Chu Cương Liệt búng tay nhảy một túi bạc của hai tên công tử quần là áo lụa đi ngang qua, sau đó tới khách sạn Kiều Anh Lâu lớn nhất thành thuê một phòng.
Sau khi ăn xong bữa, hắn nằm trên giường ngẫm nghĩ, làm cách nào để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Nếu trực tiếp ra tay tiêu diệt quân đội hai nước đối địch sẽ phạm sát nghiệp nặng nề.
“Hay là âm thầm ra tay xử những kẻ lãnh đạo hai quốc gia kia đi.”
Yêu Dục vỗ vào đầu hắn: “Bổn hệ thống khuyên ký chủ đừng nên ra tay với những đế vương nhân gian.”
“Vì sao?” Chu Cương Liệt hỏi.
Yêu Dục giải thích: ‘ Bình sinh kẻ mang mệnh đế vương, dù chỉ là tiểu quốc nho nhỏ nhưng vẫn có cái gọi là Quốc Vận hộ thân, quốc vận này vô hình vô ảnh, minh chứng cho vận mệnh một quốc gia, nắm trong tay bao nhiêu vạn người. Người làm Vua sẽ có Long Khí do quốc vận hóa thành hộ thân.
Nếu kẻ đó chết do bị người phàm giết thì không sao, quốc vận sẽ chuyển dời lên người khác, nhưng nếu một người tu hành cưỡng ép giết Đế Vương, đánh tan quốc vận, liên lụy đến hàng vạn bách tính thì sẽ bị cắn trả thảm thương, nhẹ thì mất hết công đức, thọ nguyên hao tổn, nặng thì thiên nhân ngũ suy, không thể đột phá, tâm ma sinh ra.
Bởi vậy, các tu sĩ khi đạt được tầng cấp cao thường sẽ ẩn cư lánh đời hoặc chu du khắp nơi, không muốn vướng vào chuyện tranh đoạt thế gian.
Điển hình của chuyện bị quốc vận cắn trả chính là cuộc chiến Phong Thần.’
Chu Cương Liệt tò mò, “Cuộc chiến Phong Thần thì làm sao?”
Yêu Dục từ tốn giải đáp: “Thương Triều 600 năm trở thành bàn cờ để hai phe Xiển Giáo và Triệt Giáo đấu đá nhau, liên lụy rất nhiều vị thần tiên và cả Thánh Nhân. Cuối cùng Thánh Nhân ra tay, góp phần làm Thương Triều bại vong, Chu Triều lên thay. Quốc vận Thương Triều tuy suy yếu, nhưng vẫn đủ cắn trả, khiến một trong các vị Thánh Nhân tham chiến bị thương tổn nặng nề, từ đó mất cơ hội đột phá tầng thứ kế tiếp.”
“Ra là vậy, nếu ta gián tiếp hỗ trợ cho Vân Lạc Quốc thì có làm sao không?” Chu Cương Liệt vuốt râu hỏi.
“Ba quốc gia giao tranh chỉ là tiểu quốc, chỉ cần ký chủ không tự mình ra tay giết hại đế vương là được, hơn nữa nhiệm vụ chỉ cần thủ vững Vân Lạc Quốc, không kêu ngài đi đánh hai nước kia nha.” Yêu Dục nói.
“Được rồi, để ta suy tính.”…
Kiều Anh Lâu là khách điếm lớn nhất, sang trọng nhất thành Vân Lạc, ngoài cho thuê phòng, bên dưới có đại sảnh ăn uống, phía sau còn có không gian đổ bạc dành cho các dân cờ bạc vui vẻ.
Một vài vị khách ăn mặc sang trọng bước vào, tiểu nhị chạy đến đon đả mời vào, lau bàn kéo ghế.
“Tiểu nhị, hôm nay bà chủ có ở đây không?” Một trung niên bụng bự hỏi.
“Bẩm khách quan, bà chủ đang bận xử lý sự vụ.” Tiểu nhị lanh lẹ đáp.
“Ài, thật tiếc nha, ta tới nơi này bảy lần rồi, không lần nào gặp được Kiều Anh nương tử.”
