Ngay sau hôm trở về từ bệnh viện, Kỷ Tùy đã tìm được căn nhà mà bà của Thôi Lam ở.
Lúc trước khi chuyện xảy ra, hắn đã biết tất cả mọi chuyện, nhưng thân là một người ngoài ăn nhờ ở đậu, hắn không nói, cũng đã chẳng làm gì hết.
Hắn thấy mình là quân nhân mà lại thờ ơ lạnh nhạt như thế nên cảm thấy hổ thẹn, nhưng hắn cũng tự tìm cớ cho mình, Trang gia có ân với hắn, từ nhỏ hắn ăn, mặc, ở đều là nhờ Trang gia, hắn có tư cách gì mà ngăn cản bọn họ làm chuyện gì chứ?
Cho đến khi hắn biết tất cả những gì Triệu Ngu đã từng trải qua, những gì cô giễu cợt Hứa Thừa Ngôn, hận ý và trào phúng cô dành cho Hứa Thừa Ngôn, từng câu từng chữ đều như con dao đã khoét sâu vào lòng hắn.
Trong chuyện Thôi Lam, thờ ơ lạnh nhạt như hắn cũng là đồng lõa.
Nếu không yêu Triệu Ngu, nếu không phải hắn đã sớm hứa hẹn sẽ giao cổ phần cho cô, vậy khi chuyện của cô phát sinh, hắn sẽ lựa chọn đứng ở bên cô sao?
Hắn nghĩ, có lẽ là không thể nào, hắn vẫn sẽ đối xử như chuyện của Thôi Lam mà thôi, tiếp tục nhu nhược làm người dưng đứng nhìn.
Triệu Ngu lừa hắn, hắn cũng rất muốn hận cô, nhưng là một người nhà Trang gia, hắn lại không tư cách để hận.
Mà cô thân là người bị hại, lại càng không chút lưu tình vạch trần ra một mặt âm u nhất của hắn, để hắn biết bản thân dơ bẩn đến thế nào.
Đứng trước cánh cửa đóng chặt do dự hồi lâu, cuối cùng hắn nâng tay gõ cửa.
Trong túi áo vest là thẻ ngân hàng của hắn, trong đó có số tiền Triệu Ngu đã chuyển cho. Số tiền nợ chiến hữu hắn đã trả bằng chi phiếu Trang Diệp đưa, hơn nữa, số tiền này cũng không nên thuộc về hắn.
Vụ án của Thôi Lam đã được điều tra gần hoàn tất, Trang Diệc Tình và những kẻ hành hung cô ta thuê đều sẽ bị pháp luật xử lý, nhưng làm thân nhân của người bị hại, bà Thôi Lam có lẽ cũng chẳng được mấy đồng tiền bồi thường.
Hắn làm thế này cũng vì chuộc tội cho chính mình, cũng chuộc tội cho cả người Trang gia.
Cửa viện kéo ra, nhìn thấy người bên trong, Kỷ Tùy không khỏi sửng sốt.
Người mở cửa là Hứa Thừa Ngôn cũng rất kinh ngạc nhìn hắn: “Là cậu?”
Kỷ Tùy gật đầu.
Hứa Thừa Ngôn dừng một chút, nghiêng người để hắn đi vào.
Trong sân, bà lão ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế mây cũ lầm bầm, mặc một bộ quần áo sạch sẽ ngăn nắp, mái tóc hoa râm cũng đã được chải chuốt gọn gàng.
Một cô gái trẻ tuổi bưng trà từ trong phòng đi ra đưa cho Kỷ Tùy, bà lão nhìn thấy cô thì lập tức nở nụ cười: “Lam Lam nhà chúng ta thật hiểu chuyện, biết pha trà cho khách, không uổng công bà dạy mà.”
Kỷ Tùy khó hiểu nhìn về phía Hứa Thừa Ngôn, Hứa Thừa Ngôn nói: “Bà ấy không muốn đến viện dưỡng lão, tôi chỉ có thể tìm người tới chăm sóc, đầu óc bà cũng không được tỉnh táo lắm, cứ nhận người ta là cháu gái mình.”
Trong ấn tượng của Kỷ Tùy, người đàn ông trước mặt vô cùng kiêu ngạo, tuy bề ngoài khiêm tốn văn nhã, nhưng kỳ thật bừa bãi đến tận xương tủy, không thể ngờ hắn cũng sẽ có ngày này.
