Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 180

[Cơn bão thu mua đột kích Châu báu Lan Tỉ, giá cổ phiếu tăng lên 6. 3%]

[Hoa Xán cố ý thu mua Lan Tỉ, hôm nay bắt đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu cũng tăng lên song song]

[Nghệ Nguyên muốn thu mua 20% cổ phần của Lan Tỉ, giá cổ phiếu vượt lên quá 5%]

Ngồi trong thư phòng nhìn tin tức liên tiếp không ngừng hiện trên máy tính, Hứa Thừa Ngôn không hiểu sao chỉ thấy rất bực bội, lại không nhịn được mở ngăn kéo lấy điếu thuốc ra châm lửa.

Cửa bị người đẩy ra kêu “kẽo kẹt” một tiếng, một cô bé mặc váy công chúa màu hồng nhạt lặng lẽ chạy vào: “Cậu ơi cậu, cháu muốn trốn ở chỗ này của cậu, cậu đừng lên tiếng nha.”

Nhìn thấy người đàn ông bên bàn đọc sách đang hít mây nhả khói, vẻ mặt cô bé lập tức trở nên nghiêm túc: “Cậu đã đồng ý với cháu là sẽ cai thuốc mà, sao lại hút vậy nè?”

Vừa dứt lời, bé vừa nhanh chóng chạy đến trước mặt Hứa Thừa Ngôn, vươn tay muốn đoạt lấy điếu thuốc của hắn.

Hứa Thừa Ngôn sợ sẽ làm cô bé bị bỏng, tay phải kẹp điếu thuốc vội tránh ra, kết quả cô bé lại lưu loát bám vào bàn làm việc trèo lên đùi hắn, còn muốn tiếp tục cướp của hắn.

Hứa Thừa Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể bỏ nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn: “Được, cậu không hút nữa.”

Cô bé ghé sát vào người hắn ngửi ngửi, ngay sau đó vẻ mặt ghét bỏ tránh đầu ra thật xa: “Hôi chết đi được, cậu còn hút thuốc thì sẽ không có chị gái nào thích đâu đó.”

Hứa Thừa Ngôn bị vẻ mặt này của cô bé chọc cho dở khóc dở cười, cũng theo bản năng cúi đầu ngửi ngửi.

Mấy ngày nay đúng thật là hắn hút hơi nhiều, trên người cũng có mùi khá nặng.

“Cháu nói đúng chưa nào? Hôi quá đi.” Cả khuôn mặt cô bé đều là vẻ rất khoa trương, “Cậu trắng trẻo thế này, nếu hút thuốc rồi đen đi sẽ không đẹp trai nữa đâu, nếu cậu không đẹp trai, về sau cháu sẽ không gả cho cậu nữa đó.”

Hứa Thừa Ngôn cạn lời nhéo nhéo mặt cô bé: “Cháu đã sắp 6 tuổi rồi, sao còn ăn nói linh tinh thế hả?”

“Cháu đâu nói linh tinh, mấy bạn học nam của cháu đều xấu chết đi được, tất cả đều không đẹp trai bằng cậu, cậu là người đẹp trai nhất cháu từng thấy, cháu mà lớn đương nhiên phải gả cho cậu rồi.”

Cô bé vốn phấn điêu ngọc trác, giờ lại bày ra vẻ mặt ngây ngô nói những lời này, càng đáng yêu đến mức khiến người ta muốn xoa lấy xoa để khuôn mặt nhỏ của bé.

Hứa Thừa Ngôn xoa đầu cô bé cười, trong đầu không hiểu sao hiện lên một ý nghĩ: Nếu như con của Triệu Ngu vẫn còn, có lẽ cũng sẽ đáng yêu như vậy phải không?

Có mẹ xinh đẹp như vậy, có lẽ con cũng không kém.

Bốn năm trước… Nếu lúc ấy cô không sinh non, vậy thì hiện tại đứa bé hẳn cũng đã hơn 3 tuổi.

“Chỉ dám cọ bên ngoài, lại không dám cắm vào trong, Hứa tổng sợ tôi không cẩn thận mang thai, sẽ dùng đứa con đến uy hiếp à?”

“Đừng nghĩ quá nhiều, cho dù mang thai cô cũng không sinh ra nổi.”

“Vậy sao? Quả nhiên không hổ là Hứa đại thiếu gia. Hứa thiếu gia, xin khuyên anh một câu, đừng quá tự cho là đúng, cho dù ngày nào đó anh cầu xin tôi sinh cho anh một đứa con, tôi cũng sẽ không để anh được toại nguyện.”