Các vị khách bàn khác cũng rôm rả bàn tán.
“Kiều Anh nương tử quả thật xinh đẹp đọng lòng người.”
“Ta chờ ở đây nửa ngày mong thấy bóng dáng của nàng mà không được, thật tiếc a.”
“Nghe nói có vị đại quan trong triều muốn cưới nàng làm thiếp, nhưng liền bị từ chối.”
“Kiều Anh nương tử có qua lại với nhiều vị quan cao, cơ bản không cần mối quan hệ này.”
“Hừ, nàng còn có qua lại với giới hắc đạo giang hồ, một người phụ nữ giữ được cơ ngơi như thế này đủ biết nàng tài giỏi xuất chúng.”
“Lần trước Kiều Anh nương tử gãy một khúc đàn, làm ta mê mẩn tới giờ.”
“Không biết khi nào nàng mới xuất hiện, ta sẽ chờ tới tối.”
Lúc này trên lầu, vị Kiều Anh nương tử xinh đẹp quý phái, niềm mơ ước của toàn bộ nam nhân trong thành đang vục mặt vào háng vị nam nhân cao to hùng dũng, áo nàng xốc xếch kéo tụt lộ cả một bên bầu vú, miệng nàng không ngừng liếm láp, ngậm lấy đầu khấc nam nhân mà mút như ăn kem.
Nam nhân đó không ai khác là Chu Cương Liệt, hắn hài lòng nhìn điểm dâm dục trên đầu vị giai nhân này đã đạt 60 điểm.
Kiều Anh tên đầy đủ là Trình Kiều Anh, vốn xuất thân là tiểu thư khuê các, nhưng gia cảnh lụn bại, nàng phải ra đời lăn lộn, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp, lại tâm cơ sâu sắc, biết tận dụng các mối quan hệ mà nàng gầy dựng sản nghiệp như hôm nay.
Lúc nãy Chu Cương Liệt vô tình nhìn thấy nàng, mê đắm dung nhan kiều mị, có chút nét lẳng lơ, tóc búi cao lộ gáy trắng ngần, cặp bưởi to tròn căng lên sau lớp áo, cặp mông núng nính lắc lư theo từng bước đi. Hắn không ngần ngại ra tay, cho nàng hít chút khí gas kích tình và khống chế cảm xúc dâm dục, nàng bây giờ ngoan ngoãn như chó con.
Kiều Anh há miệng ngậm lấy con cặc to khủng bố của hắn, nàng đã dùng thân thể bồi tiếp rất nhiều nam nhân, từ quan to quyền quý đến thủ lĩnh băng đảng giang hồ, nhưng chưa từng thấy con cặc nào to như vậy.
Chu Cương Liệt kéo nàng dậy, rút thắt lưng, cởi hết quần áo nàng ra, Kiều Anh mơ màng để hắn làm, nàng bây giờ chỉ còn mỗi cái quần lót. Cặp vú nàng lộ ra, to tròn ngạo nghễ vểnh cao, hai núm hồng hào. Chu Cương Liệt ôm lấy Kiều Anh, nút lấy cái lưỡi đinh hương của nàng, tay nắn bóp cặp vú to, hắn kích thích tế bào khiến vú nàng tự nhiên chảy ra sữa.
Hắn cúi người ngậm lấy bầu vú, nút lấy sữa đang rỉ ra, cắn lấy núm vú day day trong miệng.
“A… Chủ nhân, nô gia sao lại có sữa… a… sướng quá… nô gia nứng quá… ngài mau… mau mạnh bạo hiếp nô gia đi… thiếp là nô lệ của ngài…” Kiều Anh dâm mị rên lên, tay nàng nắm lấy con cặc to dài mà sục.
Bú vú chán chê, hắn đặt Kiều Anh lên bàn, đẩy đùi nàng lên, banh hai chân ra, mũi kề sát quần lót mà hít hà mùi vị nữ tử. Cái quần lót sớm đã ướt nhẹp dán chặt vào gò mu. Chu Cương Liệt lột nốt nó ra, trước mắt hắn, chỗ kín của Kiều Anh lộ rõ hoàn toàn.
