Sáng hôm sau, Lạc Thủy cùng Mạt Ly và Tiểu Điệp nằm ôm nhau ngủ trên giường, Chu Cương Liệt thì ngồi xếp bằng dưới đất đả tọa, quan sát thể nội, hắn gật đầu hài lòng.
“Song tu với Lạc Thủy Chi Thể thật hiệu quả dựng sào thấy bóng, một lần cùng nàng bằng trăm lần song tu với cô gái đồng cấp khác. Tiếc là nàng chỉ mới đột phá Trúc cơ, vẫn chưa phát huy hết được sự kinh khủng của thể chất.”
Đêm qua hắn cùng Lạc Thủy dành một đêm để song tu, nàng thuận lợi đột phá đến Trúc cơ, đúng là cùng nàng tu luyện Âm Dương Hợp Hoan Công hiệu quả rõ rệt nhưng vì nàng tu vi còn quá thấp.
Nếu nàng mà là Địa Tiên, hắn song tu với nàng chắc chắn sẽ đột phá lên Chân Tiên trung kỳ ngay, Chu Cương Liệt gật đầu thầm nghĩ.
“Ừm, sắp tới nên chú trọng nâng cao tu vi cho Lạc Thủy mới được.”
Trời đã sáng bừng, Lạc Thủy đêm qua cày cấy tuy sướng nhưng lại kiệt sức nằm ngủ bù, Mạt Ly theo thói quen dậy sớm, Tiểu Điệp cũng theo đó dậy luôn.
Cô bé khẽ dụi dụi mắt ngái ngủ rồi mở mắt ra nhìn quanh quất, bỗng như nhớ đến cái gì, nàng nhắm hai mắt, rồi lại mở ra.
Quang cảnh căn phòng xa hoa đầy đủ tiện nghi, nàng đang ngồi trên giường, kế bên là một mỹ nhân hết sức xinh đẹp đang ngủ ngon lành, một tiểu cô nương trạc tuổi nàng ngực lép xẹp đang đứng ở đầu giường buộc tóc.
Dưới sàn nhà là một bá bá dáng người cao lớn vạm vỡ đang khoanh chân nhắm mắt. Tiểu Điệp dụi dụi mắt, rồi mừng rỡ la lên.
“Nhìn thấy rồi, Tiểu Điệp nhìn thấy lại rồi, mắt con đã chữa khỏi rồi.”
Mạt Ly giật mình quay lại, thấy Tiểu Điệp mở đôi mắt ngây thơ sáng ngời nhìn mình, nàng cũng nhảy cẫng lên vui vẻ.
“A, muội đã khỏi mắt rồi, muội nhìn thấy ta không, ta là Mạt Ly nè.”
Tiểu Điệp bước xuống giường ôm lấy cô gái nhỏ nhắn kia, “Sao muội không nhận ra được chứ, tỷ đã chăm sóc muội mấy ngày qua mà, Mạt Ly tỷ.”
Rồi nàng nhìn hán tử đang ngồi dưới đất, hai nàng la lớn khiến Chu Cương Liệt tỉnh táo lại, hắn mỉm cười đầy hòa ái nhìn cô gái nhỏ.
“Chủ nhân, ngài chính là chủ nhân, Tiểu Điệp cuối cùng cũng nhìn thấy được diện mạo của ngài rồi.” Tiểu Điệp không hề sợ hãi người lạ, nhào vào lòng hắn, dụi đầu đòi hắn cưng nựng như thói quen.
Chu Cương Liệt cũng xoa đầu nàng, nâng cằm nàng lên quan sát đôi mắt.
“Ừm, thật không tệ, con có đôi mắt rất đẹp.” Hắn gật gù, Tiểu Điệp được khen cười tít mắt, nàng đứng dậy chạy quanh quất khắp phòng, muốn dùng đôi mắt đã lâu chưa nhìn thấy ánh sáng này để quan sát mọi vật cho rõ.
“Đây là dì Lạc Thủy phải không, hôm qua dì ấy rên rỉ kêu la cả đêm làm Tiểu Điệp giật mình tỉnh giấc mấy lần.” Nàng nhìn Lạc Thủy đang trần truồng nằm vùi đầu ngủ say, ấm ức vì bị nghe âm thanh không lành mạnh cả đêm, giường còn bị dì ấy phun nước ướt nhẹp, may mà chủ nhân có lương tâm thu hết số nước đó, sấy khô chăn đệm nên nàng mới có thể ngủ.
“Phải gọi là Lạc Thủy tỷ tỷ, nàng ấy trẻ đẹp như vậy sao lại gọi là dì? Mau tắm rửa vệ sinh thay đồ, ta dẫn các con đi ăn rồi dạo phố, để nàng ấy ngủ bù đi.” Chu Cương Liệt xoa đầu Tiểu Điệp, nàng vâng lời theo Mạt Ly đi đánh răng rửa mặt.
Hắn dắt tay hai cô gái nhỏ bước xuống lầu, Quan Tùng và Hồng Loan đang ngồi ăn sáng thấy hắn vội đứng dậy chắp tay chào lễ phép.
“Đây là dì Hồng Loan và Quan Tùng thúc thúc phải không?” Tiểu Điệp nhận ra giọng hai người vội đi đến nhìn.
“A, tiểu cô nương này thấy đường rồi sao? Phải gọi là Hồng Loan tỷ nhớ chưa, ta còn trẻ như vậy sao lại gọi là dì, Quan Tùng thúc thúc thì đúng rồi, ông ấy già rồi.” Hồng Loan lém lỉnh nựng gò má Tiểu Điệp.