“Vụ án còn chưa kết thúc, Hứa tổng làm như vậy không sợ chọc cho người ta hoài nghi sao?”
Hứa gia đã phủi sạch quan hệ với Trang gia, lẽ ra nên tiếp tục trốn tránh hiềm nghi đối với chuyện này mới đúng.
Hứa Thừa Ngôn nhẹ giọng cười: “Không sao cả.”
Tương tự, nhưng lại không hề có ngữ khí kiêu ngạo như trước, mà ngược lại, cực kỳ giống đang tự giễu.
Hắn nhìn Kỷ Tùy, hỏi: “Cậu tới làm gì?”
Nhìn bà lão đối mặt người khác đều là bộ dáng ngơ ngác ngẩn ngơ kia, Kỷ Tùy cũng cười tự giễu, không cách nào móc tấm thẻ ngân hàng kia ra nữa.
Tiền bạc trước nay đều không thể giải quyết được mọi thứ, hắn muốn lấy thứ này ra để chuộc tội, nhưng chỉ sợ bà lão đã không phân biệt nổi tiền này cũng không cho hắn cơ hội.
“Không có gì, tới thăm chút thôi.”
Yên lặng ngồi trong chốc lát, hắn đứng dậy rời đi, Hứa Thừa Ngôn cũng không chuẩn bị ở đây lâu, nên liền đi ra cùng hắn.
Một trước một sau đi trong ngõ nhỏ, hắn đột nhiên nghe được Hứa Thừa Ngôn hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”
Kỷ Tùy ngẩn người, nói: “Khỏe hơn nhiều, đã xuất viện, hôm qua ở bệnh viện cũng gặp cô ấy đi kiểm tra lại, miệng vết thương đã gần như khỏi hẳn.”
Sau đó, hắn lại nghe được Hứa Thừa Ngôn lẩm bẩm nói nhỏ: “Thì ra đã xuất viện.”
Giờ phút này, hắn bỗng cảm thấy thực kỳ diệu.
Trước đó, người đàn ông này là vị hôn phu của Trang Diệc Tình, là người hắn từng hâm mộ, nhưng hiện giờ, không ngờ người đàn ông này lại cũng giống hắn, cùng nhớ mong về một người phụ nữ khác.
Rời khỏi ngõ nhỏ, Kỷ Tùy lái xe lang thang một hồi lâu trên phố, cuối cùng ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy đến bên ngoài chung cư của Triệu Ngu.
Mà nơi đó, một chiếc xe khác khá quen mắt cũng vừa dừng lại. Là chiếc xe vừa nãy rời ngõ nhỏ cùng hắn.
Hứa Thừa Ngôn cũng đã thấy hắn, nhưng hai người chỉ liếc mắt nhìn nhau một cái khi Kỷ Tùy lái xe qua, rồi từng người đều ở trong xe, không ai bước xuống.
Kỷ Tùy biết mình không nên tới, không biết là vì Trang Diệp, hay vì cô đã lựa chọn ở bên Lăng Kiến Vi nữa.
Hắn cũng không biết vì sao mình lại muốn tới, ngay cả cô là ai hắn cũng không biết, càng không biết mình có cảm tình với cô hay không, nếu có thì tình cảm đó là thế nào? Giờ lại chạy tới nơi này thì có thể làm gì chứ?
Phía sau có tiếng còi vang lên, có chiếc xe dường như đang muốn tìm chỗ đỗ, nhưng chỗ đỗ xe đã đầy, chiếc xe kia liền dừng trên đường, ngăn cản một chiếc xe khác phía sau.
Kỷ Tùy quay đầu nhìn lại, phát hiện chiếc xe kia cũng hơi quen mắt như đã gặp ở đâu, nhưng hắn cũng rất nhanh đã nhìn thấy người bước xuống xe càng thêm quen thuộc.
Tiết Tử Ngang thoạt nhìn có vẻ rất sốt ruột, trực tiếp ném chìa khóa xe cho bảo vệ chung cư, nói câu “Phiền giúp tôi đỗ xe” xong liền vọt vào.
Nhìn dáng vẻ của hắn như vậy, Kỷ Tùy đột nhiên nhớ tới cảnh tượng hắn ôm Triệu Ngu cả người đầy máu lao vào bệnh viện.
