽo chậm rãi lướt trên da thịt, dọc theo mương rãnh giữa ngực đi đi về về quấy rối, lại chen vào trong nội y, nhẹ nhàng cọ xát trên nhũ thịt no đủ.
Triệu Ngu hơi rùng mình, vừa cúi đầu đã có thể nhìn thấy ngón tay thon dài của Hứa Thừa Ngôn chậm rãi di động trước ngực cô, tuy cô không nhìn thấy tình hình nội y của mình, nhưng vẫn có thể căn cứ vào hình dạng bầu ngực bị nội y đè lên mà phán đoán chuẩn xác vị trí của chân kính.
Huống hồ, cô còn có xúc cảm cực kỳ rõ ràng, món đồ kia đã bị nhiệt độ cơ thể của cô lây nhiễm, nó vòng quanh bồi hồi ngay trên núm vú của cô, một vòng lại một vòng.
“Ưm a…” Đầu vú đột nhiên bị hung hăng nhấn xuống, Triệu Ngu không cầm được hô nhỏ ra tiếng.
Hứa Thừa Ngôn cười trầm thấp, vẫn cầm chân kính ve vuốt nghịch ngợm trên đầu vú nho nhỏ, thẳng đến khi Triệu Ngu lại không nhịn được rên rỉ thêm vài tiếng, hắn mới chậm rãi chuyển động chiếc kính gọng vàng trong tay đi: “Thích thứ này đến thế sao?”
“Ai bảo nó rất xứng với anh?”
Nhớ lại cô trước đó từng nói đây là thứ “Chuyên dành cho lũ văn nhã bại hoại”, Hứa Thừa Ngôn cười, một tay kéo cà vạt ra: “Biết văn nhã bại hoại chân chính là thế nào không?”
Triệu Ngu ngồi dậy, thổi hơi thở nóng hổi lên lỗ tai hắn: “Còn không phải là như anh sao?”
Cà vạt bị cởi xuống, Hứa Thừa Ngôn đưa lên trước mắt cô quấn một vòng, lập tức đã che mất tất cả ánh sáng, làm cô như đang đặt mình trong trong bóng đêm.
Không thể thấy được tình huống trước mặt, Triệu Ngu theo bản năng thoáng sợ hãi, cảm giác cả người đều không được tự nhiên, nhưng lại vẫn tỏ ra không hề hoang mang nhìn hắn tươi cười, còn như mang theo khiêu khích.
Tiếp theo, cô chợt nghe được tiếng động sột soạt, tựa như là hắn đang cởi thắt lưng.
Ngay sau đó đôi tay bị người ghìm chặt, một thứ khá mềm nào đó vòng vài vòng quanh cổ tay cô, dần dần buộc chặt, trói cả hai tay cô ra sau người.
“Văn phòng bị trói play?” Cô nói rất nhẹ nhàng đắc ý, nhưng trong lòng kỳ thật đã có loại hồi hộp không nói nên lời, còn có cả âm thầm chờ mong.
Từ trước đến nay cô còn chưa từng chơi trò này.
Hứa Thừa Ngôn rõ ràng đã nhìn ra, hắn cười trầm thấp, đầu ngón tay rơi xuống trước ngực cô, không nhanh cũng không chậm cởi những cúc áo còn lại.
Áo sơ mi cùng áo khoác đã đều bị mở rộng sang hai bên, nội y bị đẩy lên cao, da thịt bỗng chốc cảm nhận được sự lạnh lẽo trong không khí, cô không tự giác được mà run rẩy.
Ngón tay đặt trên bụng nhỏ của cô chậm rãi vuốt ve đi xuống, nhấc làn váy lên, hai bắp đùi cũng đột ngột bị hắn dùng sức đẩy ra, giờ phút này cho dù Triệu Ngu có không nhìn thấy, cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng được dáng vẻ bản thân đang mở rộng chân trước mặt hắn thế nào.
“Roẹt” một tiếng, tất chân bị một thứ sắc bén nào đó cắt mở, theo sau là bàn tay to dùng sức kéo một cái, toàn bộ tất tính từ giữa hai chân đã hoàn toàn bị xé r.
Triệu Ngu không khống chế được mà chợt co rụt hoa huyệt, lại lập tức nghe được tiếng cười trầm thấp của hắn: “Ướt.”
Cô đương nhiên cảm giác được, rõ ràng hắn còn chưa chạm vào chỗ nào, thân thể của cô lại đã mẫn cảm đến không chịu nổi, dâm dịch đã sớm trào ra hết đợt này tới đợt khác.
