“Thiếu niên họ Lâm kia ở đâu? Sao muội không dẫn hắn đến gặp ta?” Lãnh Trường Phong hỏi.
“Chuyện này để sau, còn một chuyện nữa hệ trọng hơn, huynh xem đây là cái gì?” Lãnh Nhược Hy khuôn mặt trở nên nghiêm túc lấy ra lọ đựng mấy viên tiên đan và một quyển sách.
Lãnh Trường Phong thấy muội muội sắc mặt ngưng trọng cũng khẽ nhíu mày cầm hai thứ nàng đưa quan sát.
“Ừm, đan dược này thật kỳ lạ, thủ pháp luyện chế hoàn mỹ, trên thân còn có đan vân tiên khí lượn lờ, ta thật không biết nó là gì.” Hắn lấy một viên Dương căn đan ra quan sát sau đó lắc đầu.
“Đây là tiên đan.” Lãnh Nhược Hy nói hết công dụng của đan dược cho đại ca, Lãnh Trường Phong càng nghe càng kinh ngạc, hắn là Địa Tiên tối đỉnh, sống qua mấy trăm năm bản thân cũng biết luyện đan nhưng chưa bao giờ thấy loại đan dược diệu dụng thần kỳ như vậy.
“Tiên đan? Muội tìm được ở đâu?” Hắn hối hả hỏi nàng.
“Chưa cần phải thất thố vậy đâu, huynh xem tiếp quyển sách này đi rồi hẳng kinh ngạc một thể.” Lãnh Nhược Hy cười ý nhị.
Lãnh Trường Phong nheo mắt nhìn muội muội của mình, nàng này hôm nay giả vờ bí ẩn giấu giấu giếm giếm thật muốn cho một trận đòn như hồi hai người còn nhỏ. Hắn lật quyển sách nhìn rất bình thường này ra đọc.
Chỉ ít giây sau, tay Lãnh Trường Phong đã run run, hơi thở dồn dập gấp gáp, đôi mắt hắn dán chặt vào nội dung của quyển sách. Lãnh Nhược Hy rất ít khi thấy bộ dáng thất thố này của huynh trưởng nên rất hứng thú quan sát.
“Muội… quyển sách này muội có được ở đâu? Nhanh nói cho ta biết.” Hắn giữ bình tĩnh gấp sách lại nắm vai muội muội lắc lư nghiêm mặt hỏi. Tu tiên chi lộ bí điển, ghi chép tường tận về cách thức tu hành ở tất cả cấp bậc từ Khai khiếu cho đến lúc độ kiếp phi thăng, còn có cảm ngộ, pháp môn, tài liệu đan dược cần thiết của từng cảnh giới.
Đây là một quyển bách khoa toàn thư về tu hành của Phàm giai, là thứ mà khiến tất cả tu sĩ chưa phi thăng ai cũng đỏ mắt, Lãnh Trường Phong hắn đã là đỉnh phong trong Địa Tiên, cuốn sách này như mở ra cho hắn mây mù trước mắt.
Nếu các thế lực thiên hạ biết sự tồn tại của quyển sách này thì có thể sẽ mở ra một trận tranh đoạt gió tanh mưa máu khủng khiếp nhất.
“Huynh bình tĩnh, chuyện là thế này, muội cùng Lâm Phàm khi ở Vân Lăng Thành có gặp một người…”
Nàng trước sau kể hết tất cả mọi chuyện từ khi gặp Chu Cương Liệt đến khi được hắn tặng tiên đan sách quý rồi cùng nhau về Ngũ Hành Đảo.
“Hít… Tiên nhân… Thần tiên thực thụ…” chuyện nàng kể còn kinh khủng hơn hắn tưởng tượng, Lãnh Trường Phong tưởng đâu vị muội muội này khám phá được di tích hay động phủ của tiên nhân để lại mà nhận được, không ngờ nàng ta đem cả một vị Tiên sống về đây.
“Mau, mau cùng ta đi kiến giá, sao muội có thể để Tiên nhân chờ đợi thất lễ như vậy chứ, mau gọi hết các đảo chủ khác lại, phải tổ chức nghi lễ hoành tráng rước ngài ấy.” Lãnh Trường Phong luống cuống cả lên.
“Đại ca, đừng hoảng, đừng có phô trương, vị Chu thần tiên kia rất khiêm tốn, ngài ấy không muốn quá nhiều người biết thân phận đặc biệt của mình, ngài ấy còn rất gần gũi thân thiện nữa.” Lãnh Nhược Hy trấn an hắn.
