Bữa cơm kết thúc, Chu Cương Liệt ngồi bên cửa sổ uống trà tính toán các thứ cần làm sắp tới, qua hệ thống tình báo trải dài của Vương Nhã Khuê hắn đã biết thêm về một số nhân vật đã từng may mắn nghe Bồ Đề tổ sư giảng đạo, nhưng những kẻ này đều ở hải ngoại Tây Hải, điểm đến tiếp theo có thể sẽ phải xuất ngoại ra biển tìm kiếm.
Trước tiên thu nốt Tần Mộ Uyển kia đã, nếu nàng ta thực sự là kẻ lừa tình giống Vương Nhã Khuê kể thì hắn cũng không ngại quăng vị tiên tử đó xuống phàm trần làm đĩ cho tầng lớp đàn ông thấp hèn nhất địt.
“Chủ nhân, người ta hết lòng hết dạ với chàng, phục vụ chàng tốt như vậy, có chuyện gì đều không giấu giếm, chàng có nên nhanh chóng giúp thiếp đột phá rồi hay không?” Vương Nhã Khuê đang quỳ gối đầu lên đùi hắn nũng nịu đòi hỏi.
“Nàng gấp cái gì chứ, chẳng phải đã cho tiên linh thạch và bí điển tu tiên rồi hay sao?” Hắn nâng cằm nàng lên xoa xoa nhẹ.
“Người ta là muốn đột phá nhanh để hầu hạ chàng mà, nếu thiếp thăng đến Địa Tiên thì thể phách sẽ được cường hóa rất nhiều, lúc đó có thể để chàng chơi đến tận hứng.”
“Được, ta giúp nàng đột phá, nhưng sau khi đạt đến Địa Tiên không được tìm Tần Mộ Uyển làm loạn, ta sẽ tự mình ra tay, hiểu chưa?” Hắn véo mũi nàng dặn dò.
“Thiếp biết rồi, thiếp cũng không muốn giết cô ta sớm làm gì, để chàng chơi chán chê xong đem cô ta bán vào kỹ viện.” Nàng chu mỏ làm mặt xấu.
Nhìn biểu cảm vừa mè nheo vừa làm nũng đòi hỏi này Chu Cương Liệt đã nhận ra, con hàng yêu nữ này là một con trà xanh chính hiệu.
Biểu hiện của Vương Nhã Khuê hôm qua đến nay y hệt một tiểu tam đang cố vòi vĩnh tình nhân, nàng sẽ đem thân thể mình ra xem như mua bán trao đổi với hắn để nhận nhiều lợi ích hơn, giọng điệu thì đầy yêu thương nũng nịu, thấy Lạc Thủy thì nhào đến ôm tay hắn khẳng định chủ quyền, sau đó thì giả vờ thảo mai chị chị em em để lấy lòng cô nàng vốn hiền lành kia.
Mùi trà xanh thật đậm, nếu đặt Vương Nhã Khuê ở thời hiện đại thì chính là một ả nữ nhân chuyên rù quến đàn ông có tiền có quyền như hắn. Chu Cương Liệt cũng không phản cảm tính cách này của nàng, dù sao điểm dâm dục đã đạt 100, hắn nói gì nàng cũng sẽ nghe nên chả ngại.
Hai ngày tiếp theo, Chu Cương Liệt dành thời gian lớn để giúp bé trà xanh đột phá, hỗ trợ nàng luyện hóa tiên linh thạch, bố trí tụ linh trận, lấy mấy dược liệu mà nàng đã chuẩn bị sau đó bổ sung thêm một ít thứ, chọn một đan phương trong thiên địa đan lô để luyện.
Đan dược này giúp tăng xác suất trùng kích Địa Tiên thành công, qua đan lô thăng cấp còn tốt hơn tên luyện đan sư hải ngoại kia nữa, hắn lại kết hợp với công pháp song tu giúp cơ thể nàng đón nhận tiên khí tẩy rửa.
Tu vi của Vương Nhã Khuê vốn ngang với Quan Tùng, tên kia tốn nhiều thời gian như vậy để đạt đến Địa Tiên là do Chu Cương Liệt chỉ cung cấp tài nguyên chứ không hỗ trợ, còn đối với bé trà xanh thì hắn hỗ trợ tận răng, mớm cho từng ngụm tinh trùng để nàng uống.
Vương Nhã Khuê vốn đã đạt đỉnh cao nhất của Tán Tiên hậu kỳ, chỉ cần hấp thụ tiên linh thạch lại thêm chân khí của bậc Chân Tiên như hắn quán thông, nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái sẵn sàng đột phá.
Đến ngày thứ ba, Vương Nhã Khuê ngồi trên một đỉnh núi cao phía ngoài cách Ung Thành mấy trăm dặm, nàng thả lỏng cơ thể, nuốt vào đan dược đã luyện, bắt đầu trùng kích cảnh giới.
Sau nửa canh giờ, một luồng khí tức từ cơ thể nàng tỏa ra, đan điền thức hải mở rộng, cả tiên khí và linh khí đan xen lượn lờ.