Đối thoại xưa cũ lại lần nữa quanh quẩn bên tai, Hứa Thừa Ngôn cũng không biết sao lại thế nữa, rõ ràng những câu nói vốn trước đây hắn chẳng có ấn tượng gì, gần đây lại cứ luôn hiện lên rõ ràng hết lần này đến lần khác.

Không tự chủ được vươn tay muốn lấy điếu thuốc, cô bé trong lòng vội vàng ngăn cản: “Cậu cậu đã lớn rồi, sao có thể nói chuyện không giữ lời vậy hả?”

Ngón tay ở giữa không trung cứng đờ rồi chậm rãi thu lại, Hứa Thừa Ngôn đặt cô bé trên đùi xuống: “Đã khuya rồi, mau đi ngủ đi.”

Cô bé túm lấy ống quần hắn làm nũng: “Cháu muốn ngủ với cậu.”

“Cháu là con gái, cậu là đàn ông, không thể ngủ cùng nhau.”

“Vậy có phải về sau cháu gả cho cậu mới có thể ngủ với nhau không?”

Nếu là ngày trước, Hứa Thừa Ngôn nhất định sẽ rất kiên nhẫn nói loại chuyện “không thể gả cho cậu” này với cô bé, nhưng hiện tại hắn thật sự vô cùng phiền muộn, chỉ có thể xua xua cô bé: “Nhanh về phòng của cháu đi, bằng không cậu sẽ giận đấy.”

Cô bé tủi thân nhìn hắn, không dám động vào nhưng cũng không muốn đi, cuối cùng vẫn là mẹ cô bé tới thư phòng, mới miễn cưỡng lôi bé đi được.

Nhìn em gái ôm cái bụng to, Hứa Thừa Ngôn bỗng ngây người một lát, đột nhiên nói: “Có thể làm mẹ có phải rất hạnh phúc không?”

Hứa Nặc đang kéo con gái đi, bị hắn hỏi một câu khó hiểu như vậy, lại xoay người tò mò nhìn hắn: “Sao thế? Anh muốn có con? Không phải chứ, anh vừa mới hủy hôn đã muốn làm cha rồi à?”

Nói đến đây Hứa Nặc lại hưng phấn chạy tới, ngồi vào bên cạnh Hứa Thừa Ngôn hóng hớt: “Chẳng lẽ mấy lời đồn đó là sự thật, anh thật sự hủy hôn vì một cô gái sao? Không phải cô gái kia đã mang thai đấy chứ?”

Hứa Thừa Ngôn lườm cô một cái, lại nhìn xuống bụng cô, rồi nhìn sang đứa cháu ngoại gái: “Em nói xem, một người phụ nữ, nếu mất đi đứa con có phải sẽ rất đau khổ không? Nếu không còn tử cung, về sau cũng không thể sinh con, có phải sẽ càng thêm đau đớn?”

Hứa Nặc nhìn chằm chằm người anh trai rất khác thường của mình cả nửa ngày, đột nhiên trợn trừng mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Hứa Thừa Ngôn, không phải chuyện súc sinh như vậy mà anh cũng làm đấy chứ? Em biết anh cũng chẳng phải người tốt lành gì, nhưng không ngờ anh còn… Thật quá đáng, bình thường thì không thèm đeo bao, gây chuyện rồi ép người ta phá thai còn hại người ta mất cả tử cung, mẹ nó anh không sợ tổn thọ à?”

Tổn thọ?

Từ này thật ra lại có hơi quen tai, lúc trước ở bệnh viện, người phụ nữ kia cũng từng nói thế với hắn.

Hứa Thừa Ngôn cạn lời nhìn em gái mình: “Bớt suy diễn linh tinh đi, anh chưa từng làm chuyện vô nhân tính như thế.”

“Ai mà tin được?”

Hứa Thừa Ngôn cũng lười tranh luận với cô, tiếp tục nói: “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

Hứa Nặc không khách khí trợn mắt: “Hoàn cảnh của mỗi người đều không giống nhau, anh bảo em phải trả lời thế nào? Phụ nữ có người thích có con, cũng có người không thích, có người coi tử cung như sinh mệnh, cũng có người mất đi tử cung cũng không để bụng, sao em biết được người anh nói là loại người nào? Nhưng bình thường, đối với phần lớn phụ nữ mà nói, không có con lại không còn tử cung là một cú shock rất lớn, dù sao nếu là em, chắc chắn sẽ nghĩ đến cả chuyện tự vẫn.”

Yên lặng lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo ra, Hứa Thừa Ngôn vừa muốn châm, lại nhận được ánh mắt nghiêm túc của đứa cháu ngoại, hắn chỉ có thể từ bỏ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, hỏi: “Em thật sự cảm thấy anh không phải người tốt à?”

Hứa Nặc cũng rất tò mò, sao hôm nay người anh này của cô cứ như biến thành người khác thế, nhưng dừng một chút, cô vẫn gật đầu: “Thật sự.”

