Tây Hải, cách trung thổ hàng vạn dặm, nơi đây hằng hà sa số đảo lớn nhỏ nằm rải rác trên vùng biển rộng lớn, biển xanh cát vàng, ánh mặt trời chói chang, dưới biển từng loài hải tộc bơi lội, trên không trung chim biển bay lượn.
Một đám mây ngũ sắc xẹt qua với tốc độ nhanh làm bay cả lông mấy con nhạn biển. Trên mây là một cảnh tượng hoang đường, nam nhân thân hình cao lớn rắn chắc cùng ba bộ ngọc thể mỹ nhân cực phẩm quấn lấy nhau mà hoan lạc.
Còn ai khác ngoài Chu Cương Liệt cùng ba nữ Tần Mộ Uyển, Vương Nhã Khuê và Lạc Thủy, hắn cùng các nàng đã bay suốt một tuần không ngừng nghỉ, rời khỏi biên giới Tần quốc đi mãi về hướng Tây, khắp nơi toàn biển là biển, thế giới này đúng là rộng hơn Địa cầu kiếp trước không biết bao nhiêu lần.
Sau khi bắn cho ba nàng ngập ngụa tinh dịch, hắn thở phào ngóc đầu dậy nhìn quanh quất xung quanh, mấy ngày nay hết ăn ngủ lại đè nhau ra địt, ba cô nàng này chính là thèm khát khó nhịn, bị hắn chơi cho ngất xỉu lúc tỉnh dậy hồi phục đâu đó ổn định lại nhào lên đòi tiếp.
Hắn cảm nhận hoàn cảnh xung quanh, những hải đảo lớn nhỏ không đồng nhất này có phàm nhân, có tu sĩ, có những con thuyền buôn lớn và cả những chiếc xuồng đánh cá nhỏ.
Một vài làng mạc, thành trấn, nhìn chung đời sống không khác gì dân trung thổ, chỉ là địa hình rải rác không đồng nhất, mỗi địa phương đều có chủ riêng và luật lệ riêng của mình.
Mấy ngày nay hắn đã cảm nhận được rất nhiều luồng thần thức lan tỏa dọc đường đi, chính là những tai mắt của Tiềm Long Các đang quan sát nhất cử nhất động của đất liền chờ Tần Mộ Uyển và Vương Nhã Khuê đi ra Tây Hải. Nhưng các nàng được hắn đưa đi bằng mây ngũ sắc, đố bọn chúng dò la được.
Đúng là nơi kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh, nói chuyện với nhau bằng thực lực, hắn chứng kiến nhiều vụ tranh chấp, đánh nhau, giết người đoạt bảo, cá lớn nuốt cá bé.
Theo kế hoạch của Chu Cương Liệt cùng chúng nữ bàn trước thì họ sẽ một mạch đi đến Thập Vương Thành ở Hải Tiên đảo, trung tâm của mười đại thế lực.
Theo tin tức được đưa về thì minh chủ hiện tại của liên minh Tây Hải chính là Tiềm Long Các, lần so tài thiên kiêu trước họ đã giành chiến thắng sau cùng nên tiếp quản chức thành chủ trong mười năm. Đại hội lần sau còn hơn một năm nữa mới tới.
Ưu tiên hàng đầu lúc này là cứu lấy hai nữ đệ tử Băng Tâm và Thanh Tâm trước, chuyện xử lý Phi Ảnh Môn chỉ là một cái phất tay thuận tiện mà thôi.
Chúng nữ mặc quần áo vào, hớn hở xem xét phong cảnh, các nàng cũng ít có thời gian ra khỏi đại lục như vầy.
Chu Cương Liệt dẫn mây bay qua nhiều tông phái lớn nhỏ khác nhau, cảm nhận từng cỗ khí tức bên dưới, có Tán Tiên, có Địa Tiên, thậm chí là Địa Tiên tối đỉnh.
Hôm sau, phía đường chân trời xuất hiện một dải màu xanh lục dài, theo mây ngũ sắc bay đến, hình thù nó cũng đã lộ diện, là một hòn đảo, không, phải gọi là cả một lục địa rộng lớn mới đúng, nó to hơn bất cứ hòn đảo nào họ từng gặp trên đường.
Đây chính là Hải Tiên đảo, cự đảo lớn nhất Tây Hải, nơi đặt Thập Vương Thành tổng bộ của thập đại thế lực hùng mạnh.
