Hiên Hòa Hối ở gần sân bay quốc tế, cách khách sạn tổ chức buổi họp mặt thường niên của Hoa Xán khá xa, cộng thêm kẹt xe giờ cao điểm, Tiết Tử Ngang tới muộn hơn so với hắn nghĩ nhiều.
Khi đi vào nhà hàng, hắn theo thói quen giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Thời gian còn lại không nhiều lắm, hắn phải sớm trở lại buổi tiệc mới được.
Mùa đông trời tối sớm, màn đêm đã buông xuống, ngoài cửa sổ đèn đóm rực rỡ, ngựa xe như nước, bên trong thực khách đã tới đông đủ, âm nhạc du dương, mà bóng người trước cửa sổ lại yên tĩnh đến mức khiến hắn cảm thấy không chân thực.
Đã bao lâu họ chưa gặp nhau nhỉ? Hình như… là hơn ba năm rồi.
Nhưng ngoại trừ cảm giác sững sờ không chân thật này, hắn dường như cũng không cảm thấy gì khác.
Đáy lòng từ trước đến nay vẫn luôn không yên bình, nhưng sự không cam lòng và oán giận của hắn, trong suốt ba năm hóa ra đã bất tri bất giác phai nhạt dần.
Hắn bình tĩnh đi tới sofa ngồi xuống, Từ Miểu nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, hơi mỉm cười: “Anh đã tới?”
“Ừ.” Hắn cũng mỉm cười, nội tâm lại không dao động chút nào. Hắn nghĩ, đây là chuyện tốt.
“Em đã sớm gọi đồ ăn cho anh, anh không ngại chứ?”
“Không ngại.”
Sau đó, hai bên lại im lặng.
Cả hai đều đang chờ đối phương mở miệng. Sau một lúc lâu, cả hai đều như muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là Tiết Tử Ngang mở miệng trước: “Em tìm anh… Có việc gì sao? Xin lỗi, anh đang không có thời gian, không thể ở đây lâu được.”
Từ Miểu cắn cắn môi, do dự một chút, mở miệng nói: “Em có một câu hỏi…”
Đúng lúc đó, điện thoại của Tiết Tử Ngang đang đặt trên bàn rung lên.
Từ Miểu cúi đầu cười nhẹ: “Anh nghe điện thoại trước đi.”
Là Hạ Nam gọi điện đến, nhìn thấy thông báo người gọi, Tiết Tử Ngang không hiểu sao lại có dự cảm xấu, nhanh chóng đưa điện thoại lên tai nghe: “Alo?”
“Tiết tổng ngài đang ở đâu vậy? Chị Triệu Ngu xảy ra chuyện rồi!”
Tay hắn cầm cái muỗng không tự chủ được siết chặt lại, muỗng nhựa dùng để ăn điểm tâm ngọt trong tay hắn đột nhiên bị bẻ thành hai đoạn, làm giọng nói của hắn cũng theo tiếng cái muỗng gãy mà run rẩy: “Cô nói cái gì?”
“Chị Triệu Ngu giống như… Giống như đột nhiên phát bệnh.”
Bên chỗ Hạ Nam rất ồn ào, cô lại lo lắng đến mức giọng nói còn nức nở, âm thanh truyền đến tai Tiết Tử Ngang còn mang theo nhiều tiếng “ong ong” không rõ, như xuyên qua lỗ tai hắn chọc thẳng vào đáy lòng, hắn vô cùng lo lắng đứng bật dậy khỏi sofa chạy ra ngoài cửa, nói dồn dập thở dốc: “Nói rõ ràng, cô ấy bị làm sao?”