Nhưng cô lại nhanh chóng bật cười, bổ sung một câu: “Nói đúng ra thì, nhà chúng ta… Có người tốt sao?”

Thấy vẻ mặt tự giễu của cô, Hứa Thừa Ngôn chợt nhớ ra một vài chuyện cũ: “Anh nhớ em và mối tình đầu kia, cũng là chia tay như vậy sao?”

Hứa Nặc bĩu môi: “Không phải chia tay, mà là em bị đá, bổn tiểu thư lớn thế rồi, vẫn lần đầu tiên bị đàn ông đá. Nhưng cũng chẳng có gì để oán giận cả, ba mẹ và chú thím chê hắn nghèo, hắn cũng chê nhà chúng ta bẩn thỉu, lý tưởng của người ta là làm kiểm sát trưởng thanh chính liêm khiết, nhà chúng ta lại có chút chuyện không lên được mặt bàn, muốn em kết hôn với hắn ấy à, chậc, không dám tưởng tượng đến.”

Lại nhớ tới những lời hôm đó Triệu Ngu nói với hắn ở bệnh viện, Hứa Thừa Ngôn đột nhiên giương môi cười: “Hai ta, cũng có thể coi như “đồng bệnh tương liên”.”

“Hả?” Hứa Nặc nhất thời không kịp phản ứng, “Có ý gì? Anh nói… Không phải chứ? Anh mà cũng bị đá à?”

Hứa Thừa Ngôn không để ý tới cô nữa, không kiên nhẫn phất phất tay: “Mau đi ra đi, đã mấy giờ rồi.”

“Đúng rồi, em phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm từ thiện với hiệp hội nữa.”

Hứa Thừa Ngôn ngước mắt liếc nhìn chuỗi Phật châu trên tay cô: “Còn tưởng em chỉ chơi đùa, không lẽ em thật sự tin mấy thứ này sao?”

“Cũng không còn cách nào mà, đã làm mẹ rồi.” Hứa Nặc vỗ vỗ chiếc bụng tròn trịa, lại nhéo khuôn mặt con gái, “Muốn tích chút phúc đức cho con cái.”

Thư phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại, điếu thuốc bị nâng lên rồi lại đặt xuống kia một lần nữa được châm lửa, khi Hứa Thừa Ngôn yên lặng hút xong còn muốn lấy thêm một điếu, hắn bỗng do dự một chút, rồi đột nhiên đứng dậy, cầm áo khoác đi ra ngoài.

Bệnh viện im ắng, mấy vệ sĩ vẫn làm hết phận sự bảo vệ trên hành lang như cũ, nhìn thấy Hứa Thừa Ngôn bọn họ cũng không ngăn cản, chỉ hảo tâm nhắc nhở một câu: “Lăng tiên sinh ở bên trong.”

Hứa Thừa Ngôn chậm rãi đến gần, đứng trước cửa phòng bệnh một hồi lâu, nhưng vẫn không định đi vào.

Giờ này hẳn là cô đã ngủ. Kể cả không ngủ, thì chắc chắn cũng không muốn thấy mặt hắn.

Huống hồ ngay đến chính hắn cũng không thể hiểu nổi, tại sao mình lại tới đây nữa.

Chắc hắn hâm rồi.

Tự mắng một câu trong lòng, hắn xoay người muốn quay về, lại vừa vặn nghe được bên trong truyền đến một tiếng hét thê lương: “Mẹ!”

Là giọng của Triệu Ngu.

Hứa Thừa Ngôn cả kinh, theo bản năng muốn đẩy cửa đi vào, nhưng tay vừa chạm vào nắm cửa, lại nghe được giọng Lăng Kiến Vi truyền đến: “Gặp ác mộng sao?”

Động tác vặn nắm cửa khựng lại cứng đờ, sửng sốt mất mấy giây, hắn lại chậm rãi rũ tay xuống.

Hiệu quả cách âm của phòng bệnh không tồi, những đối thoại đằng sau hắn hầu như không thể nghe thấy, nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được, một người phụ nữ bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, bên cạnh còn có một người đàn ông yên lặng bảo hộ cô sẽ là hình ảnh thế nào.

Bước vào thang máy không quay đầu lại, nhìn không gian kín bưng này, hắn đột nhiên nghĩ tới, vừa rồi cô đã mơ thấy chuyện gì?

Tiếng kêu tràn ngập sợ hãi còn kèm cả tiếng khóc nức nở kia, cô đã mơ thấy cảnh tượng khi mẹ mình mất đi sao?

Lúc đó… không biết cô còn thống khổ tuyệt vọng đến mức nào.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232

Thể loại