Một khoảng lặng xuất hiện giữa hai người, nghe câu nói của Chu Cương Liệt trong lòng Tần Mộ Uyển sự tin tưởng đối với hắn bỗng nhiên tăng mạnh.
Bàn tay thô to nhưng ấm áp của hắn nắm chặt lấy bàn tay thon dài trắng ngần của nàng, Tần Mộ Uyển nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt mang theo một tia nhu thuận e ấp.
Khi Chu Cương Liệt tính được đà sấn đến dang tay ôm lấy nàng thì vị tiên tử thánh khiết này lại rụt người về sau làm hắn ôm không khí. Mặt già xấu hổ vì vồ hụt, hắn đằng hắng vờ đánh lạc hướng, tay đưa ra vẻ vời trong không khí tạo một tụ linh trận bao quanh phòng giúp cường độ linh khí nơi đây tăng lên.
Tần Mộ Uyển tiến đến ngồi lên giường, hai đùi khép lại nhìn hắn, Chu Cương Liệt sau khi bố trí xong trận pháp cũng mặt dày ngồi kế bên nàng.
Để tạo không gian thoải mái hơn, hắn bắt đầu cùng nàng trò chuyện, hắn kể nàng nghe về lai lịch của bản thân. Khi biết Chu Cương Liệt không phải tu sĩ phàm giai tấn thăng mà là tinh chủ hạ phàm, đã có vị trí trong tiên ban nhưng không thích làm quan ở lại hạ giới ngao du làm Tần Mộ Uyển nhìn hắn với con mắt khác.
Một vị tiên thiên sinh ra đã là Tiên nhân, có vị trí trên Thiên Đình nhưng thích đi chơi, lai lịch này so với Chân Tiên còn trâu bò hơn, đôi mắt nàng hấp háy, làm nữ nhân của tinh chủ hàng lâm so ra là nàng trèo cao rồi nha.
Hai người vui vẻ nói cười, khoảng cách cũng dần dần thu hẹp, chốc lát sau đã ở tư thế nàng và hắn ngồi sát rạt, đầu nàng tựa vào lòng hắn, tay hai người thì cầm lấy nhau không buông.
Chu Cương Liệt thấy thời cơ đã chín mùi, ngưng nói chuyện, mắt nhìn nàng chăm chăm, Tần Mộ Uyển mắt hạnh cũng không rời, hắn từ từ cúi xuống, môi chạm môi.
Một nụ hôn dài cháy bỏng, Tần Mộ Uyển đã mất nụ hôn đầu trong đê mê ngọt ngào, má nàng ửng hồng, rụt rè đáp lại cái hôn của hắn, lưỡi hai người từ khi nào đã rời miệng mà quấn lấy nhau.
Tay hắn không an phận mà thò xuống bắt đầu sờ mó, từ eo, bụng sau đó tập kích vào đôi gò bồng đảo cao ngất của nàng, Tần Mộ Uyển bị nụ hôn làm cho tinh thần mất tỉnh táo, cặp vú bị nhào nhặn mà nàng cũng không có phản ứng gì.
Đến khi hai môi tách ra thì nàng mới chợt cảm thấy trước ngực hơi mát, ngó xuống thì phần áo ngoài lẫn áo trong đều bị kéo xuống rồi, yếm thêu chim hạc cũng đã được cởi ra vứt một bên, hai quả núi trắng tuyết với đầu vú hồng đã lộ thiên hoàn toàn.
“Ơ… chàng biến thái, đừng nhìn.” Tần Mộ Uyển xấu hổ cúi gằm mặt khoanh tay che hai bầu vú lại.
“Thôi nào, đã làm đến bước này rồi, trước sau gì cũng cởi ra hết, ngoan, cho ta xem một chút thôi.” Chu Cương Liệt giở bài dụ dỗ, thổi vào tai nàng lời ngọt ngào khiến vị tiên tử chưa nếm mùi đời động lòng, tay dần buông lỏng, hắn vui vẻ ngắm nhìn hai toà sơn phong tròn trịa đồ sộ, không để nàng kịp phản ứng hắn ngay lập tức dụi mặt vào.