Có thứ gì chọc trên lớp quần lót dính nhớp, vừa đè vừa gảy qua lại lên khối thịt non giữa hai chân, Triệu Ngu cảm giác đây không phải là ngón tay hắn, mà hình như là… gọng kính.
“Tôi không muốn nhiễm bệnh.”
Cô lập tức muốn khép chân về, nhưng đã lại bị hắn nắm chặt: “Đã khử trùng.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung thêm một câu: “Còn có thể cắm vào nữa.”
Mấy chữ này tựa như mang theo một thứ ma lực nào đó, làm cô lại không nhịn được mà co rụt cửa huyệt, hộc ra một ngụm dâm dịch.
“Nhìn xem, cô cũng ngóng trông tôi cắm vào lắm.”
Quần lót bị đẩy ra, gọng kính nhỏ nhắn bằng kim loại không còn cách trở dán lên phiến thịt non ướt át, Triệu Ngu lại nghênh đón một cơn run rẩy, không nhịn được cắn môi khẽ “ưm” một tiếng.
“Còn chưa chạm vào mà cô đã chảy nhiều nước như vậy, có phải từ lâu đã muốn bị tôi chơi như thế không?”
Âm đế đột nhiên bị vuốt lên một cái, Triệu Ngu theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng lại bị hắn bẻ ra càng rộng hơn, gọng kính cũng càng thêm dùng sức đè miết trên âm đế.
Hô hấp của Triệu Ngu đã càng thêm dồn dập, hai mắt không nhìn thấy được tình cảnh không khỏi làm các xúc cảm khác thêm rõ rệt, khoái cảm cũng theo đó mà tăng gấp bội, thậm chí cô còn cảm giác được dòng nước dưới thân đã chảy thành sông.
“Chảy nhiều thế sao.” Hắn cầm gọng kính dao động lên xuống dọc theo khe huyệt ướt sũng, mạnh mẽ quấy loạn trong miệng huyệt, “Nghe xem.”
Là tiếng nước nhớp nháp rất nhỏ, phát ra từ nơi tư mật nhất trên thân thể cô.
“Muốn tôi cắm vào không?” Thấy cô ngày càng run lẩy bẩy, hắn chậm rãi cúi xuống nói nhỏ bên tai cô, “Bên trong ngứa sao?”
Bộ ngực Triệu Ngu phập phồng, cắn môi thở dốc, nhưng lại không chịu mở miệng.
Hắn nhẹ giọng cười, đột nhiên há mồm ngậm lấy một đầu vú đang run rẩy, dùng sức mút vào, lại dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn lôi kéo.
Triệu Ngu than nhẹ ra tiếng, càng không chịu mở miệng cầu xin hắn. Cô vốn biết rõ quy tắc của trò chơi, càng là như vậy, mới càng kích thích.
Hứa Thừa Ngôn nắm chặt gọng kính, nhanh chóng di động từ cửa huyệt trượt lên hột le, vừa miết vừa cọ, đồng thời miệng lại đổi một đầu vú khác, ngậm trọn phần đỉnh vào không ngừng liếm mút.
Trên dưới hai bộ phận mẫn cảm đều bị kích thích, Triệu Ngu căn bản không chống đỡ được nữa, chưa gì đã mềm nhũn nằm liệt trên mặt bàn.
Thấy cô đã sắp cao trào đến nơi, Hứa Thừa Ngôn lại nhả đầu vú ra, cũng buông tay khỏi phần âm đế bị hắn chà đạp đến sưng cả lên, thẳng tắp cắm gọng kính vào cửa huyệt.
Đồ vật nhỏ như vậy căn bản không thể giảm bớt sự ngứa ngáy của vách thịt, nhưng hắn vốn hiểu rõ những điểm mẫn cảm trên thân thể cô, chưa gì đã tìm được một khối nho nhỏ nổi lên bên trong âm đạo, cầm gọng kính ma sát qua lại ngay chỗ đó.
Rất sướng, cũng rất thoải mái, nhưng lại cũng còn lâu mới không đủ, giống như gãi không đúng chỗ ngứa, dù sao cảm giác vẫn cứ thiếu thốn khó chịu.
Mật dịch ào ạt tào ra, đã luôn sắp cao trào đến nơi nhưng lại không thể leo lên tới đỉnh, Triệu Ngu rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Hứa Thừa Ngôn, anh mẹ nó có phải đàn ông nữa hay không?”
Tên đàn ông không ngừng đùa bỡn thân thể của cô vẫn chỉ cười: “Vậy cầu tôi đi.”
Triệu Ngu nỗ lực ngồi dậy, hai chân chuẩn xác vòng lấy eo eo, dùng sức kéo người dịch vào trong, hắn cũng phối hợp nhích lại gần.
