“Có buồn không?” Chu Cương Liệt vuốt ve khuôn mặt của vị mỹ nhân ma mị này âu yếm hỏi.
“Thiếp không buồn, chỉ thấy thất vọng thôi, hai trăm năm qua thiếp sống trong mối hận thù vô nghĩa vì một kẻ giả tạo không xứng đáng, thứ thiếp hướng tới bây giờ là tương lai, thiếp có thực lực, lại có chủ nhân làm chỗ dựa vậy là quá đủ. Thiếp muốn giúp thôn làng và phụ mẫu đã mất trả thù, thiếp sẽ tận diệt Phi Ảnh Môn đó, đem đầu chúng tế bái cho mạng của cả thôn.”
Ánh mắt nàng tràn ngập quyết tâm, Chu Cương Liệt gật đầu, hắn không ngăn cản nàng báo thù, với nữ nhân của mình hắn muốn các nàng luôn được vui vẻ thỏa mãn nhất, nàng chưa đủ thực lực nhưng hắn thì có.
“Lúc nãy ta nghe nói tới Tiềm Long Các, đó là thế lực như thế nào?” Hắn đổi chủ đề.
“Tiềm Long Các là một trong những thế lực lớn nhất Tây Hải, có một lão tổ cấp Địa Tiên tối đỉnh tọa trấn, ngoài ra còn có hai Địa Tiên sơ kỳ cùng nhiều trưởng lão cấp Tán Tiên, phía dưới còn có những tông phái làm thủ hạ chó săn như Phi Ảnh Môn kia.”
“Trong thời Phong Thần chiến, Tiềm Long Các vốn là thế lực dưới trướng Tây Kỳ, nhưng họ theo phe một vị Vương tử khác chứ không phải Chu Vũ Vương cho nên khi Cơ Phát lên ngôi đã nghi kị phái Tiên tướng dưới trướng đuổi tận giết tuyệt.”
“Kẻ đứng đầu Tiềm Long Các lúc đó vội đưa theo các đệ tử tinh anh vứt bỏ địa bàn chạy trốn tận ngoài Tây Hải mới thoát được, chúng ở nơi đó bắt đầu thành lập thế lực, sau hơn 400 năm đã gầy dựng nên Tiềm Long Các hùng mạnh như ngày hôm nay, nhưng dã tâm đối với trung thổ và trả thù Đại Chu vẫn nhen nhóm trong lòng.”
“Phi Ảnh Môn kia chắc cũng là do Tiềm Long Các giật dây, muốn len lỏi vào nội bộ các chư hầu để thao túng họ gây chiến loạn cuối cùng hủy diệt đi Đại Chu hoàng triều.”
Nàng một tràng kể lại toàn bộ tin tức mà mình biết về Tiềm Long Các, Vương Nhã Khuê biết với thực lực bản thân hiện tại vừa đột phá chưa đủ để đối đầu với thế lực khủng bố như thế, nhưng chủ nhân của nàng là Chân Tiên, chục cái Tiềm Long Các cũng không đụng được móng chân của hắn.
“Hứ, yêu nữ, tại cái tông môn của ngươi chứa chấp gián điệp mà báo hại ta suốt bao nhiêu năm nay bị ngươi quấy rầy không ngừng, ngươi tính sao đây?” Tần Mộ Uyển giở giọng chanh chua cạnh khóe.
“Ta nói đúng chứ có sai hả? Ngươi không quyến rũ Vương Bắc Thần nhưng ngươi dùng sắc đẹp để tên Tần Vương kia thiên vị, còn hành động hiện tại của ngươi chả phải thứ kỹ nữ rẻ tiền hay sao?” Vương Nhã Khuê liếc xéo.
“Ưm… ta là đang phục vụ cho chủ nhân, ngươi thì biết cái gì.” Tần Mộ Uyển vừa liếm láp côn thịt vừa phản biện, vừa lúc Chu Cương Liệt đang cùng Vương Nhã Khuê trò chuyện thì nàng đã trườn xuống chả cần nể nang gì kéo quần hắn ra cầm cặc bú liếm.
Nàng há miệng ngậm lấy quy đầu, tay sục mạnh thân cặc, ở trước mặt địch thủ nàng phải phô diễn hết kỹ năng của mình.
Nhưng bé trà xanh mãi là bé trà xanh, năng lực làm nũng đòi hỏi vẫn là lợi hại, nàng bá cổ hắn kề môi lên hôn say sưa.
“Ưm… chụt… chủ nhân, người ta trao thân cho ngài trước thì đúng lý nên được làm tỷ tỷ có phải hay không?”
Đây rồi, bộ phim hậu cung tranh sủng bắt đầu rồi, tuy đã rõ ràng Tần Mộ Uyển không phải kẻ lừa tình tên sư huynh thối tha kia nhưng hai nàng đã đấu đá nhau suốt hai trăm năm nay, dù bỏ đi thù hận thì làm gì mà hòa hợp nhau nhanh được.
“Hứ, ai thèm gọi ngươi là tỷ chứ, ta phục vụ cho chủ nhân tốt hơn, chiều chuộng chàng ấy nhiều hơn, ta nên làm tỷ mới đúng.” Tần Mộ Uyển nhả cặc ra khỏi miệng nói sau đó lại ngậm vào.
“Haha, hai nàng đừng có tranh giành làm gì, tất cả vui vẻ với nhau không tốt sao? Nói đi cũng phải nói lại, nhờ có ta hai nàng mới hóa giải ân oán sai lầm không phải sao?” Chu Cương Liệt hôn lên môi Vương Nhã Khuê thêm một cái, tay thì xoa đầu Tần Mộ Uyển đang nhấp nhô nuốt cặc.