Âm hộ màu hồng sậm, hai mép môi e ấp khép kín, gò mu cao vút, có một nhúm lông được cắt tỉa gọn gàng, hắn banh hai mép lồn nàng ra, lộ cái lỗ thịt đỏ hồng đang chảy nước, phía trên là hột le nhỏ xinh.
Chu Cương Liệt há mồm đớp hết cái mu lồn Kiều Anh vào miệng mình, hắn le lưỡi liếm dọc mép môi, nàng ư ử rên rỉ. Hắn trêu chọc nhổ một sợi lông mu, nàng giật thót cả người, hắn cắn lên cái hạt lê bé nhỏ của nàng, Kiều Anh sướng rân tê dại. Cuối cùng hắn thọc cái lưỡi dài như mãng xà đảo liên tục trong lỗ lồn nàng, Kiều Anh nắm lấy tóc hắn, đẩy mặt hắn ép sát vào lồn nàng.
Chưa bao giờ nàng được vét máng sướng như vậy, bọn nam nhân ngoài kia toàn những kẻ cao ngạo, không bao giờ chịu hầu hạ nữ nhân, toàn nằm ra bắt nàng phục vụ, chỉ có nam nhân này không ngại mọi thứ, bú liếm nơi tư mật của nàng.
“Á… ư… sướng… chủ nhân… nô gia sướng… lần đầu tiên có người… bú lồn nô gia sướng như vậy… a… thiếp ra…”
Kiều Anh ghì chặt đầu hắn, nước dâm bên trong mật huyệt tuông trào, ướt cả mặt Chu Cương Liệt, hắn há mồm húp hết.
“A… để nô gia phục vụ ngài.” Kiều Anh đẩy Chu Cương Liệt nằm xuống, nàng liếm ướt nhẹp con cặc hắn, rồi đặt đầu khấc vào đúng trọng tâm, ngồi xuống.
“Ức… á… Nó to quá… không khéo rách mất…” Kiều Anh hổn hển rên.
Quy đầu đã tiến vào mật huyệt của nàng, Chu Cương Liệt cười dâm, nắm lấy eo nàng, rồi từ phía dưới thúc một phát thật mạnh. “Ót…” con cặc to dài đâm lút cán đụng vào hoa huyệt của Kiều Anh, nhìn bên ngoài có thể thấy nó u lên một cục ở bụng dưới của nàng.
“Á… thô bạo quá… vào rồi… nó đụng tử cung thiếp rồi… to quá… dài quá… thiếp sướng quá…” Kiều Anh hét lên, may mà Chu Cương Liệt đã cách âm căn phòng này, nếu không chắc cả sảnh dưới đều nghe mất.
“Đúng là cái lồn chất lượng nha, Kiều Anh nương tử, nàng quả là sinh ra để làm đĩ, mau động đi.” Chu Cương Liệt ra lệnh.
Kiều Anh chống tay lên ngực hắn, mông nhấp nhổm để cái dương vật to đùng kia đâm ra thụt vào lồn mình. Hai người chơi nhau trong tư thế cưỡi ngựa. Nàng sướng đến chảy nước mắt, Chu Cương Liệt bên dưới cũng phối hợp nhấp hông lên xuống, mỗi lần đều chạm vào hoa tâm nàng.
Kiều Anh lên đỉnh tận ba lần, nước rỉ ra ướt cả người hắn bên dưới, Chu Cương Liệt trở người đẩy nàng nằm xuống, rồi bức tốc nhấp liên hồi, tay thì không ngừng bóp cặp vú nàng phun cả sữa, Kiều Anh hét lên trong sung sướng, nàng lại ra thêm lần nữa thì Chu Cương Liệt mới đâm vào tận tử cung nàng rồi xuất cơ man tinh dịch ra.
Kiều Anh chả còn biết trời trăng gì nữa, nàng nằm bành háng, lịm đi vì sướng, dưới háng chảy dài tinh dịch và dâm thủy.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190