Phòng khách trong chung cư vốn đã không rộng rãi giờ còn ngập tràn khói thuốc sặc sụa, Lăng Kiến Vi im ắng hít một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu trong cổ họng.
Hắn thật sự ghét cái mùi này, nhưng đây đều là Triệu Ngu tạo ra, hắn chỉ có thể cố gắng thích nghi.
Cũng không biết rốt cuộc cô đã hút bao nhiêu điếu, hắn chỉ biết bao thuốc trước mặt cô, bao thuốc duy nhất trong nhà, đã trống rỗng.
“Anh đi mua.” Hắn đứng lên khỏi mặt đất, cầm điện thoại trên sofa định đi ra ngoài.
“Quên đi.” Tắt điếu thuốc cuối cùng trong tay, Triệu Ngu cười tự giễu, “Em đã bảo muốn cai thuốc mà.”
Đôi mắt cô đã sưng đỏ, tóc rối tung vì gió lạnh, lúc này chỉ lười nhác ngồi trên mặt đất dựa vào sofa, dù không còn chật vật như lúc nãy khóc lớn dưới tầng, nhưng nhìn trạng thái vẫn không ổn lắm.
Lăng Kiến Vi ngồi lại lên mặt đất một lần nữa, nói: “Ăn chút gì trước đã.”
Hắn đã gọi đồ ăn cho cô, nhưng đến giờ cô vẫn chưa ăn miếng nào.
“Được.” Cô chống sofa đứng dậy, chậm rãi đi đến bên bàn ăn, mở bữa tối phong phú trong hộp giữ nhiệt ra, nhưng mới nhìn vài lần, lại đột nhiên che miệng chạy vào phòng tắm, ôm bồn cầu nôn khan.
Dạo gần đây cô đều không ăn uống được tốt, nên thỉnh thoảng có loại phản ứng này cũng rất bình thường. Thương Lục đã chuẩn bị cho cô rất nhiều thuốc điều trị dạ dày, nhưng dường như đều không có hiệu quả mấy.
Lăng Kiến Vi theo vào, lo lắng vỗ lưng cho cô: “Để anh đưa em đến bệnh viện.”
Triệu Ngu lắc đầu.
Đây vốn do tâm lý tạo thành, tới bệnh viện cũng chẳng có tác dụng gì.
Dạ dày trống rỗng, căn bản cũng không có gì để nôn. Đợi một lát, cô vẫn ngồi trở lại bàn ăn, chọn mấy thứ thanh đạm miễn cưỡng ăn một chút.
“Lăng Kiến Vi, anh thấy đó, nhìn em hiện giờ có khác gì quỷ đâu, thậm chí ngay cả việc bản thân sống thế nào em cũng không rõ, càng miễn bàn cùng anh… Cùng bọn anh nói chuyện tình cảm chó má gì.”
Cô cười nhạo, nhún vai với hắn, “Mà đời này em hẳn nên như vậy, em thật sự không có tâm tư dây dưa cùng anh hay bất kỳ ai nữa, bọn anh cứ làm như vậy cũng sẽ không có kết quả đâu.”
“Anh vốn cũng không hy vọng xa vời rằng sẽ có kết quả.” Hắn yên lặng nhìn cô, “Ban đầu, em là bạn gái của Trang Diệp, anh phải gọi em là chị dâu. Sau đó, vất vả lắm mới có chút hy vọng, lại phát hiện em lừa gạt anh, em còn cứ như thế biến mất. Anh tìm kiếm bao lâu mới có thể gặp lại, anh biết, anh chỉ là có thể là công cụ để lợi dụng, hơn nữa lại còn là thứ công cụ không có giá trị nhất, chỉ là…”
Hắn cũng cười tự giễu, “Là công cụ anh cũng nhận, làm gì anh cũng nhận, anh không cần em cho mình lại điều gì, hiện giờ anh cũng chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho em, ở bên em, em cũng không cần cảm thấy đó là gánh nặng, anh cam tâm tình nguyện, anh chỉ xin em… đừng đẩy anh ra nữa.”
Rốt cuộc phải hèn mọn đến thế nào mới có thể khiến một con người kiêu ngạo nói ra từ “Xin” một cách đương nhiên đến vậy?
Triệu Ngu ngơ ngác nhìn hắn, muốn mắng mà không thể mắng nổi, muốn đẩy lại cũng đẩy không xong, cuối cùng chỉ có thể đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lăng Kiến Vi tiếp tục theo vào, cầm bàn chải đánh răng trên tay cô, lấy kem đánh răng thay cho động tác vụng về của cô, lại yên lặng xả nước ấm, giúp cô vắt khăn rửa mặt.
Triệu Ngu không nói một lời, rửa mặt xong liền đi vào phòng ngủ, nặng nề khép cửa lại.
Lăng Kiến Vi trở lại phòng khách, ngơ ngác ngồi mãi hồi lâu, đang chuẩn bị sẽ cứ như vậy ngủ trên sofa, không bao lâu sau lại nghe được tiếng cửa phòng ngủ bị kéo ra.
