Vương cung Sở Quốc, trong ngự thư phòng, Sở Vương Khương Lộc đang ngồi xem xét tấu chương, mấy ngày nay vừa phải lo chuyện triều chính vừa phải đứng ra điều hành đại hội võ đạo khiến vị quân chủ này có vẻ xuống sắc.
Khương Lộc nhận lấy ly trà sâm do tổng quản đưa, khẽ thổi rồi uống cạn. Liếc mắt nhìn qua góc phòng, một hắc y nhân trùm kín từ đầu đến chân đã đứng khoanh tay ở đó từ bao giờ.
Sở Vương cũng không bất ngờ, đặt ly xuống, phẩy tay cho tổng quản lui ra.
“Mấy ngày nay quan sát thế nào rồi?” Khương Lộc hướng hắc y nhân hỏi.
“Cũng tương đối, ngoại trừ mấy lão già đột nhiên xuất hiện ở đại hội này thì không có gì khác lạ.” Người kia cất giọng ồm ồm nói.
“Ta đã hỏi qua, dường như bọn họ đi theo bảo kê cho thiên tài của mình, muốn sau đại hội bắt được một nữ tu sĩ tên là Hi Nguyệt, là nữ nhân xinh đẹp mặc đồ trắng đó. Không có liên quan gì tới chuyện của chúng ta, cứ kệ bọn chúng đi.” Sở Vương lật xem tấu chương, bình thản nói.
“Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ chờ thời cơ đến thôi.” Hắc y nhân đáp.
“Cũng sắp đến rồi, ta chờ đã bao nhiêu năm nay, lần này nhất định phải thành công.” Ánh mắt Sở Vương mang một tia chờ đợi, tham lam cùng quyết tâm cao.
Hắc y nhân gật đầu lui vào bóng đêm mất hút.
Bên này, quốc sư Đãng Hồng Trần đang đỏ bừng cả khuôn mặt, xấu hổ vô cùng. Tình lang lại bắt nàng phải khoả thân uống trà với hắn, đúng là đồ dâm tặc, sắc lang biến thái, nhưng nàng không hề cự tuyệt vẫn chiều ý người yêu.
Thân hình nàng rất chuẩn, chỗ cần lồi thì lồi, chỗ cần lõm thì lõm, đường cong uyển chuyển khiến ai nhìn cũng mê. Cặp vú trần lộ ra, núm vú bị kích thích cứng lên, mông thịt trắng ngần ngồi bệt trên bồ đoàn, hai đùi ngọc khép chặt muốn che đi cái khu tam giác thần thánh.
“Nàng xinh đẹp như vậy, sao cứ phải che giấu, để cho ta ngắm thì có sao đâu, nào, tới đây cho ta nhìn kỹ nào, ngoan ta thương.” Chu Cương Liệt kéo tay Đãng Hồng Trần khiến nàng ngã vào lòng, hắn ôm chặt thân thể mạn điệu này vào, vuốt ve lưng nàng, hôn lên bờ môi mọng đỏ quyến rũ.
“Chàng là đồ sắc phôi, nơi này dù sao cũng là chỗ đạo gia tu hành, chàng lại bắt người ta trần truồng như vậy, lỡ tổ sư hiển linh trách phạt thì sao đây.” Quốc sư đấm yêu vào ngực hắn.
“Tổ sư của nàng đã độ kiếp làm tiên, ta cũng là Chân Tiên, mà còn là Chân Tiên trời sinh nữa, sợ gì chứ, nàng là nữ nhân của ta, tổ sư mừng còn không hết sao lại trách móc được.” Chu Cương Liệt cười ha hả, cúi đầu hôn thêm một ngụm.
“Ưm… chàng đúng là mồm mép, cái gì cũng nói được.”
“Mồm mép ta không chỉ để nói đâu, ta còn làm nữa.”