Động tĩnh đột phá Địa Tiên cực kỳ phô trương không thể che giấu những cường giả khắp nơi cảm ứng được, một vài luồng thần niệm quét qua xem xét.
Trong Huyền Nữ Cung, Tần Mộ Uyển đang đả tọa chợt giật mình mở mắt, một thân áo trắng phóng lên cao bay ra khỏi Ung Thành nhìn chằm chằm về hướng có Địa Tiên đột phá.
“Là cô ta sao? Không thể nào… sao… sao có thể…” mặt nàng tái nhợt mất hẳn vẻ điềm đạm vui vẻ thường ngày. Nàng biết yêu nữ kia nếu đột phá trước thì bản thân mình gặp họa lớn rồi.
Tần Mộ Uyển vội quay về cung, ra lệnh tạm thời phong bế cung điện, đại trận hộ vệ được kích hoạt bao phủ cả Huyền Nữ Cung và Vương cung phía bên cạnh lại.
Bên này, Vương Nhã Khuê đứng tại chỗ quan sát thể nội, đan điền cùng thức hải rộng lớn hơn bao giờ hết, tiên vụ lượn lờ, nàng cảm nhận được lực lượng bản thân kinh khủng hơn trước rất nhiều.
“Chủ nhân, thiếp đột phá thành công rồi, hoan hô, yêu ngài chết mất, tối nay nhất định sẽ để chủ nhân chơi đến tận hứng.” Nàng nhào vào lòng Chu Cương Liệt, hắn cẩn thận ẩn đi tung tích cả hai đề phòng mấy tên tu sĩ đang lén quan sát nhìn thấy.
“Nàng đã đột phá rồi, vậy tiếp theo ta cũng nên ra tay với Tần Mộ Uyển, nàng hỗ trợ ta.” Hắn bóp vú nàng một cái sau đó hai người biến mất tại chỗ.
Chiều hôm ấy, một thông tin chấn động từ Hắc Nha Tông lan truyền ra, tông chủ Vương Nhã Khuê đã đột phá thành công. Hắc Nha Tông đã trở thành thế lực cấp Địa Tiên tại Tần quốc.
Các trưởng lão, chấp sự, đệ tử dưới trướng vô cùng phấn khởi, từ mấy trăm năm lập tông đến nay nàng là người đầu tiên đạt đến Địa Tiên, từ nay danh vọng của tông môn sẽ nước lên thuyền lên.
Thông tin này quả thực gây sốc cho giới tu sĩ Tần quốc, nhất là ở Ung Thành, ai không biết Hắc Nha Tông và Huyền Nữ Cung ân oán không đội trời chung, nếu Vương Nhã Khuê đột phá thành công vậy Tần Mộ Uyển phải làm sao đây.
Tin tức bên trong vương cung truyền ra, Huyền Nữ Cung đã vào trạng thái tạm thời phong bế. Ai ai cũng nghĩ ngày tàn của vị tiên tử kia sắp đến rồi.
Đêm đó Chu Cương Liệt cho Vương Nhã Khuê biết rõ được dù là thể phách Địa Tiên cũng chỉ cầm cự thêm một hiệp dưới ba con cặc của hắn mà thôi, nàng bị bạo địt đến khóc lóc xin tha đầu hàng, cả lỗ lồn, lỗ đít và lỗ đái đều bị nong ra mà chơi, dâm thủy lẫn nước tiểu trào ướt cả giường lẫn sàn nhà.
Cuối cùng phải nhờ vị Lạc Thủy tỷ tỷ thương tình nhảy vào giúp đỡ thì Vương Nhã Khuê mới thê thảm thoát được một kiếp, bé trà xanh bị địt đến sợ rồi, nàng đúc kết được kinh nghiệm quý báu, lần sau chơi phải kiếm thêm tỷ muội chia sẻ, một mình ra trận chắc chắn có ngày bị chủ nhân địt chết.
Sáng sớm, để lại bé trà xanh ôm lấy Lạc Thủy nghỉ ngơi, Chu Cương Liệt quần áo đàng hoàng tươm tất bay vào Huyền Nữ Cung. Nơi này đã dựng lên một lồng bảo hộ cấp Tán Tiên hậu kỳ, có cố thủ nhưng không đáng kể, quan sát qua những nữ tử xinh đẹp trong cung ai nấy đều lo âu thấp thỏm bất an.
Một cỗ xe nạm vàng bốn ngựa kéo với hai hàng binh sĩ giáp trụ đầy đủ, thái giám cung nữ xếp hàng chỉnh tề đang chờ bên dưới đại môn.
Chu Cương Liệt ẩn thân dễ dàng đi qua đại trận, hắn nằm trên đầu bức tượng Cửu Thiên Huyền Nữ, mắt mở thấu thị quan sát tình huống trong đại điện.
Chỉ có hai người đang ngồi uống trà bên trong, một nam tử tuổi ngoài ba mươi mặt mày nhẵn nhụi, đầu đội kim quan khảm ngọc, thân mặc mãng bào màu đỏ, dáng người khá là uy phong, khí chất của bậc vương giả triển lộ. Không cần đoán cũng biết đây chắc chắn là Tần Tuyên Vương Tần Vĩ.
