Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 223

Khi Lăng Kiến Vi gọi điện tới, Triệu Ngu vẫn còn đang ngủ nướng.

Đại khái là gần đây công việc bận rộn khiến người quá mệt mỏi, chất lượng giấc ngủ của cô thật ra còn tốt hơn trước nhiều, lại vừa lúc cuối tuần, nên cũng mặc cho mình lười biếng nằm trên giường.

“Em còn chưa rời giường?” Nghe thanh âm khàn khàn của cô, Lăng Kiến Vi bên kia rõ ràng kinh ngạc, “Hay bị ốm rồi?”

Lúc này Triệu Ngu mới nhìn kỹ đồng hồ, đã hơn 12 giờ trưa, quả thực là hơi quá.

Tới khi mở cửa cho Lăng Kiến Vi, cô thậm chí còn chưa rửa mặt, hình ảnh cũng rất xuề xòa.

Tuy rằng cô đã nói trong điện thoại là không ốm, nhưng anh vẫn đưa tay lên trán cô kiểm tra trước tiên, xác định cô không phát sốt mới giơ hộp giữ ấm trong tay lên: “Chị dâu anh mới nấu canh.”

Anh luôn có đủ loại lý do để tới tìm cô, chỉ tới đưa canh cũng có đến mười mấy loại, Triệu Ngu không từ chối được, chỉ có thể để kệ cho anh tới.

Đợi cô rửa mặt xong đi ra mới phát hiện anh đang trong bếp làm cơm trưa cho cô.

“Không cần, em vừa dậy nên cũng không thấy đói.”

“Ăn một chút, nếu không dạ dày lại không chịu được đâu.” Chỉ với nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, anh chuẩn bị cho cô xong hai món thanh đạm, “Em uống chút canh trước đã, anh sắp xong rồi.”

Súp gà nấm thoạt nhìn không có gì đặc biệt, nhưng hương vị khá ngon.

Triệu Ngu nghe Lăng Kiến Vi nói, anh trai hắn từng có một thời gian nằm viện, khi đó chị dâu hắn vốn từ nhỏ mười ngón tay không dính nước dương xuân, lại bắt đầu mỗi ngày vì người trong lòng học nấu một loại canh, không ngờ cuối cùng lại thành người có tay nghề nấu ăn tốt nhất nhà bọn họ.

Chỉ là, dù người ta có tay nghề nấu ăn tốt thì cũng có gia đình và sự nghiệp của mình, sao có thể thường xuyên giúp hắn nấu canh như vậy? Cô gần như có thể khẳng định canh sau này đều là do Lăng Kiến Vi tự mình làm, nhưng hắn đã không nói, cô cũng lười so đo.

“Có thể ăn rồi.” Lăng Kiến Vi bưng hai món nóng hầm hập ra đặt lên bàn ăn, lại quay sang xới cho cô non nửa chén cơm, đưa đũa cho cô, “Em cứ ăn thử một chút.”

Triệu Ngu duỗi tay nhận đũa, trong lúc vô tình nhìn vào tay áo anh mới phát hiện, trên cổ tay anh còn có vết đỏ đỏ.

Cảm thấy là bị bỏng, cô bèn bắt lấy tay anh vén tay áo ra, nhìn kỹ thì quả nhiên đúng là bị bỏng.

“Là vì làm canh này sao?”

Lăng Kiến Vi vội vội vàng vàng thu tay lại: “Không phải.”

Anh căn bản không biết nói dối.

Triệu Ngu đứng dậy đi tìm thuốc cho anh, anh lại mau chóng nói: “Đã bôi thuốc rồi, không nghiêm trọng, để qua mấy hôm là ổn thôi.”

Triệu Ngu không để ý, tìm thuốc mỡ trong ngăn tủ đưa cho anh: “Lăng Kiến Vi…”

Anh biết cô muốn nói gì, nhanh chóng ngắt lời: “Anh vui.”

Anh đã không phải trẻ con, có một số lời không cần phải nói đi nói lại, Triệu Ngu cũng không hề hé răng, an tĩnh cúi đầu ăn cơm.

Anh hỏi cô: “Muộn như vậy mới rời giường, có phải gần đây công việc quá mệt mỏi không?”

“Có một chút.”

Hắn há miệng, vốn là muốn bảo cô suy nghĩ đổi công việc, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại nuốt lời trở về.

Với lý lịch của cô, tất nhiên có thể tìm được rất nhiều công việc vừa kiếm được tiền lại nhẹ nhàng hơn, nhưng cô một hai cứ nhất định phải tới phòng bán hàng vất vả nhất, chỉ là muốn bản thân phải bận rộn một chút, không còn thời gian nghĩ tới những chuyện không vui, giờ anh có tư cách gì để ngăn cản?