Chu Cương Liệt ngồi chung bàn với Quan Tùng luôn, hắn gọi mấy món đơn giản, Tiểu Điệp lâu ngày mới chữa được đôi mắt, nhìn cái gì cũng thấy kỳ lạ, chăm chú xem thêm cho rõ.
Quan Tùng quay sang nói, “Tiền bối, sắp tới ta sẽ rời Vương Thành ít ngày trở về động phủ để lấy một ít đồ đạc còn để lại ở đó, ta sẽ để Hồng Loan ở lại đây tu luyện, ngài có gì phân phó cứ việc sai bảo.”
Chu Cương Liệt mặt không biểu cảm gì gật gật đầu, “Ngươi có việc thì cứ rời đi, ở đây ta sẽ giúp Hồng Loan nhanh chóng củng cố vững chắc đan điền thức hải, cứ yên tâm.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị hòa ái của hắn khiến người ta bất giác tự động tin tưởng, đâu ai biết được tên xấu xa này đang mở cờ trong bụng cười gian xảo.
“Cứ đi đi, vợ ngươi ở đây để ta lo, hê hê hê.”
Ăn uống xong hắn dắt tay Mạt Ly và Tiểu Điệp đi ra ngoài dạo chơi. Tiểu Điệp lâu ngày được thấy lại quang cảnh nhộn nhịp phố phường thì rất hào hứng, nàng ôm lấy cánh tay Mạt Ly thăm thú khắp nơi.
Chu Cương Liệt thì đi phía sau ngó xung quanh xem có mỹ nữ nào hay không, đi khắp ngoại thành xong lại đi vào nội thành. Mức độ phồn hoa khiến Tiểu Điệp ngửa cổ nhìn muốn lé mắt, hắn ghé một cửa tiệm bán trang phục lớn, để hai cô bé tha hồ mà chọn lựa, bản thân hắn cũng tưởng tượng ra trong đầu thân hình của Hồng Loan sau đó cũng mua mấy bộ đồ.
Kế tiếp hắn lại ghé tiệm trang sức, tiệm son phấn. Khi đi ngang qua một đạo quan khá lớn nằm ở vị trí đắc địa trong nội thành, hắn thấy một cỗ xa giá bốn ngựa kéo đang đậu phía trước, xung quanh có quân sĩ canh phòng.
Chu Cương Liệt ghé quán nước gần đó ngồi nghỉ ngơi, thuận tiện nghe ngóng một chút tình huống bên trong. Đạo quan này là của lão quốc sư Úc Thái kia lập nên, bản thân ông ta ở Quan Tinh Lâu ít khi về, ngày thường có rất nhiều dân chúng đến đây lễ bái cầu nguyện.
Hôm nay là ngày Thái Hậu đến tế lễ, mỗi tháng đều đến một lần, hắn mở phép thấu thị nhìn vào trong, quả là đạo quan của quốc sư Đại Chu, còn lớn hơn Liên Hoa Am khi trước của Đãng Hồng Trần nữa, từng dãy kiến trúc mang đậm nét đạo giáo, từng bức tượng trang trí, ở giữa chính điện khói hương nghi ngút.
Đệ tử mặc đạo phục đi lại làm công việc của mình, vì là ngày Thái Hậu cúng bái nên không cho phép dân chúng đi vào.
Trên bàn thờ là tượng ba vị Tam Thanh của Đạo Giáo, có hai hộ vệ nữ cấp hóa Thần đang đứng bảo vệ một nữ tử, nàng đang quỳ bái rất thành khấn.
“Ồ, đây là Thái Hậu sao? Sao lại trẻ như vậy?” Chu Cương Liệt ngạc nhiên.
Thái Hậu này tuổi chắc chỉ mới hơn ba mươi, đầu tóc được búi lên cái trang sức tinh xảo, áo váy đỏ chói thêu hình chim phượng có kim tuyến lấp lánh, làn da nàng hồng hào láng mịn, đôi mắt thu thủy hơi đượm nét u buồn, mũi cao, lông mày lá liễu, bờ mi cong vút càng khiến cặp mắt nàng hút hồn hơn, hai cánh môi mọng đỏ cứ như đang giận hơn ai mà chu nhẹ ra.
Dáng người nàng không phải loại cao gầy mà khá là đầy đặn, bộ áo phượng kín đáo che hết da thịt nhưng không thể xóa nhoà được những đường nét gợi cảm, cặp vú khủng bố trĩu nặng đong đưa theo từng lần nàng cúi người lạy.
Cặp mông bự mắn đẻ, mỗi lần nàng cúi thấp hết cỡ thì hai bờ mông núng nính lắc lư lại bị ép xuống tạo cảm giác hết sức đàn hồi, nhìn mà chỉ muốn từ phía sau vừa giã vào lỗ hậu vừa đét lấy cho đã tay.
Nhìn nàng vừa có nét như một cô hàng xóm tuổi ngoài ba mươi ngọt nước ai thấy cũng thèm, vừa có chút gì đó cao quý khó ai dám xúc phạm, nàng là Thái Hậu chưởng quản hậu cung, đương nhiên nét uy phong mẫu nghi thiên hạ vẫn có.
Cúi lạy xong xuôi, nàng khẽ thở dài đứng dậy, ánh mắt hơi buồn phiền đi ra ngoài, hai nữ hộ vệ theo sau, nàng được dìu lên xe ngựa rồi đoàn tùy tùng đưa nàng về Hoàng Cung.
“Chà, Thái Hậu này còn rất trẻ đẹp nha, có cơ hội phải lẻn vào cung xem sao mới được, cả Hoàng Hậu kia nữa, để xem hậu cung của Vua Đại Chu có bao nhiêu mỹ nhân tuyệt sắc”.
Chu Cương Liệt trong đầu bày mưu tính kế, dắt hai đứa nhỏ trở về khách sạn ngoại thành.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190