Triệu Ngu một tay ôm chăn đi ra, không nói một lời ném cho hắn, xong lại xoay người trở về.
Nghe tiếng cô đóng cửa, Lăng Kiến Vi bỗng nhiên nở nụ cười. Dáng vẻ này của cô rất giống như đang giận dỗi.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Kiến Vi bị tiếng mở cửa đánh thức.
Hắn vẫn còn mơ màng, tưởng Triệu Ngu muốn ra ngoài bèn vội vội vàng vàng bật dậy khỏi sofa, nhìn kỹ mới phát hiện, không phải Triệu Ngu muốn ra ngoài, mà là Thương Lục vừa mở cửa tiến vào.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngạc nhiên, nhưng Thương Lục cũng không biểu hiện có vẻ gì quá kinh ngạc hay tức giận, chỉ liếc về phía phòng ngủ một cái, hỏi: “Cô ấy còn đang ngủ?”
“Phải.” Lăng Kiến Vi gật đầu, thấy Thương Lục rất tự nhiên cởi áo khoác treo một bên, lại tự mình đi pha cà phê, hắn bỗng cảm thấy mình cứ như người ngoài xâm nhập vào nhà của người khác.
Nhìn đôi mắt thâm quầng của hắn, Thương Lục hỏi: “Không ngủ nữa sao?”
Lăng Kiến Vi lắc đầu, xoay người gấp chăn.
Kỳ thật nhìn dáng vẻ của Thương Lục còn như thiếu ngủ hơn cả hắn.
Thương Lục quả thật vì việc công ty mà bận rộn suốt một đêm, cho nên đêm qua mới không tới cùng Triệu Ngu được, nhưng hắn đã sớm quen với việc này, uống một ly cà phê vào là có thể chống đỡ thêm mấy giờ nữa.
Cho nên hắn liền bơ Lăng Kiến Vi, ngồi vào bàn mở máy tính tiếp tục làm việc.
Lăng Kiến Vi lại không biết phải làm sao, do dự một lát, bèn dứt khoát vào phòng bếp làm bữa sáng. Tuy khả năng bếp núc của hắn không quá tốt, nhưng sống ở nước ngoài đã quen, làm ba bữa ăn cơ bản vẫn khá ổn.
Thế là sau khi Triệu Ngu rời giường lại nhìn thấy hình ảnh vừa quái dị, lại vừa hài hòa như vậy.
Nhờ có Lăng Kiến Vi, tối qua cô khóc lóc một hồi cũng làm mình mệt mỏi, một giấc ngủ này thật sự rất sâu, sau khi tỉnh lại tinh thần cũng không tệ lắm.
“Anh không ngủ cả đêm qua à?” Nhìn sắc mặt Thương Lục tiều tụy và ly cà phê trước mặt, cô nói, “Uống ít thôi, không tốt cho cơ thể đâu.”
Thương Lục cười: “Không sao, lát nữa là có thể nghỉ ngơi rồi, hôm nay là thứ sáu, có thể nghỉ hẳn 3 ngày liền đấy.”
Lăng Kiến Vi mang bữa sáng đã làm xong ra khỏi phòng bếp: “Bữa sáng… Có thể ăn rồi.”
Thương Lục ngước mắt nhìn, là phần cho ba người ăn. Nếu đổi sang Tiết Tử Ngang, tuyệt đối không không có khả năng sẽ được như vậy.
Hắn cũng không khách khí, cùng Triệu Ngu đi qua, nói: “Cảm ơn.”
Ăn sáng, nhìn cánh tay Triệu Ngu vẫn băng bó kín mít, Thương Lục hỏi: “Hôm nay có thể đi bệnh viện kiểm tra lại chưa?”
“Được.” Triệu Ngu nói, “Anh ngủ một giấc đi, em tự đi được.”
Không chờ Thương Lục mở miệng, Lăng Kiến Vi đã vội nói: “Để anh đi cùng em.”
Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn hắn, không lên tiếng.
Thương Lục cũng nhìn hắn, lại nhìn sang Triệu Ngu, nói: “Được.”
Tay Triệu Ngu hồi phục rất tốt, không ảnh hưởng đến thần kinh, sau này cũng sẽ không lưu lại di chứng gì, bác sĩ nói không cần băng bó nữa, nhưng giờ còn chưa khỏi hẳn, tay trái vẫn không tiện hoạt động, hơn nữa vết sẹo đó cũng quá sâu giống vết sẹo trên vai, chưa chắc đã có thể xóa bỏ hoàn toàn.
Nhưng thật ra cô không thèm để ý đến việc liệu có để lại sẹo hay không, chỉ là trên cổ tay có vết thương như vậy dường như ai vừa nhìn cũng sẽ lập tức biết, à, thì ra người này đã từng tự sát.
Ngồi yên lặng trên ghế nhìn chính cổ tay mình, nghe bé gái đi qua nói với mẹ “Tay của dì kia thật đáng sợ”, Triệu Ngu bỗng nhiên nở nụ cười, lại không tự chủ được mà nhớ tới cảnh tượng trong phòng phẫu thuật lúc trước.