“Đừng quá liều mạng, chú ý sức khỏe.”

Không chỉ có Lăng Kiến Vi, Thương Lục và Tiết trạm, còn có Tiết Tử Ngang cũng đều nói với cô như vậy, chỉ là cô đều không để trong lòng, mỗi ngày vất vả bận rộn khắp nơi, cuối cùng thật đúng đã khiến bản thân bị bệnh.

Hôm nay khi tan làm, cô vẫn cảm thấy rét run từng đợt, sốt còn chưa hết, người cũng không có sức lực gì, chỉ có thể đặt một chiếc xe đi tới bệnh viện.

Kết quả trên giao diện di động biểu hiện lộ trình chỉ mất hai ba phút, nhưng cô ở cửa công ty đợi gần 10 phút cũng không thấy đến.

Tan tầm giờ cao điểm, đường phố tắc nghẽn, xe đặt không tới, taxi cũng không bắt được, cô đang chuẩn bị đi bộ một đoạn để ngồi xe bus, một chiếc xe quen thuộc lại ngừng ngay trước mắt.

Kinh ngạc nhìn người bên trong, cô hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Lên xe đi, anh đưa em đi.” Kỷ Tùy mở cửa xe giúp cô, nhìn tinh thần cô uể oải, vội hỏi “Bị ốm à?”

Nơi này không thể dừng xe lâu, Triệu ngu cũng thật sự không chịu nổi, chỉ có thể ngồi vào ghế phụ, vô lực gật đầu với hắn.

Kỷ Tùy cúi người thắt dây an toàn giúp cô, thuận thế sờ trán cô, nóng tới mức dọa người.

“Sao sốt như vậy mà không tới viện sớm?”

“Đã uống thuốc hạ sốt, có một khách hàng tới công ty tìm em nên không đi được.” Cô không yếu ớt đến mức mới bị ốm chút đã khóc, nhưng trên mặt nóng hổi cũng khiến đôi mắt càng lúc càng nóng, nếu không cẩn thận nước mắt sẽ trào ra ngoài.

Kỷ Tùy quay đầu ở ngã tư đèn xanh đèn đỏ: “Anh đưa em tới bệnh viện.”

“Cảm ơn.” Cô lười nhác dựa vào ghế, lại hỏi, “Sao anh lại ở đây?”

Chỗ hắn làm cách đây rất xa, cũng không tiện đường về nhà, sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, cũng không giấu cô: “Lúc rảnh sẽ qua bên này đi dạo.”

Để nhìn cô.

Triệu Ngu dựa vào lưng ghế chợt cười một tiếng, một người như thế, hai người như thế, ba người bốn người cũng đều như vậy, có cảm giác cô ra cửa không cần sợ gặp kẻ xấu, dù sao cũng thường xuyên có người tới tìm cô, cũng thường xuyên có người trộm đi theo cô.

Đầu đã hơi đau, cô cũng không muốn nghiêm túc tự hỏi mấy vấn đề này nữa, dứt khoát nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Kỷ Tùy quay đầu nhìn cô, đưa tay tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, tiếp tục nghiêm túc lái xe.

Cũng chỉ là cảm mạo bình thường, uống thuốc hạ sốt rồi truyền dịch là được, bác sĩ không cho truyền dịch ở nhà, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong bệnh viện.

Nhìn cô không có vẻ gì buồn ngủ, Kỷ Tùy bèn tùy ý trò chuyện cùng cô: “Có phải công việc này quá vất vả không?”

“Cũng được, rất có thử thách.”

“Hôm qua em bị cảm, bọn họ không biết sao?”

“Bọn họ” này cũng không biết hắn đặc biệt chỉ ai, nhưng mấy người đàn ông kia tuy thường xuyên tới tìm cô, nhưng cũng không thể thời thời khắc khắc đều ở bên cô được.

Cô đáp: “Đều bận cả.”

Cuối cùng lại hỏi: “Anh thì sao? Có hài lòng với công việc mới không?”

Hắn cười cười: “Khá tốt, dù sao cũng là việc anh am hiểu.”

Triệu Ngu chợt ngước mắt nhìn hắn: “Xin lỗi.”

Tuy hắn chưa từng coi mình là con nhà giàu, nhưng hoàn cảnh hắn sống từ nhỏ quả thật cực kỳ ưu việt, lúc trước khi còn trong quân ngũ vẫn luôn là người xuất sắc, ở Lan Tỉ ít nhất cũng là chức vụ trợ lý cho chủ tịch, hơn nữa còn là cổ đông của công ty, hiện giờ lại đi làm huấn luyện viên ở câu lạc bộ bắn súng, chênh lệch như vậy thật sự quá lớn.