Bốn người tiến vào đảo, ai nấy đều kinh ngạc trước sự hùng vĩ của toà thành trì này, nó lớn gấp chục lần Vương Thành của Đại Chu, được xây theo phong cách hình quạt, một mặt thành dựa vào núi cao, phần còn lại xoè ra như chiếc quạt với mười cửa để đi vào nội thành.
Trung tâm quyền lực là toà kiến trúc đồ sộ nhất nằm tựa vào núi kia, những dãy nhà vừa đẹp vừa sang trọng nối tiếp nhau, ngoài thành chủ mười năm đổi một lần thì mười thành viên đều có người đại diện ở trong thành, mọi quyết định quan trọng đều phải thông qua họp bàn biểu quyết giữa các thành viên trong liên minh.
Đường phố phồn hoa với đủ loại thành phần dân cư, có tu sĩ lẫn phàm nhân, khác với những gì Chu Cương Liệt nghĩ nếu Tây Hải mạnh được yếu thua thì chắc phàm nhân sống khổ sở như nô lệ trong tay tu sĩ.
Nhưng xem ra nơi đâu cũng có luật lệ, dù là phàm nhân yếu đuối cũng góp phần xây dựng nên một Tây Hải giàu mạnh như hôm nay.
Chu Cương Liệt cùng chúng nữ ẩn thân đi vào trong thành, thuê một phòng khách sạn cực kỳ sang trọng, theo đúng thói quen đi tìm nơi tu sĩ hay tán dóc để thu thập tin tức.
Qua giờ trưa, bốn người trở về phòng khách sạn, đã nắm sơ qua về chuyện hai nữ đệ tử Huyền Nữ Cung bị bắt.
Băng Tâm cùng Thanh Tâm được người hộ đạo dẫn đến Tây Hải theo pháp thuyền của một môn phái mà hai nàng kết bạn trên đường, vô tình một hòn đảo ẩn được cho là động phủ di tích bỗng nổi lên trên biển.
Hai nàng cùng nhiều tu sĩ xem đó là cơ duyên trời cho vội rời thuyền xuống khám phá tìm kiếm vận may, nhưng nhìn thấy đảo ẩn không chỉ có những người trên thuyền, thiếu chủ của Tiềm Long Các Nam Cung Hải cũng vô tình ở gần đó.
Chuyện tiếp theo có nhiều đồn đoán khác nhau, có người nói trong lúc tranh đoạt cơ duyên bên trong di tích hai vị tiên tử của Huyền Nữ Cung đã hợp sức đánh trọng thương Nam Cung Hải khiến người hộ đạo theo sau bênh vực ra tay trấn áp.
Có người lại nói chính Nam Cung Hải kia mê luyến sắc đẹp của đôi tỷ muội song sinh nên buông lời chọc ghẹo, sau cùng muốn ra tay mang các nàng về làm thị thiếp, dù người hộ đạo của Huyền Nữ Cung đã chống trả nhưng bảo vệ cho tên thiếu chủ kia là một Tán Tiên nên các nàng bại trận bị bắt.
“Hừm, ỷ mình là thiếu chủ Tiềm Long Các không xem ai ra gì dám bắt nhốt đệ tử của ta, nếu các nàng bị xước dù là một đầu móng tay ta cũng sẽ khiến chúng trả giá đắt.” Tần Mộ Uyển phẫn nộ đập bàn.
“Trước mắt đã biết được tên Nam Cung Hải kia đã đem hai nữ đệ tử về Thập Vương Thành nhưng không biết được nhốt ở đâu.” Vương Nhã Khuê khoanh tay cắn môi ái ngại.
Chu Cương Liệt nhắm mắt lan tỏa thần thức ra khắp Thập Vương Thành, theo miêu tả của Tần Mộ Uyển, hắn tập trung vào một toà lầu các nằm bên cạnh phủ thành chủ, một lão ẩu cấp Địa Tiên sơ kỳ ngồi trấn thủ bên dưới, trên lầu ba được bố trí cấm chế mạnh mẽ, hai thiếu nữ với khuôn mặt giống nhau, nhan sắc hết sức trẻ trung xinh tươi đang ngồi nắm lấy tay nhau, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng bất an.
“Thấy rồi, hai nàng ấy vẫn ổn, giờ nàng muốn như thế nào, đánh vào cướp người hay âm thầm mang người rời đi?” Chu Cương Liệt nhìn Tần Mộ Uyển hỏi.