Bên cạnh là vị Linh Hạc Tiên Tử Tần Mộ Uyển áo trắng như tuyết, lụa mỏng che mặt đang ngồi yên nhắm mắt, nhìn nàng bề ngoài thong dong nhưng Chu Cương Liệt thấy rõ bàn tay thon thả đang nắm chặt, nội tâm nàng đang rất rối loạn.
Tần Vĩ ánh mắt đầy mê mẩn yêu thương nhìn vị tiên tử kia. Hắn cất giọng nghiêm nghị nói.
“Tần tiên tử yên tâm, dù Hắc Nha Tông có lớn mạnh thì đối với ta Huyền Nữ Cung vẫn sẽ là quốc giáo vĩnh viễn không đổi.”
“Đại vương không sợ ma nữ tìm đến đây sao?” Tần Mộ Uyển giọng nói nhẹ nhàng như rót mật vào tai.
“Hừ, bổn vương đường đường là Tần vương nắm giữ mấy trăm vạn dân chúng, ta có hoàng đạo long khí, có quốc vận hộ thân, kẻ nào ngu ngốc dám đến đây làm tổn thương ta, Tần quốc ta cùng Huyền Nữ Cung đã là quan hệ keo sơn bền chặt, Hắc Nha Tông kia muốn đụng đến nàng, chúng dám gây sát nghiệp tại kinh đô của bổn Vương sao?” Tần Vĩ vỗ ngực tự tin.
Đây cũng là điều Tần Mộ Uyển muốn, chỉ cần Huyền Nữ Cung và Tần quốc còn gắn bó như châu chấu trên cùng một sợi dây thì dù Vương Nhã Khuê có thành Địa Tiên cũng không dám ra tay.
Nhưng với thủ đoạn của yêu nữ kia không biết cô ta sẽ làm ra chuyện gì, nàng phải tìm cách khác.
“Đề nghị của bổn Vương tiên tử thấy thế nào?” Tần Vĩ hỏi.
“Tạ ơn điển của Đại Vương, nhưng ta là người tu hành, ngài là đế vương nhân gian, chúng ta đã định sẵn là không thể nào cùng nhau được, mong Đại Vương tha thứ.” Tần Mộ Uyển khẽ lắc đầu.
“Tần tiên tử, Mộ Uyển, ta không quan tâm cái gì là giới hạn phàm tiên, ta để dành ngôi Vương phi hơn mười năm nay là để chờ nàng, chỉ cần nàng chịu trở thành vợ ta, Tần quốc này chính là của nàng, ta muốn cưới nàng, ta tha thiết yêu nàng dù phải đánh đổi cả giang sơn Tần quốc.” Tần Vĩ đứng dậy, giọng nghiêm trang kèm một tia yêu thương bi lụy nhìn thẳng vào mắt Tần Mộ Uyển.
“Hôm nay nàng đã vào bước đường cùng, không biết khi nào yêu nữ kia sẽ đánh tới, chỉ cần nàng trở thành Vương phi của ta, trói buộc với hoàng tộc thì cô ta cũng sẽ không dám làm càn nữa.”
Vị Linh Hạc Tiên Tử này lần đầu thấy sự quyết tâm của vị quân vương này, nàng hơi bất ngờ, trước nay hắn dù mê đắm nàng nhưng chỉ thể hiện qua cử chỉ, cũng từng vài lần hắn muốn rước nàng làm phi nhưng đều bị nàng khéo léo chối từ, hôm nay lại cứng rắn như vậy, nhưng lời hắn nói cũng là một cách để nàng thoát khỏi hiểm trở trước mặt, nhưng chưa đến bước đường cùng nàng cũng không muốn chọn phương án này.
Huyền Nữ Cung xưa nay các nữ đệ tử đều thủ thân thờ phụng Cửu Thiên Huyền Nữ, nếu nàng vì sống sót mà dâng bản thân làm vợ Tần vương thì chẳng phải mục đích bôi nhọ của Vương Nhã Khuê thành công.
“Xin Đại Vương hãy về cung trước, hiện tại ta chưa thể trả lời ngài được.” Nàng khéo léo nói, Tần Vĩ không thấy nàng từ chối nữa thì cả mừng, chỉ cần nàng không lắc đầu thì hắn vẫn còn cơ hội.
“Được, ta về để nàng suy nghĩ, nhanh lên nhé, nàng không còn thời gian đâu.” Hắn vui mừng cất bước đi ra khỏi đại diện.
Chu Cương Liệt ngồi nghe nãy giờ liếc qua tên Tần Tuyên Vương đang hớn hở đi ra liền bĩu môi.
“Muốn nhân cơ hội cháy nhà vào hôi của hả, mỡ đấy mà húp, Tần Mộ Uyển nhanh thôi sẽ là tình nô của ta, khi đó nếu thương tình ta sẽ để cô ta hầu hạ ngươi vài buổi, haha.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270