Hắn lắc đầu: “Không liên quan tới em, dù không có em, có lẽ anh… cũng sẽ đi đến một bước này.”

Trên người cô còn mặc áo khoác của hắn, là khi xuống xe hắn cởi cho cô mặc, nhìn tay phải cô bị cắm kim truyền, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì, đứng dậy ra khỏi phòng truyền dịch, một lát sau cầm chiếc túi giữ ấm tiến vào, cẩn thận giúp cô chườm lên cánh tay truyền dịch.

Triệu Ngu hiểu tâm tư của hắn, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể thấp giọng nói câu cảm ơn.

Không bao lâu sau hắn lại đi ra ngoài một chuyến, lần này là mang về đồ ăn cho cô.

Buổi trưa Triệu Ngu đã không ăn gì, lúc này quả thật hơi đói, nhưng tay phải cô đang truyền dịch không tiện gắp đồ, hắn bèn đút từng thìa từng thìa cho cô, trong thoáng chốc, cứ như đã quay ngược trở về khi hai người mới hẹn hò cùng nhau vậy.

Truyền dịch xong, sốt cũng đã lui, hắn đưa cô trở về, trực tiếp lái xe tới hầm để xe, rồi lại đưa cô lên tầng.

Triệu Ngu cho rằng hắn muốn nhìn cô vào cửa mới đi, ai ngờ hắn lại chủ động theo cô đi vào, hơi mất tự nhiên nói: “Anh sợ đến đêm em lại sốt.”

Ý tứ cũng rất rõ ràng, hắn muốn ở lại chăm sóc cô, hơn nữa cũng không giống như đang trưng cầu ý kiến của cô, mà như đang nói cho cô quyết định này.

Cả người Triệu Ngu đã không còn sức nên cũng kệ hắn, vào phòng tắm vội vàng rửa mặt xong thì về phòng ngủ nghỉ ngơi, nghĩ nghĩ, lại mang chăn mền ra ngoài cho hắn.

Ngoài chăn, cô còn thuận tay cầm bộ đồ ngủ lúc trước hắn để lại đây. Nhìn thấy bộ quần áo quen thuộc, hắn bỗng ngẩn người, bình tĩnh nhìn cô: “Chúng ta…”

Chúng ta có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục giống như trước kia không? Hắn rất muốn hỏi câu này, nhưng lời đến bên miệng lại cũng tự biết nó ngây thơ buồn cười biết bao.

Hắn nhận quần áo, mỉm cười với cô: “Ngủ ngon.”

Bởi vì không thoải mái, Triệu Ngu ngủ cũng không an ổn, mơ mơ màng màng cảm thấy có bàn tay đặt lên trán cô, nhưng mí mắt quá nặng, cô không mở nổi mắt, chỉ có thể cảm giác được sau khi bàn tay kia dời khỏi trán, lại giúp cô dém lại chăn.

Trong một đêm, dường như lặp đi lặp lại như vậy rất nhiều lần, cô cũng không phân rõ là mơ hay thực nữa, cho đến khi trời bắt đầu sáng, cô khó khăn mở mắt ra, vừa vặn đón nhận một đôi mắt sâu thẳm.

Tay Kỷ Tùy vẫn còn đặt trên trán cô, thấy cô đột nhiên tỉnh lại, hắn cũng kinh ngạc, lại vội vàng rút tay đi, thấp giọng nói: “Anh vừa đến xem em còn sốt không.”

Cô cảm giác đã khá hơn nhiều, nhưng dáng vẻ này của hắn vừa nhìn đã biết là không ngủ cả đêm.

“Em không sao rồi, anh đi ngủ một lát đi.”

Nhìn đôi môi cô khô khốc, hắn hỏi: “Muốn uống nước không?”

Cũng không đợi cô trả lời, hắn đã xoay người ra ngoài, nhanh chóng cầm một ly nước ấm quay lại, nâng cô dậy, từ từ cho cô uống.

Triệu Ngu cảm giác mình như con búp bê sứ dễ vỡ, lúc nào cũng phải được người khác cẩn thận đối đãi.

Không chỉ có lúc ốm đau này, cũng không chỉ một mình Kỷ Tùy, dù là Thương Lục hay Tiết trạm, hay Lăng Kiến Vi và Tiết Tử Ngang, tất cả đều như thế, nói chuyện với cô đều dè dặt như đi trên băng mỏng, lúc chăm sóc cô thì kiên nhẫn cẩn thận, dịu dàng quan tâm.

Rõ ràng là một đám người hoàn toàn khác nhau, nhưng trước mặt cô lại cùng một dáng vẻ, mà nguyên nhân tạo thành như vậy, trong lòng cô tự biết rõ ràng hơn ai hết.

Một chữ kia, quá sâu sắc, cũng quá nặng nề.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232

Thể loại