“Á, chàng làm gì vậy, đã nói chỉ nhìn thôi mà.” Tần Mộ Uyển la lên, tay đẩy đầu tên dâm tặc ra, nhưng hắn giở trò lì lợm, há miệng ngậm lấy một bên vú của nàng mà nút mạnh khiến nàng điếng hết cả người.
Kế tiếp là một màn hầu tử thâu đào, Tần Mộ Uyển chống hai tay ra sau ưỡn ngực lên, đầu nàng ngửa ra sau mặc cho tên bạn tình này tác oai tác quái. Hắn hết bóp, nhào nặn rồi lại bú nút chụt chụt khiến cơ thể nàng muốn nhũn ra, miệng ư ử rên rỉ.
Miệng hắn đá núm vú đã săn cứng của nàng, tay thì âm thầm cởi đai lưng sau đó kéo váy nàng xuống, lại một lần nữa Tần Mộ Uyển vì lo cảm thụ cặp vú lần đầu được nam nhân bú mà bị lột mất cả váy ngoài lẫn quần dài bên trong.
Phải đến khi hắn tính cởi nốt cái quần lót thì nàng mới chợt giật mình, hai đùi khép chặt nhìn hắn đầy hờn dỗi.
Lại một phen tốn nước bọt dỗ dành thì nàng mới chịu thả lỏng cho hắn cởi. Cái quần lót trắng nhanh chóng bị tụt xuống, đập vào mắt Chu Cương Liệt là đồng cỏ thiên nhiên đầy hoang dại.
Khác với yêu nữ Vương Nhã Khuê chăm sóc rất kỹ lưỡng, cạo lông lồn chỉ chừa một đường ở giữa đầy gợi tình thì vị tiên tử này trái ngược hoàn toàn.
Nàng mặc một thân cung trang từ áo, váy, yếm, quần dài, quần lót, dải lụa lẫn trang sức trên đầu đều thuần trắng, nhưng đùm lông lồn lại đen tuyền trái ngược.
“Hai trăm năm nay nàng chưa dọn cỏ hay sao vậy?” Hắn nhìn cô nàng đang đỏ mặt chọc ghẹo.
Có ai đời tiên tử thuần khiến lại để cho lông lồn vừa rậm vừa dài đen thui như thế này không, bụi cỏ đen che khuất hết cả động huyệt bên trong, hắn ép nàng ngồi dạng đùi ra, Tần Mộ Uyển xấu hổ nhưng cũng nghe lời banh háng cho hắn quan sát.
Từ nhẫn trữ vật hắn lấy ra một cái kéo nhỏ, Chu Cương Liệt quỳ xuống giường, đưa tay xoa xoa đùm lông lồn sau đó hí hoáy dùng kéo cắt tỉa.
Tần Mộ Uyển bây giờ chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào, đời thuở nhà ai nữ tử lần đầu chung đụng với nam nhân mà lại phải để bạn tình của mình giúp cắt tỉa lông mu như nàng hay không, cả ngày nay nàng chỉ suy nghĩ đến vấn đề song tu mà quên mất chỉnh đốn lại cơ thể.
Dưới bàn tay điệu nghệ của hắn, lông lồn của nàng đã được cắt tỉa ngắn lại, hắn không cạo mà chỉ hớt sơ qua, nhìn thành quả của mình đầy ưng ý.
Nữ nhân có lông lồn rậm chứng tỏ rất dâm, nàng tiên tử này dự kiến sẽ dâm đãng lắm đó nha, sau khi đã được tỉa tót, lồn nàng nhìn qua vẫn rậm rạp thậm chí lông chạy dài xuống mép lồn ra tới sau lỗ đít nhưng không mọc hoang dại như cũ. Môi thịt hồng hào bên trong đã lộ ra.