Cảm nhận được cây gậy giữa háng đã sớm cứng rắn, Triệu Ngu cũng đắc ý mà cười, không kiêng nể gì dán lên hắn, dùng cửa huyệt đã ướt mềm giữa hai chân cọ lên đùi hắn.
“Cô có biết dáng vẻ hiện tại của mình dâm đãng đến thế nào không?” Hứa Thừa Ngôn đột nhiên vén cà vạt đang bịt mắt cô lên, giơ di động ra trước mặt cô, “Tự xem đi.”
Cho rằng hắn vừa chụp hình, Triệu Ngu căm giận nhìn qua, lại phát hiện di động hắn còn chưa mở khóa, cô còn định hỏi có phải hắn vừa chụp hay không, nhưng mới quay đầu đã lại nhìn thấy hắn, thế nhưng đang thong thả ung dung đeo lên mắt kính gọng vàng kia.
Gọng kính còn vừa mới lấy ra từ trong dâm huyệt của cô, bên trên vẫn còn dính dâm dịch, hắn vừa mới khoác chân kính qua lỗ tai, đã lại có một giọt chất lỏng trong suốt chậm rãi lăn xuống dọc theo khuôn mặt tuấn tú của hắn, lại phối hợp với cái biểu tình rất chững chạc đàng hoàng kia… Triệu Ngu chỉ cảm thấy âm đạo chợt căng thẳng siết chặt, lại có một ngụm hoa dịch từ trong bên trong ộc ra.
Hứa Thừa Ngôn cũng rất hài lòng với phản ứng của cô, nhìn vẻ mặt khát khao cầu mà không được của Triệu Ngu, hắn lại ôn nhu mỉm cười: “Muốn tôi giúp cởi ra không?”
Biểu tình của Triệu Ngu đã nói rõ tất cả.
Hứa Thừa Ngôn đưa tay phủ lên trên cổ tay cô: “Quay lại để tôi cởi.”
Triệu Ngu cũng thật sự cho rằng hắn muốn giúp cô cởi bỏ trói buộc trên tay, cho nên ngoan ngoãn xoay người đưa lưng về phía hắn, ai ngờ hắn lại ấn người cô đè xuống, cũng lập tức khiến cô nằm bò trên bàn làm việc, hoa huyệt ướt đẫm cũng nhanh chóng bị một con quái vật khổng lồ đâm thẳng vào.
“Đồ lừa đảo…” Triệu Ngu bị kích thích đến liên tục run rấy, thiếu chút nữa đã bị hắn thọc đến tiết thân.
Hứa Thừa Ngôn cười, từ sau lưng với lên nắm lấy bầu ngực sữa ra sức xoa bóp: “Không phải cô vẫn nói tôi bại hoại sao, thế mà còn trông cậy vào việc tôi không lừa đảo à?”
Triệu Ngu hận không thể hung hăng vả cho hắn vài cái, đáng tiếc đôi tay vẫn bị trói chặt như cũ, cô căn bản không thể động đậy, chỉ có thể bị hắn va chạm không ngừng bị đẩy về phía trước, rồi lại bị hắn giữ chặt vòng eo lần lượt kéo trở về.
“Đau… Đầu gối…” Hắn rút ra cắm vào quá nhanh cũng quá mạnh, đầu gối phải quỳ trên mặt bàn cứng rắn, căn bản không thể chống đưỡ được quá lâu.
Mắt Hứa Thừa Ngôn nhìn đến đầu gối đã đỏ lên của cô, khó có khi lại hảo tâm mà rút dương vật ra, cầm một chiếc đệm từ sofa ra lót cho cô.
Hắn mới vừa đặt đệm xuống ôm cô đẩy lên trên, chuẩn bị cắm vào một lần nữa, điện thoại trên bàn lại đột ngột vang lên.
Hứa Thừa Ngôn không thèm để ý, chỉ tóm chặt lấy eo Triệu Ngu điên cuồng đi vào, vừa vày vò bộ ngực sữa, vừa liều mạng mà cắm rút.
Điện thoại vang lên hết lần này đến lần khác, hắn lại chỉ làm như mắt điếc tai ngơ, tiếp tục từ đè nặng Triệu Ngu từ phía sau tàn nhẫn giã vào cực mạnh.
Ngay vào thời khắc Triệu Ngu cắn môi muốn nghênh đón một đợt cao trào, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ vang, một giọng nữ vang lên rất lớn: “Hứa tổng, Tiết Phó chủ tịch Hoa Xán có việc gấp tìm ngài.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232