Vì lấy thôn xóm nhỏ làm nơi ẩn giấu đại bản doanh Hắc Nha Tông nên Vương Nhã Khuê dù muốn dù không cũng từng nhiều lần thấy vài cặp vợ chồng trong thôn làm chuyện ân ái, nàng cũng từng tò mò rình xem nên dù chưa từng làm tình nàng vẫn tự tin vào kinh nghiệm quan sát của bản thân.
Nàng ngồi trên giường, tay mở đai lưng của Chu Cương Liệt ra, cố tỏ ra mình thật điêu luyện trong chuyện này, nhưng mọi sự tự tin lập tức biến mất sạch khi cái khúc thịt cương cứng bật khỏi quần.
Tròng mắt nàng co rụt lại, tư thế đứng hình như bị định thân, cái của nợ kia sao lại to đến thế, rõ ràng nàng từng thấy qua dương căn của mấy gã trong làng, tuy kích cỡ mỗi người một khác nhưng cao lắm cũng chỉ tầm gang tay, bự bằng hai ngón.
Nàng chưa từng thấy cái dương vật nào lớn đến vậy, phải xấp xỉ cặc ngựa chứ không đùa, nó thô dài như cánh tay, đầu nấm bự chảng màu sẫm đang giật giật. Chu Cương Liệt đẩy hông tới, con cặc gác giữa mặt nàng, Vương Nhã Khuê chăm chú nhìn đến lé mắt.
Mùi cặc nam nhân tỏa ra khiến đầu óc nàng quay cuồng đê mê, môi vô thức chu ra hôn lên quy đầu, sau đó là lưỡi tự cử động liếm dọc chiều dài thân cặc.
Không đợi hắn chỉ dạy, bản năng nữ nhân khát tình đã khiến nàng tự hành động, tay bắt lấy thân cặc, miệng lưỡi vừa bú vừa liếm láp.
Rất nhanh chóng toàn bộ con cặc đã ướt nhẹp nước bọt, trên quy đầu còn có mấy dấu son môi màu đen do nàng hôn để lại.
Vương Nhã Khuê ngước mặt lên, đưa đôi mắt vốn yêu mị nay lại có thêm một tia vừa dâm đãng vừa ngây ngô nhìn hắn. Không nhịn được nữa, hắn vịn sau đầu nàng, đâm cặc vào miệng sau đó nắc đều đều.
Nàng cũng rất chịu khó, mấy lần cặc dài đâm vào cổ họng vẫn cam chịu, hắn cứ thế xem miệng nàng như cái lồn mà quất cắm.
Tay nàng vẫn giữ chặt gốc cặc và hòn dái, hắn vừa địt miệng vừa vuốt ve mái tóc và khuôn mặt, lát sau khi đã chịu hết nổi, Chu Cương Liệt mới thả lỏng cơ thể bắn tinh vào miệng, lên mặt và khắp người nàng.
“Ưm… ực… haaa… chủ nhân… ngài ra nhiều quá… ực… em… em thích mùi vị này…” Vương Nhã Khuê vừa ngước mặt lên cho hắn xem vừa uống xuống từng ngụm tinh, nàng còn cẩn thận quệt lấy tinh sót lại trên mặt cho hết vào miệng ăn.
Cảnh tượng này làm hắn nứng trở lại, con cặc vừa bắn tinh lại sừng sững ngóc đầu, nàng tiếp tục ngậm lấy quy đầu cố hút cho bằng sạch tinh dính trên đó.
Chu Cương Liệt ôm lấy nàng đè ngửa ra giường, hắn nhịn không nổi nữa, Vương Nhã Khuê mỉm cười nhìn hắn, tay đưa lên o ép cặp tuyết lê, lưỡi liếm liếm môi, đôi mắt đầy khêu gợi như muốn nói mời chàng xơi.
Đầu khấc nhanh chóng tiến đến trước huyệt dâm đã chảy nước lênh láng, hắn rà từ trên nhúm lông nhỏ từ từ quệt qua mép môi cho đến khi chạm lỗ nhị, sau đó lại quệt ngược lên.
“Chủ nhân ơi… đút vào đi, thiếp cho chàng hết đó.”