Không để nàng kịp xấu hổ thêm, Chu Cương Liệt vục mặt vào mà bú luôn. Vị tiên tử này bị tấn công bất ngờ cũng chỉ kêu la lấy lệ rồi nằm quằn quại khi bị miệng lưỡi của hắn kích thích, nước dâm trong lồn ứa ra ướt cả lông mu.
Lưỡi hắn hết quét dọc khe thịt rồi lại đá lên hột le, chọc ngoáy vô cùng điêu luyện, tiên tử lồn rậm lông ôm lấy đầu hắn cố hẩy lồn dí sát miệng hắn hơn, chỉ chốc lát nàng đã đạt cực khoái.
Hình tượng nữ tử thánh khiết cao quý mà nàng xây dựng đã theo đùm lông lồn bị cắt tỉa mà bay mất tiêu, nàng nằm dạng háng ra thở dốc sau lần đầu đạt cao trào.
Chu Cương Liệt nhìn nàng, sau đó tự mình cởi ra quần áo, con cặc vẫn hùng vĩ như xưa được giải phóng. Nhìn thấy con quái vật dưới háng của bạn tình, Tần Mộ Uyển giật thót cả mình tỉnh táo ngồi bật dậy.
“Không thể nào, sao… sao nó lớn vậy…” chưa ăn thịt heo cũng phải biết heo chạy ra sao, nàng tuy chưa làm tình nhưng hiểu rõ chuyện nam nữ giao hợp cái đó của đàn ông sẽ đút vào lỗ nhỏ của phụ nữ như thế nào.
Nhìn cái dương căn to như cánh tay, lại nghĩ đến cái động huyệt nhỏ xíu của mình bên dưới, nàng lắc đầu nguầy nguậy, không vừa, chắc chắn sẽ không vừa, nó mà đút vào thì âm hộ của nàng sẽ bị xé ra mất.
Nàng lùi người về phía sau ánh mắt đầy ái ngại nhìn nam nhân trần truồng kia, giờ mà đổi ý có còn kịp hay không, nhưng nếu không làm thì sao đột phá nhanh được.
Nhìn ra cô nàng này có ý thoái lui, nhưng vịt đã nấu chín làm sao hắn để cho chạy được cơ chứ, Chu Cương Liệt vươn tay nắm lấy cổ chân nàng kéo về phía mình.
“Úi da, khoan đã, từ từ đã.” Tần Mộ Uyển hốt hoảng quẩy đạp, nhưng sức nàng làm sao thoát khỏi bàn tay của Chân Tiên được, thế là bị hắn nhấn lại đè trên giường.
“Sao hả, đến nước này nàng muốn lui cũng không được nữa đâu.” Hắn bá đạo nắm lấy cổ tay nàng nâng qua đầu.
“Nhưng… nhưng cái đó của chàng, to như vậy… sao… sao có thể đút vào được.” Nàng ấp úng nói.
“Yên tâm, chỗ đó của nữ nhân có thể chui lọt một đứa trẻ sơ sinh thì dương căn của ta có thấm thía gì, rồi nàng sẽ sớm quen thôi.” Hắn vuốt tóc nàng trấn an.
Lời hắn nói làm nàng suy ngẫm, đúng thật, chỗ đó của nữ tử có thể giãn ra để sinh nở thì sao có thể rách vì một khúc thịt được.
Chu Cương Liệt hài lòng chìa cặc đến trước mặt nàng, “Nào, đến giúp ta hầu hạ nó đi, làm nó thoải mái thì lát nữa song tu nàng sẽ càng được lợi hơn.”
Lời dụ dỗ của hắn khiến Tần Mộ Uyển động tâm, nàng nhìn cái côn thịt cứng ngắc cong cong đầy gân guốc trước mặt, đầu nấm chỉ cách mũi nàng có một phân, mùi cặc đàn ông đầy cương mãnh xộc lên khiến tâm hồn vị tiên tử hai trăm năm chưa biết mùi nam nhân trở nên mê đắm.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270