“Thiếp nghĩ mình sẽ khiến bọn chúng phải trả giá, nhưng không phải tại đây, Thập Vương Thành này thế lực các cứ quá nhiều, không thích hợp quậy phá.” Nàng suy nghĩ rất cặn kẽ trả lời.
Tần Mộ Uyển biết với tu vi của Chu Cương Liệt dư sức diệt cả thập đại môn phái ở đây, nhưng nàng bản tính thiện lương, không muốn người vô tội liên lụy, càng không muốn Huyền Nữ Cung đối mặt với đầu sóng ngọn gió khi quậy phá ở Tây Hải, hai đệ tử vẫn bình an đối với nàng là ổn rồi.
“Hehe, đúng là không nên gây lớn chuyện tại đây, chúng ta cứu hai nữ nhi kia trước, sau đó tìm Phi Ảnh Môn tính sổ, lúc đó cố ý làm hoành tráng một chút vả mặt bọn Tiềm Long Các, nếu dụ được cao tầng của chúng ra thì càng hay.” Bé trà xanh lém lỉnh bày mưu tính kế.
Chu Cương Liệt gật đầu, hắn cũng đồng ý với phương pháp này, cứu lấy hai nữ đệ tử, sau đó đi diệt Phi Ảnh Môn rồi rút về đại lục hoàn thành nhiệm vụ, ở lâu tại đây sẽ sinh biến.
Hắn bảo các nàng ở yên tại chỗ, bản thân biến mất, sau đó lại xuất hiện ngay trên nóc toà lầu các giam giữ Băng Tâm và Thanh Tâm, bà lão Địa Tiên sơ kỳ kia vẫn không hay biết ngồi yên tĩnh tọa.
Hắn thình lình xuất hiện sau lưng lão ẩu, vung tay vỗ vào gáy bà ta một cái, với sức mạnh của Chân Tiên điều động lô hoả thuần thanh, hắn dễ dàng khiến bà ta hôn mê.
Chu Cương Liệt búng tay một cái, hai thiếu nữ đang rầu rĩ ôm nhau trong phòng cùng bản thân biến mất tại chỗ, để lại vị Địa Tiên sơ kỳ già nua nằm chỏng chơ dưới sàn.
Băng Tâm và Thanh Tâm đang vừa sợ hãi vừa lo lắng thì vụt một cái, hai thiếu nữ đã xuất hiện tại một căn phòng xa lạ, mà trước mặt các nàng là dung nhan kiều diễm của Tần Mộ Uyển.
“Sư… sư phụ?” Hai nàng kinh ngạc thốt lên, vẫn chưa hiểu tại sao phút trước còn đang bị giam cầm trong cấm chế giờ đã ở trước mặt vị sư phụ tiên tử của mình.
“Băng Tâm, Thanh Tâm, hai con không sao chứ?” Tần Mộ Uyển cất giọng thánh thót đầy lo lắng ôm lấy hai cô đồ đệ quan tâm hỏi han.
“Sư phụ, đúng là sư phụ rồi, con không nằm mơ, huhu…” hai thiếu nữ nhận ra giọng nói, mùi hương của Tần Mộ Uyển, các nàng khóc nấc lên ôm chầm lấy nhau.
“Vui mừng gì tính sau, mau rời khỏi đảo, chút nữa chúng phát hiện ra thì rắc rối.” Chu Cương Liệt thình lình xuất hiện nói.
“Đúng, đúng… hai đứa, mau tới đây, chúng ta phải rời đi ngay.” Tần Mộ Uyển gật đầu nắm tay hai đồ đệ.
Thanh Tâm và Băng Tâm không biết vị đại hán cao lớn này là ai nhưng cũng nghe theo sư phụ, Chu Cương Liệt phất tay một cái, căn phòng khách sạn đã trống trơn, một nam năm nữ biến mất biệt tích.
Nửa canh giờ sau, một lão già xuất hiện trước toà lầu các, hắn nhíu chặt lông mày đã bạc phơ nhìn bà già nằm bất động dưới đất, hai con tin ở bên trong đã biến mất.
“Chết tiệt, sao chúng có thể qua mắt ta đến đây cứu người nhanh như vậy chứ?” Hắn tức đến dựng cả râu nghiến răng trèo trẹo.
Lão già râu tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo đầy sát khí này chính là Nam Cung Vẫn, lão tổ của Tiềm Long Các.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270