Nói xong không chờ Đãng Hồng Trần kịp phản ứng, Chu Cương Liệt cúi đầu ngậm lấy vú sữa của nàng, bú mút nhiệt tình, quốc sư tê tái ưỡn ngực lên để tình lang bú cho đã. Rồi cái miệng hư hỏng của hắn lại lần mò từ từ xuống dưới, liếm eo nàng, thọc lưỡi ngoáy lỗ rốn của nàng khiến nàng nhột cười khúc khích.
Kế tiếp chính là đồng cỏ đen mơn mởn, lông nàng rậm rạp mọc dọc xuống tận lỗ đít, Chu Cương Liệt lấy tay nhổ mấy sợi khiến Đãng Hồng Trần giật thót, mắng chửi hắn là đồ biến thái.
Hắn úp mặt vào sông quê, mũi rà trên đùm lông lồn mà hít hà như nghiện thuốc, râu hắn thi thoảng chọt vào vùng da nhạy cảm khiến Đãng Hồng Trần khẽ giật mình.
Mũi tiếp tục hít xuống dưới, cái mùi đặc trưng của nữ nhân trinh nguyên cùng với mùi lồn hòa quyện, nữ phàm nhân thì còn có mùi hơi khó chịu, Đãng Hồng Trần đã là Địa Tiên, nàng cơ bản thân thể rất sạch sẽ thơm tho.
Hắn hé răng, cắn nhẹ lấy hột le nhô ra của nàng, ngậm lấy nó trong miệng rồi nút.
“Á ư… chàng nghịch quá nha, thiếp sướng quá… ui ui… đừng có cắn nó mà…” Quốc sư miệng thì bảo ngưng mà tay thì ôm chặt đầu hắn đè vào háng.
Chu Cương Liệt quét lưỡi dọc khe thịt, tách mép môi mật ra, rồi luồn cái lưỡi trơn tuột vào lỗ lồn nàng, khuấy đảo bên trong. Thi thoảng hắn ngậm cả cái lồn vào miệng rồi nút mạnh khiến Đãng Hồng Trần hẩy hông mạnh lên vì sướng khoái.
Nàng miệng thì vẫn van xin năn nỉ hắn đừng làm, nhưng cơ thể thì trái ngược hoàn toàn, nước nôi như thác lũ, Chu Cương Liệt lấy ngón tay quệt âm tinh của nàng rồi đưa lên.
“Coi nè, chê ta dâm tặc biến thái, vậy ai là người ra nước nhiều đến ướt cả mặt ta vậy nè hả.”
“Là do chàng hết đó, chàng làm thiếp hư hỏng theo chàng đó.” Đãng Hồng Trần che mặt xấu hổ.
Chu Cương Liệt cười, quay nàng lại, bắt quốc sư nằm sấp, chổng mông lên, hắn ôm lấy bờ mông, úp mặt lên đó, hít hà, lông lồn mọc đến tận lỗ đít, hắn le lưỡi liếm nhẹ lên cúc huyệt.
“Á, bẩn lắm, đừng có liếm chỗ đó mà, huhu.” Đãng Hồng Trần vùi mặt vào gối không dám lộ ra. Hắn vẫn liếm láp lấy lỗ nhị, rồi lấy ngón tay quệt ít dâm thủy của nàng bôi trơn rồi ấn nhẹ vào lỗ hậu.
Để nàng quen với cảm giác, hắn từ từ từng chút một đâm ngón tay vào, lúc đầu nàng hơi thốn, nhưng lát sau dần quen, tới khi cả ngón tay đã nằm trọn trong đít. Hắn rút ngón tay ra, thay thế bằng lưỡi của mình, thọc vào lỗ đít nàng mà bú liếm.
Đến khi Đãng Hồng Trần chịu không thấu, phía dưới âm đạo phún xuất ra, Chu Cương Liệt mới vui vẻ thu lưỡi lại.