Cô lại xảy ra chuyện sao? Chẳng lẽ cô vẫn còn muốn tự sát? Chuyện này không có khả năng, sao cô lại có thể tìm đến cái chết một lần nữa?
Cơn ớn lạnh trước nay chưa từng có trong giây lát ập tới, đến khi Kỷ Tùy sực tỉnh ra, hắn đã xuống xe đi theo Tiết Tử Ngang lao thẳng vào bên trong.
Cùng hoảng loạn đến không màng hình tượng, còn có cả Hứa Thừa Ngôn.
Vết thương trên người chưa khỏi hẳn, vừa đến thang máy Kỷ Tùy đã cảm giác miệng vết thương hơi nhói lên, nhưng hắn vẫn bất chấp, còn cực kỳ ăn ý với Hứa Thừa Ngôn, mỗi người tự canh hai thang máy liều mạng ấn nút.
Tiết Tử Ngang vừa mới đi lên, thang máy khác cũng đang ở tầng cao, nếu không phải Triệu Ngu ở quá cao, leo cầu thang bộ sẽ càng chậm, hắn đã sớm lao vào lối thoát hiểm rồi.
Thời gian chờ lâu đến bất thường, tốc độ thang máy lên cũng quá thong thả, chờ hai người sốt ruột hoảng hốt đuổi tới tầng 30, mới nhìn thấy Tiết Tử Ngang đang ngơ ngác đứng trước cửa nhà Triệu Ngu.
“Người đâu?” Hứa Thừa Ngôn xông lên đi túm chặt cổ áo Tiết Tử Ngang, “Cô ấy làm sao vậy?”
Tiết Tử Ngang liếc nhìn hai người một cái, hơi kinh ngạc, nhưng cũng mặc kệ vì sao bọn họ lại ở chỗ này, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm cửa phòng, lẩm bẩm nói: “Đi rồi, về Ngô Thành rồi.”
Nghe được hai chữ “Đi rồi”, Kỷ Tùy rõ ràng cảm giác được tim mình như hẫng mất một nhịp, bàn tay Hứa Thừa Ngôn đang túm chặt cổ áo Tiết Tử Ngang cũng không tự chủ được run rẩy, cho đến khi câu sau truyền vào trong tai, hai người mới đồng thời thở phào.
Hứa Thừa Ngôn nhìn Tiết Tử Ngang như nhìn đồ tâm thần: “Vậy cậu chạy cái quái gì?”
Hắn còn tưởng rằng, về sau sẽ không còn được gặp lại cô nữa.
Tiết Tử Ngang cười tự giễu: “Bọn họ đi rồi, cùng nhau trở về… gặp người lớn, cô ấy thật sự không muốn gặp tôi nữa.”
“Ai?” Sắc mặt Hứa Thừa Ngôn trắng bệch như cũ, “Cô ấy cùng ai… cùng ai gặp người nhà?”
“Còn có thể là ai? Hắn vốn chính là người cha nuôi mẹ nuôi đã nhận làm con rể.” Tiết Tử Ngang cười nhạo một tiếng, “Khó trách muốn gạt tôi, khó trách tối qua đã từ nhà cũ lén lút trở về, là sợ tôi quấn lấy cô ấy sao? Tôi thì có tư cách gì để quấn lấy cô ấy chứ?”
“Cậu nói… Tiết Trạm?” Kỷ Tùy nghi hoặc nhíu mày, hôm qua ở bệnh viện cùng cô không phải là Lăng Kiến Vi sao? Ngày đó cùng cô tới chung cư tìm hắn, cũng là Lăng Kiến Vi mà.
Hứa Thừa Ngôn vô lực dựa vào tường trượt xuống mặt đất, ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa kia hồi lâu, rồi lại đột nhiên nở nụ cười.
Ngay từ đầu, hắn đã bị bại bởi Tiết Trạm.
Tiết Trạm nguyện ý mạo hiểm cùng nguy nan giúp cô báo thù, mà hắn, từ đầu tới đuôi đều chỉ là người khiến cô vô cùng ghê tởm, thế mà hắn cho rằng hắn có thể từ từ thay đổi, đợi đến lúc cô có thể nhìn hắn bằng con mắt khác.
Nhưng hắn vốn không có cả cơ hội này.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232