“Tận hưởng vui vẻ vài ngày rồi chúng ta lên đường đi Tây Hải, ta cũng có việc thuận tiện cần phải tới đó.” Sau khi xuất đầy miệng vị cung chủ Huyền Nữ Cung xong hắn mới dắt các nàng quay về khách sạn trong Ung Thành.
Một bồn tắm lớn được chuẩn bị, Lạc Thủy nhu thuận giúp hắn cởi bỏ quần áo, bản thân cũng lột sạch đồ, hai người ôm lấy nhau rơi vào trong nước.
Thân thể mạn điệu, cặp vú đầy đặn cùng khuôn mặt vừa ngây ngô lại yêu diễm làm hắn ngắm mãi không chán, Lạc Thủy là cô gái rất ngoan hiền, mấy nàng kia tranh giành đấu đá riêng nàng vẫn ôn nhu đứng sau lưng hắn.
Vương Nhã Khuê và Tần Mộ Uyển ngồi trên ghế cay cú nhìn nhau, các nàng ai cũng muốn cùng Chu Cương Liệt tắm chung, nhưng bồn tắm này chỉ đủ chứa hai người, thế là các nàng lại thể hiện khả năng miệng lưỡi đấu đá tranh giành nhau, cuối cùng bị Chu Cương Liệt vỗ cho mấy cái muốn toè cả đít, hắn thì cùng Lạc Thủy tắm rửa không chọn ai trong hai người hết.
“Ưm… ân… chủ nhân… chỗ đó… sướng… ôi… em sướng… hít… ưm…”
Hắn ôm lấy nữ thần vào lòng, tay vân vê se lấy núm vú, tay còn lại thò xuống gãi gãi cái mu với nhúm lông được cắt tỉa gọn gàng, miết khe lồn, nghịch cái hột le khiến nó sưng lên chĩa ra ngoài.
Nước dâm nàng tuông ra hòa vào nước trong bồn, lưỡi hai người quấn giao nhau, sau đó không nhịn được nữa, Chu Cương Liệt nâng đùi nàng kéo ra, con cặc từ phía sau tìm đúng động huyệt mà nhấp vào.
Làm tình dưới nước cảm giác rất lạ, hai người cứ trôi nổi bồng bềnh, mỗi khi hắn nhấp sâu vào thì lại ép một dòng nước từ âm đạo phun ra không biết là nước lồn hay nước tắm.
“Á… haa… ơ… chủ nhân, ôi… sướng… đúng rồi… nữa đi… thô bạo địt vào lồn em đi… cả lỗ hậu nữa… em muốn chàng chơi hai lỗ cơ… á đúng vậy… cặc chàng to quá… sâu quá… đội… đội huyệt dâm em lên rồi nè…”
Theo nguyện vọng của cô nàng lô đỉnh tuyệt hảo, hắn mọc con cặc thứ hai ra rồi cùng lúc bạo địt hai lỗ, Lạc Thủy đê mê tận hưởng khoái lạc, rên rỉ bất chấp bên kia có hai cặp mắt nghẹn khuất đang nhìn mình đầy ganh tị.
Tần Mộ Uyển hơi thở thở gấp gáp, cơn nứng dâng cao khiến âm hộ nàng chảy nước ướt nhẹp cả đũng quần, bên kia Vương Nhã Khuê cũng khẽ cắn môi ánh mắt mị mị nhìn hai người đang tình tứ trong bồn tắm.
Là cô nàng cuồng dâm, Tần Mộ Uyển đầu hàng trước, nàng đứng dậy lột phắt hết cung trang trắng tinh trên người, thân thể lõa lồ nhào đến từ phía sau ôm lấy Chu Cương Liệt.
“Chủ nhân, xong chưa, đến lượt thiếp, người ta nứng lồn lắm rồi này.” Mị nhãn như tơ, nàng dùng lưỡi liếm láp từ cổ, gáy, mặt của hắn, cặp vú ép vào tấm lưng, tay thì lòn xuống tự mò mẫm cho đỡ ngứa.
Chu Cương Liệt bế lấy Lạc Thủy đứng dậy, dùng sức dồn dập mà chơi.
“Á… ôi trời ơi… chàng giết em mất… nhanh quá rồi… lồn em… lồn em bị chàng địt tung lên rồi… á… đít em cũng vậy… sướng quá… đã quá… em ra nữa đây…” Lạc Thủy gào rú vì bị chơi bứt tốc, nước dâm cuồng phún ra.
Hắn nắc mấy trăm cái với tốc độ bàn thờ rồi dập một cú quyết định thật mạnh, bắn tinh xối xả vào trong.
“Hơ… nóng… bỏng lồn em rồi… chàng ra nhiều quá chừng… a… ha…” Lạc Thủy thè lưỡi ra thở dốc.
Lúc hắn rút cặc ra khỏi người nàng, Vương Nhã Khuê từ đằng sau không biết đã cởi đồ từ lúc nào nhào đến.
“Lạc Thủy tỷ tỷ, để muội giúp tỷ nhé.” Bé trà xanh không ngần ngại há miệng bú lấy lỗ lồn vẫn còn đang bị nong rộng của Lạc Thủy, nàng dùng lưỡi cố đào vét tinh dịch bên trong ra ăn ngon lành.
Tần Mộ Uyển cũng không để thua thiệt, bất chấp thân phận quỳ bò xuống hút lấy tinh từ lỗ hậu, Lạc Thủy mặt đỏ bừng xấu hổ vì bị hai tiểu muội cấp Địa Tiên này thi nhau giúp mình ăn tinh trong hai lỗ.
Để Lạc Thủy nghỉ ngơi, hắn hai tay ôm eo hai vị đệ nhất mỹ nhân Tần quốc, “Đến, ta giúp các nàng tắm rửa.”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270