“Tôicũng không biết, rõ ràng lúc trước còn ổn, đến lúc lên sân khẩu biểu diễn đột nhiên lại ngã xuống, xe cứu thương vẫn chưa tới, đã có bác sĩ của khách sạn tới, nói là do dị ứng, nhưng dị ứng sao lại nghiêm trọng đến vậy? Chị ấy như không thể thở nổi, mặt, rồi tay chị ấy… Thật là khủng khiếp, Tiết tổng ngài nhanh đến đi, em thấy chị ấy khó chịu lắm, dáng vẻ kia của chị ấy thật sự rất đáng sợ, em sợ chị ấy sẽ…”
Bữa tối đang náo nhiệt, thang cuốn người đến người đi, Tiết Tử Ngang lại như không muốn sống đẩy ra một đám người xông xuống dưới, bước mấy bước lớn đã đi qua một tầng, thở dốc khiến giọng hắn càng run rẩy hơn: “Tôi lập tức trở về, bảo bác sĩ… bảo bác sĩ trông chừng cô ấy, tôi sẽ lập tức tới…”
Vừa cúp điện thoại, Hạ Nam đã bị một giọng nói lạnh lùng quát lớn làm sợ tới mức cả người run lên bần bật, cô sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, là Tiết Trạm đang ngăn cản Triệu Ngu ý thức mơ hồ muốn gãi mẩn đỏ trên người.
Lúc này Triệu Ngu đã được hắn ôm vào trong hậu trường ít người, trên người cô cũng bọc một cái áo khoác của một vị quản lý, nhưng trên da cô khắp nơi đều đã nổi mẩn đỏ, có vẻ là khó chịu vì ngứa, cô luôn vô ý thức đưa tay gãi, Tiết Trạm ngăn cản vài lần cũng vô dụng, chỉ có thể nắm chặt hai tay cô.
Tần Ý cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy, ngày thường nhìn cô lạc quan phóng khoáng biết bao, vậy mà lúc này lại sớm sợ tới mức bật khóc, thút tha thút thít không biết phải làm gì nữa.
Vương Kỷ chung quy vẫn ổn trọng thành thục hơn nhiều, một bên giúp đỡ Tiết Trạm khống chế tay Triệu Ngu đang lộn xộn, một bên ôn nhu an ủi cô: “Đừng sợ, xe cứu thương sắp tới rồi, em cố chịu một chút, chị trò chuyện với em được không?”
Thật ra thần trí Triệu Ngu vẫn thanh tỉnh, cô thậm chí còn biết sẽ không có việc gì, tình huống như vậy cô đã từng trải quá mấy lần, chỉ là cảm giác hít thở không nổi này thật sự rất khó chịu, cả người cũng thật sự vô cùng ngứa ngáy.
Cô cười nhẹ với Vương Kỷ, muốn nói với cô ấy rằng cô không sao cả, nhưng một tiếng cũng không phát ra nổi, chỉ có thể ra sức hít thở.
“Tới rồi tới rồi đây.” Bác sĩ mặc áo blouse trắng cầm ống tiêm đi tới, “Cho cô ấy nằm thẳng ra, nhấc váy lên đi, tiêm vào đùi.”
Nhìn ống tiêm trong tay bác sĩ, Tiết Trạm chần chờ một chút, hỏi: “Đây là gì?”
“Adrenalin, thuốc giải mẫn cảm tốt nhất.”
(*Adrenalin: Một loại hoocmon sinh ra khi cơ thể tức giận, sợ hãi hoặc thích thú, làm tim đập nhanh, giúp cơ thể chuẩn bị cho các phản ứng chống lại nguy hiểm, giải mẫn cảm: Phương pháp điều trị dị ứng (quá mẫn))
Đối với bác sĩ trong phòng y tế của khách sạn, Tiết Trạm không quá tin tưởng, cho nên theo bản năng liếc mắt nhìn Triệu Ngu, đến khi Triệu Ngu gật đầu với hắn, hắn mới theo lời bác sĩ nói đỡ vai cô giúp cô nằm thẳng ra, gập váy dài đến đầu gối của cô lên.
Đôi chân của cô, mỗi khi cô mặc váy hắn đã đều nhìn thấy, thậm chí trước đó còn có một lần, hắn nhìn thấy hết tất cả thân thể cô, rất trắng, cũng thật thẳng tắp thon dài, nhưng giờ phút này, lại nổi đầy mẩn đỏ che phủ khắp nơi, chỉ có thể dùng từ xấu xí và kinh khủng để hình dung.
Lại theo chỉ thị của bác sĩ, lót dưới lưng và hai chân cô mấy lớp quần áo xong, Tiết Trạm mới đè chân cô lại, để bác sĩ tiêm vào bắp đùi ngoài của cô.