Đó hẳn là lúc cô tới gần cái chết nhất, còn gần quỷ môn quan hơn cả bốn năm về trước.
Cô thậm chí còn nghĩ, không biết tất cả những gì cô thấy lúc đó có phải ảo giác hay không, có phải mẹ và Tiểu Cẩn đã thật sự ở bên cô, gọi tên cô từng tiếng, từng tiếng hay không.
Hai người gọi cô là hy vọng cô đi cùng, hay hy vọng cô sẽ ở lại thế giới này? Thật ra cô vẫn luôn biết đáp án, nhưng rồi lại không muốn biết nữa.
“Tránh ra tránh ra!” Âm thanh ồn ào truyền đến. Già trẻ lớn bé mấy người đi theo bác sĩ y tá từ cửa xông vào, người trên giường cả người đầy máu, liếc nhìn một cái, hoàn toàn có thể dùng từ “huyết nhục mơ hồ” để hình dung.
Đoàn người vội vã đi qua bên cạnh Triệu Ngu, mùi máu tươi và hình ảnh đỏ chói trước mắt làm dạ dày cô lập tức cuộn lên, cô che miệng chạy vào toilet, còn chưa bước được vài bước đã nghe thấy cách đó không xa có tiếng khóc thét.
Giương mắt nhìn lên, cả gia đình vừa nãy tê liệt ngã trên mặt đất, gào khóc tới tê tâm liệt phế. Người đầy máu kia thậm chí còn không đợi đưa được vào phòng cấp cứu đã mất rồi.
Một mạng người, vậy mà đã không còn nữa.
Dạ dày bỗng nhiên cuộn trào, không kịp vào toilet, cô vội chống tường nôn khan một trận.
Buổi sáng ăn không nhiều lắm, căn bản cũng không có gì để nôn, nhưng thật ra lục phủ ngũ tạng phảng phất như đều đang tranh nhau chui ra ngoài.
Rốt cuộc là mùi máu tươi kia đáng sợ, hay là tận mắt chứng kiến một sinh mệnh mất đi càng đáng sợ hơn? Nghe tiếng khóc từ bên kia truyền đến, cô cũng không hiểu sao mình lại phản ứng lớn như vậy nữa.
Người muốn chết lại không thể chết, người muốn sống lại không thể sống, cũng đủ bất đắc dĩ.
Nhưng nếu lúc trước cô thật sự chết đi, người bi thương đến vậy, hẳn sẽ là cha mẹ nuôi phải không?
Hoặc là, còn có Thương Lục, Lăng Kiến Vi, Tiết Trạm và Tiết Tử Ngang, còn có Trang Diệp, còn có…
Cánh tay được một đôi tay vững vàng bắt lấy, âm thanh quen thuộc truyền tới bên tai: “Không sao chứ?”
Triệu Ngu ngây ra mất một lát mới chậm rãi đứng dậy: “Không sao.”
Kỷ Tùy đỡ cô ngồi lên ghế, hỏi: “Không thoải mái à?”
Triệu Ngu lắc đầu, tiếp tục nhìn cả gia đình nơi góc xa kia, lẩm bẩm nói: “Thế mà đã chết rồi.”
Kỷ Tùy ngồi xuống cạnh cô, cũng ngước mắt nhìn hình ảnh vô cùng bi thương bên kia: “Sinh mệnh vốn yếu ớt như vậy đấy.”
Lại ngơ ngác nhìn hồi lâu, Triệu Ngu mới quay đầu lại liếc mắt nhìn thuốc trong tay Kỷ Tùy: “Anh cũng tới kiểm tra lại?”
“Ừ.” Mắt Kỷ Tùy rơi xuống vết sẹo trên tay cô, “Em cũng vậy à?”
“Vâng.”
Dừng một chút, hắn hỏi: “Một mình em?”
“Lăng Kiến Vi vừa đi lấy thuốc.”
Kỷ Tùy trầm mặc, một lúc lâu sau lại hỏi: “Em và cậu ấy… ở bên nhau sao?”
Nhìn vết sẹo trên cổ tay, Triệu Ngu cười: “Không biết nữa, dù sao bây giờ em… cứ sống sót trước đã.”
Trước mặt người đến người đi, nhìn vẻ mê mang cô đơn trong mắt cô, hắn chậm rãi vươn tay, muốn dùng lòng bàn tay ấm áp khẽ chạm lên khuôn mặt đã tái nhợt.
Nhưng khi sắp chạm vào, hắn như bỗng ý thức được điều gì, ngón tay cứng đờ rồi lại chậm rãi rút về.
“Triệu Ngu.” Hắn lẳng lặng nhìn sườn mặt của cô, “Anh hy vọng, em có thể sớm nghĩ thông suốt, về sau sẽ tìm lại được hạnh phúc, nếu cần giúp gì, có thể… tới tìm anh.”
Nhưng nói xong, Kỷ Tùy lại cảm thấy lời này vô cùng buồn cười.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232