“Ừm, muội nói đúng, không nên làm quá, việc Thần tiên xuất hiện ban cơ duyên cho chúng ta càng ít người biết càng tốt. Mau dẫn ta qua đó bái kiến, không thể mất lễ tiết cơ bản được.” Lãnh Trường Phong ho nhẹ giữ bình tĩnh lại, vị muội muội này về đã đem cho hắn từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
“Được, họ đang ở khách sạn Kim Đảo, chúng ta đi thôi.” Lãnh Nhược Hy mỉm cười dẫn đường, hai huynh muội rời chủ điện bay vút lên thiên không hướng Kim Đảo.
“Sư phụ sao mấy hôm nay lại yên ắng vậy?” Lâm Phàm ngồi trên giường đưa nhẫn lên hỏi.
“Hừm, tên họ Chu kia là Tiên nhân, ta phải cẩn thận che giấu khí tức, nếu để hắn phát hiện không biết sẽ ra sao.” Chân Hoàng truyền âm nói.
“Con thấy Chu tiền bối này là một người cực kỳ tốt mà, biết đâu ông ta có thể giúp người có lại nhục thân trùng sinh một lần nữa thì sao.” Lâm Phàm gõ gõ vào mặt nhẫn.
“Ngươi không sợ ta có được cơ thể tự do rồi sẽ rời đi hay sao?”
“Sư phụ cũng đã nói rồi còn gì, con đường của chúng ta khác nhau, sư phụ đâu thể cứ kè kè bên cạnh con mãi được, người phục sinh tự do tự tại con phải vui mới đúng.” Thiếu niên bản tính thiện lương thật thà nói.
Chân Hoàng im lặng không nói nhưng cũng có nhiều suy nghĩ, đúng là nó không thích cứ mãi ở trong chiếc nhẫn này tồn tại dưới dạng linh hồn, nhưng nó là thần thú, ở phàm giới này muốn tái tạo nhục thân là điều không tưởng.
Ý định ban đầu của Chân Hoàng là hỗ trợ cho Lâm Phàm, dạy dỗ hắn một ngày thành tài có thể độ kiếp phi thăng lúc đó sẽ tìm phương pháp giúp nó hồi sinh. Nhưng tàn hồn này khuyết thiếu rất nhiều, nó chỉ có thể dạy cho Lâm Phàm những công pháp của Phượng Hoàng và nhập thể giúp hắn thoát khốn khi gặp nguy hiểm, không biết năm nào tháng nào mới có thể thành Tiên.
Mà dù có thành Tiên cũng chưa chắc đã có phương pháp giúp nó tái sinh. Chân Hoàng đã đi với Lâm Phàm suốt hơn ba năm nay, mặc dù tốc độ tu luyện của tiểu tử này rất kinh người, nhưng nó biết càng lên cao sẽ càng khó khăn tiêu tốn thời gian hơn.
Chân Hoàng nhận Lâm Phàm làm đệ tử vì để trả ơn cho việc hắn giúp nó thức tỉnh sau giấc ngủ dài, sau đó chính là quan hệ hợp tác với nhau, thiếu niên giúp nó tìm kiếm tài nguyên dưỡng hồn, nó dạy cho hắn công pháp tu hành.
Kỳ thực thì Chân Hoàng không thích tính cách của Lâm Phàm cho lắm, nó là thần thú sinh ra từ thuở hồng hoang, tu luyện, chiến đấu sinh tồn theo bản năng, cái gì có lợi cho mình thì làm.
Thời đại đó Nhân tộc chỉ là một quần thể nhỏ yếu linh trí thấp, thường xuyên bị yêu tộc nô dịch thậm chí nuôi nhốt lấy thịt. Nhưng khi nó tỉnh lại ở thời đại này mới biết Nhân tộc đã phát triển thịnh vượng, yêu tộc xuống dốc, thậm chí những đại yêu vì sinh tồn phải chịu làm thú cưỡi vật nuôi cho tiên nhân.
Thiếu niên này tâm tính lại quá chính trực, thậm chí lâu lâu hành xử quá mức thánh thiện liêm khiết khiến nó tức điên.
Nó biết con đường sau này của Lâm Phàm và nó là hoàn toàn khác nhau, hiện tại đã may mắn gặp được một vị Tiên nhân thực thụ, nó phải tận dụng cơ hội để nhanh chóng được phục sinh.