Vị bác sĩ này đã 40 tuổi, vừa nhìn đã thấy kinh nghiệm phong phú, thấy mọi người đều vô cùng lo lắng, ông ngược lại cười an ủi: “Yên tâm, sẽ không sao đâu, người bệnh như vậy tôi gặp qua rất nhiều rồi, chỉ cần cứu chữa kịp thời thì không một ai bị nguy hiểm tới tính mạng, tình trạng của cô gái này, còn chưa được coi là nghiêm trọng nhất.”
Quả nhiên, không bao lâu sau tình trạng của Triệu Ngu đã có chuyển biến tốt, bác sĩ cẩn thận kiểm tra lại một chút, nói: “Tiêm thêm một lần nữa, tiêm xong lần này có lẽ cũng sẽ không cần tiêm nữa, một lát nữa tôi sẽ đưa cô ấy lên xe cứu thương.”
Khi xe cứu thương tới, tình trạng của Triệu Ngu về cơ bản đã ổn định, bác sĩ đi theo lên xe cứu thương, Tiết Trạm phân phó Vương Kỷ đi theo, Hạ Nam và Tần Ý cũng muốn đi theo, nhưng bị bác sĩ của xe cứu thương cản lại.
Cho đến khi đoàn người đã rời đi, Tiết Trạm mới hỏi Hạ Nam: “Có bao nhiêu người biết Triệu Ngu dị ứng với nước chanh?”
Nếu không phải hôm nay xảy ra tai nạn này rồi nghe được Vương Kỷ nói, ngay cả hắn cũng không biết điều này.
Hạ Nam lắc đầu: “Tôi cũng không rõ ràng lắm, chắc là cũng không quá nhiều, mấy người chúng tôi từ sau khi thân thiết với chị Triệu Ngu mới biết.”
Ánh mắt Tiết Trạm nặng nề, suy tư một lát, bình tĩnh nói: “Tất cả ra ngoài trước đi.”
Chỉ qua một hồi nhạc đệm như vậy, buổi tiệc thường niên long trọng chắc chắn vẫn sẽ tiếp tục, bên ngoài cũng nhanh chóng khôi phục không khí náo nhiệt như trước, âm nhạc vui vẻ vang lên, sau đó người biểu diễn các tiết mục cũng sôi nổi lên sân khấu.
Vu Phỉ đến đây cùng cha cô ta làm khách quý, hai cha con ngồi chung một bàn ngay cạnh Tiết Trạm, khi Tiết Trạm đi ra từ hậu trường, người mới đi đến cạnh sân khấu, ánh mắt sắc bén đã rơi xuống trên người cô ta.
Cô ta sợ tới mức toàn thân run lên, vội vàng dời ánh mắt đi, giả vờ bình tĩnh nhìn màn biểu diễn trên sân khấu, nhưng thật ra đáy lòng cứ luôn có cảm giác sợ hãi không thể tan đi.
Cô ta chỉ là nghe Triệu Ngu nói chuyện phiếm với người phục vụ, nhất thời xúc động muốn làm cho cô nàng bị mất mặt, để dập lửa giận mà cô ta không thể phát tiết lên người Tiết Trạm đi. Ai ngờ phản ứng của Triệu Ngu lại nghiêm trọng như vậy, suýt chút nữa cô ta đã trở thành hung thủ giết người.
Lúc trước Tiết Trạm mới chỉ dựa vào trực giác mà nghi ngờ Vu Phỉ, nhưng vừa rồi mặt đối mặt, hắn đã có thể hoàn toàn chắc chắn với suy đoán của mình.
Hắn chỉ không rõ, Vu Phỉ biết việc Triệu Ngu dị ứng nước chanh từ đâu? Cứ coi như trước đó cô ta đã cố ý tìm hiểu, nhưng hôm nay tự mình tới hiện trường gây án, không phải là quá ngu xuẩn rồi sao?
Đúng lúc này, một trợ lý khác của hắn đi tới, cúi người thấp giọng nói bên tai hắn: “Tiết tổng, nhân viên phục vụ kia đã bị đưa tới phòng nghỉ, ngài muốn đích thân hỏi không?”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232