Chỉ chờ câu nói này, hắn bắt đầu vạch mép lồn nàng ra, dí đầu cặc vào, lỗ âm hộ lần đầu đón nhận vật lớn như vậy bắt đầu co giãn rộng ra để đáp ứng kích thước.
Đôi mắt phượng của Vương Nhã Khuê khẽ nhíu, nàng cắn môi chịu đựng cơn thốn vì lần đầu âm đạo bị nong rộng đến vậy.
Khi đầu khấc đã chạm tới màng trinh, Chu Cương Liệt cúi xuống ngậm lấy môi nàng, lưỡi hai người lần nữa tìm đến nhau, tay hắn vân vê cái hột thịt đỏ au bên dưới, vì lồn nàng đang bị kéo căng lên nó còn lộ ra thêm.
Thấy Vương Nhã Khuê đang say mê cảm thụ nụ hôn và hột le bị vọc, hắn lùi hông lại lấy đà rồi hẩy thật mạnh.
Âm thanh màng trinh bị xé nát vang lên, nàng nhắm chặt mắt run lên, hai tay bấu vào lưng hắn, chân ngọc quíu cả lại, cơn đau từ hạ thân ập đến như báo hiệu cho nàng biết tạm biệt tấm thân xử nữ để dành suốt hơn hai trăm năm.
Nước mắt nàng rơi xuống lem cả viền kẽ mắt nhưng nàng không la, không hét, đây là con đường nàng đã chọn, nàng chấp nhập phụ thuộc vào người đàn ông này, chưa nói đến nàng có yêu hắn hay không, hai người chỉ mới gặp nhau hai lần nhưng nàng biết hắn là cơ duyên lớn mà nàng không thể bỏ lỡ.
Nàng là một cô gái quyết đoán, giữa việc bị hãm hiếp, quãng đời còn lại bị xem như đồ chơi và nắm lấy cơ hội giữ thế chủ động, biến đau khổ thành cơ duyên thì nàng đã chọn vế sau, mất đi trinh tiết, trở thành tình nô nhưng đổi lại nàng có cơ hội đột phá, có chỗ dựa cấp Chân Tiên, trả thù tiện nhân Tần Mộ Uyển kia và phát triển tông môn.
Chu Cương Liệt liếm lấy giọt nước mắt trên má nàng, Vương Nhã Khuê nhanh chóng bớt đau, nơi kết hợp cảm thấy hơi ngứa ngáy, nàng bắt đầu rục rịch cái mông sàng tới sàng lui.
Hiểu ý cô nàng, Chu Cương Liệt kéo cặc ra, sau đó dập vào, tốc độ dần dần tăng lên, vách thịt của nàng khít chặt co bóp lấy thân cặc hắn.
Con cặc đâm rút liên hồi khiến cơn ngứa trong lồn giảm đáng kể, nàng bắt đầu để cơ thể tận hưởng cảm giác tê tái này.
“Á… sâu quá… chủ nhân… nó to quá… đội… đội hết tử cung thiếp rồi… a… nha… từ từ thôi… ưm… đúng rồi… úi da… âm đạo thiếp… bị chàng làm rộng ra mất… ứ á… chàng bạo quá… thiếp sướng… nữa đi chàng ơi… đã ngứa lồn quá… thiếp là của chàng mãi mãi… là tình nô của chàng mãi mãi… ưm… Á…”
Vương Nhã Khuê này rất có năng khiếu trong việc kích dâm bằng giọng rên của mình, tên nào yếu yếu mà nghe nàng nói thôi chắc cũng bắn ra luôn.
Chu Cương Liệt thì khác, nàng càng rên to hắn càng hưng phấn dập mạnh hơn, hắn tiến vào giai đoạn chạy nước rút, hông như cái máy, tay giữ eo nàng mà nắc dồn dập.