Hôm nay kích thích như vậy là đủ rồi, điểm dâm dục của nàng đã 48, sắp đủ mức có thể chịch rồi.
Chu Cương Liệt quệt nước dâm của nàng bỏ vào miệng nhấm nháp, Đãng Hồng Trần thấy nam nhân của mình lại yêu chiều mình đến vậy, lòng vui vẻ vô cùng.
Hắn từ biệt nàng ra về, ghé qua thăm Trương Bạch Lan, nàng này bây giờ hình như có sở thích trêu ngươi ông chồng già bất lực của mình, nàng và Chu Cương Liệt bắt ông ta hoàn toàn tỉnh táo ngồi yên xem hai người địt nhau.
Võ Kiến Bàn bị định thân cứng ngắc ngồi trên giường, ánh mắt phún hoả như muốn giết người, vợ ông ta, người mà ông ta luôn tin là tiết hạnh đoan trang, hiền ngoan thục đức nay lại ở trước mặt ông ta dâm đãng hơn cả một con kỹ nữ, dâng lồn cho nam nhân khác chơi, mà nam nhân kia chính là tên Chu thần y đã chữa bệnh cho ông ta.
Trước ánh mắt già nua thảm thương của Võ Kiến Bàn, Trương Bạch Lan được Chu Cương Liệt bế lên, quay mặt về hướng ông ta, hắn từ phía sau mọc ra hai con cặc dài đâm vào lồn và đít quốc công phu nhân, còn kề sát lại cho Quốc công xem rõ.
“Á… á… a… Phu quân, người có xem kỹ không, nhìn cho kỹ đi này, ngươi vô dụng liệt dương bất lực, ta rất là nứng lồn, phải kiếm người đàn ông khác thay ngươi lấp đầy cái lồn nứng này, Chu đại tiên đây vừa đẹp trai khỏe mạnh, cặc to, thay ngươi đụ ta là đúng rồi phải không phu quân… Ư… ưm…”
Võ Kiến Bàn cố sức giãy giụa nhưng vô dụng, nhìn cái lồn rậm lông của bà vợ, nhìn hai con cặc to như cặc ngựa của tên gian phu kia đút cùng lúc vào đít và lồn vợ mình, ông ta muốn gào thét, muốn mắng chửi nhưng không thể.
“A… phu quân, Chu đại tiên địt ta sướng lắm, nói cho ngươi nghe, mấy đêm trước đều là sự thật không phải ngươi mơ đâu, ta trần truồng đi ra ngoài, cho hơn chục tên đàn ông khác địt vào lồn, thậm chí ta còn cho một con chó địt, uống nước đái của người khác, thân thể ta là cái bồn chứa tinh cho giống đực rồi, ai cũng có thể địt ta ngoại trừ ngươi phu quân à, ta là con đĩ, là cái lỗ xả tinh của nam nhân toàn thiên hạ… ư… Á…”
Nghe Trương Bạch Lan nói, Võ Kiến Bàn như không thể tin vào tai mình, trời ơi, hắn đã phạm tội nghiệp gì lại rước phải cái lồn thiên hạ này về làm vợ, một con đĩ rẻ tiền hơn cả các kỹ nữ thanh lâu, cô ta thậm chí còn cho cả chó chơi, uống nước đái người ta, xong rồi dùng cái miệng đầy tinh dịch nước tiểu ấy về hôn lên môi ông ta.
Võ quốc công sốc đến ngất xỉu. Sáng hôm sau, ông ta ngủ dậy, cơ thể hơi uể oải, nhìn người vợ yêu xinh đẹp ngủ ngon bên cạnh, thật hạnh phúc khi có được nàng, người vợ thục đức như vậy. Ông ta khẽ hôn lên môi vợ rồi xuống giường thay đồ đi quân doanh.
Trương Bạch Lan ngồi dậy, liếc nhìn bóng lưng chồng mình, cười nụ cười đắc ý.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190