“Ôi trời… chàng… từ từ lại… đừng mà… thiếp chịu không nổi đâu… á… thiếp ra nữa rồi… ưm… thiếp vừa ra mà… chàng nắc từ từ lại đi mà… không… ô ô… hức… chết… thiếp bị chàng chơi chết mất… ô ô…”
Âm thanh nàng như khóc như tố, đứng trước một tên sức mạnh như trâu đang hì hục quất cắm nàng chỉ có thể ưỡn lồn lên chịu trận, tay nàng bấu vào tấm lưng rộng của hắn, may mắn thể phách Chân Tiên tráng kiện, nếu không sẽ bị mấy móng tay của nàng đâm rách lưng mất.
Đây là nữ nhân mà trong lúc làm tình chịu khó khẩu dâm nhất mà hắn từng chơi, từng tiếng rên xiết, những câu nói vừa đáng thương vừa dâm mị làm Chu Cương Liệt hứng tình vô cùng, Vương Nhã Khuê rất có năng khiếu trong việc làm bạn tình vui vẻ.
Khi nàng đã cao trào tới lần thứ ba thì hắn mới gồng mình, con cặc đụng vào hoa huyệt, cố chèn hết sức xỏ vào tử cung nàng sau đó phun bắn.
“Ôi… á… chàng ra bên trong thiếp hết rồi… nóng quá… nhiều quá… thiếp thích quá…”
Bụng dưới của nàng ăn no tinh mà cộm lên, lúc hắn rút cặc ra, tử cung của nàng bám chặt như muốn níu giữ lấy làm hắn suýt nữa thì kéo cả nó ra ngoài, bên dưới háng nàng lầy lội hết cỡ, vì cặc hắn to chèn chặt như nêm trong âm hộ nên bao nhiêu dâm thủy bị dồn ứ, bây giờ lỗ lồn được khai thông, nó như cái lỗ xả bị tắt lâu ngày phun thành vòi xuống giường và sàn nhà.
Hỗn hợp tinh dịch, dâm thủy và một ít đỏ đỏ của máu trinh từ lồn nàng trào ra, Vương Nhã Khuê quay mặt qua cố rướn cổ liếm lấy quy đầu của hắn muốn dùng miệng làm sạch.
Đây là ích lợi của việc cua một nữ nhân yêu vật chất, nàng sẽ rất nhiệt tình hầu hạ để xứng đáng với cái giá mà hắn bỏ ra.
Đêm vẫn còn dài, hắn quyết phải để điểm dâm dục của cô nàng này đầy bồn đầy bát. Thế là cho nàng uống đan dược phục hồi xong hắn lại tiếp tục một phiên chơi mới.
Lần này vừa địt lỗ lồn hắn vừa khai mở nhụy hoa cúc phía sau, lúc đầu Vương Nhã Khuê khóc la inh ỏi nhưng khi con cặc thứ hai nắc vào thì nàng dần chuyển từ khóc thành rên.
Hai huyệt trên dưới bị giáp công, con cặc thứ ba đại triển thần uy lòn vào khe vú của nàng rồi tập kích cửa miệng.
Ba lỗ bị lấp đầy, Vương Nhã Khuê giờ mới biết chủ nhân này là quái vật cỡ nào, nàng bị hắn thao đến chết đi sống lại, lồn đít bị nong ra, có lúc còn bị cắm hai cặc vào cùng một lỗ làm nàng nhịn không nổi đái cả ra.
Chu Cương Liệt nghĩ đến một trò hay, hắn thu nhỏ kích thước con cặc trên cùng lại chỉ bằng ngón út rồi chèn đút vào lỗ đái của nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn đụ niệu đạo, Vương Nhã Khuê cảm nhận rõ ràng cái lỗ tiểu bị nong ra, bàng quang bị một con cặc tập kích liên hồi.
Nàng trợn ngược mắt, bị địt đến ngất xỉu, sau đó từ ngất xỉu chơi đến tỉnh lại. Hai canh giờ sau, Chu Cương Liệt thu ba con cặc lại, Vương Nhã Khuê đã bị chơi đến lịm cả người, lỗ đái, lỗ lồn, lỗ đít, miệng đều có tinh dịch chảy xuôi.
Nàng như cái bồn chứa tinh thứ thiệt, cả thân thể lâu lâu lại giật giật, tâm trí suýt thì bị thao hỏng, điểm dâm dục cũng bị ép đến 100.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270