Chu tiên nhân kia đã cho Lâm Phàm sách tri thức đủ để hắn tự mình tu hành đến lúc phi thăng, kỳ thực hiện tại tên đệ tử không cần vị sư phụ chim lắm mồm này nữa, nó cũng có biết gì để dạy ngoài mấy cái công pháp cơ bản của Phượng Hoàng tộc đâu.
Vấn đề trước mắt là chưa biết tiên nhân này tính cách ra sao và có thể giúp được nó hay không, điều này phải tìm hiểu kỹ.
Hai bóng người lặng yên đáp xuống trước khách sạn Kim Đảo, vì sợ bất kính nên Lãnh Trường Phong đi bộ từ bên ngoài vào chứ không trực tiếp xuất hiện, Lãnh Nhược Hy bình tĩnh đi phía sau.
Tâm trạng của vị đảo chủ này đang hết sức rối bời, lần đầu gặp gỡ tiên nhân thì hắn nên làm gì, có phải quỳ hay không. Thấy đại ca hằng ngày ung dung điềm tĩnh mà giờ cứ lóng ngóng làm Nhược Hy ở phía sau bực bội đẩy hắn ra tiến lên trước.
Nàng dẫn hắn lên lầu trên, gõ cửa căn phòng lớn nhất, “Chu tiền bối, là ta Lãnh Nhược Hy đây.”
Lãnh Trường Phong đứng sau lưng muội muội soi xét bản thân, chỉnh sửa mấy vết nhăn trên áo, “Kẽo kẹt.” Cửa phòng mở ra, một trương dung mạo như thần nữ đầy ngây thơ tuyệt diễm đập vào mắt hắn khiến vị đảo chủ này ngẩn ngơ đến đứng hình.
“A, là Lãnh cô nương sao, mời vào, sư phụ đang chờ ở bên trong.” Lạc Thủy gật đầu khẽ chào hai người.
“Làm phiền Lạc Thủy tỷ rồi, kìa đại ca, ngẩn ra đó làm gì, mau vào.” Lãnh Nhược Hy quay sang thúc cùi chỏ vào hông vị huynh trưởng của mình khiến hắn giật thót lấy lại tinh thần.
Hai người trước sau đi vào phòng, ở bàn tiếp khách gian ngoài, một nam tử dáng hình cao lớn vĩ ngạn, khuôn mặt đầy hàm hậu uy nghi đang ngồi uống trà, không phải Chu Cương Liệt thì là ai.
“Tiền bối, giới thiệu với ngài, đây là đại ca của ta, cũng là đại đảo chủ Ngũ Hành Đảo Lãnh Trường Phong.” Lãnh Nhược Hy khẽ gật đầu chào hắn.
“Tiểu đạo Lãnh Trường Phong ra mắt Thượng tiên.” Vị đảo chủ này vứt cả phong phạm định quỳ xuống thủ lễ.
“Kìa, Lãnh đảo chủ đừng làm thế, ta đến đây làm khách, nào có đạo lý để chủ nhà quỳ đón như vậy. Ta đã dặn rồi, thân phận của ta vốn nhạy cảm, càng ít người biết càng tốt, từ nay cứ đối đãi ta như bình thường đừng gọi Thượng tiên nữa.” Chu Cương Liệt đứng dậy tự mình cầm tay Lãnh Trường Phong kéo lên không để hắn quỳ.
“Vậy xin mạn phép gọi ngài là Chu tiền bối vậy, Ngũ Hành Đảo may mắn được ngài ghé thăm, lại còn để xá muội có cơ duyên được tiền bối tặng sách và đan dược quý hiếm, ta xin bày tỏ lòng biết ơn chân thành.” Lãnh Trường Phong cười đầy ý nịnh nọt.
“Lãnh đảo chủ, mời ngồi. Ta cũng chỉ là một người không thích sự gò bó mà đi ngao du sơn thủy ngắm hạ giới phồn hoa mà thôi, gặp được chính là duyên, đây là quà ra mắt.” Chu Cương Liệt lại lấy ra một bình dương căn đan cùng một tảng Tiên linh thạch lớn bằng cái bàn.
“Tiên… tiên linh thạch lớn như vậy? Ây dà, được tiếp đón ngài là vinh dự của chúng ta, sao có thể còn nhận quà của ngài nữa.” Lãnh Trường Phong ánh mắt nhìn chằm chằm khối tiên linh thạch nhưng miệng vẫn nói lời khách sáo, Lãnh Nhược Hy thì há hốc mồm.
“Ta cho thì cứ lấy đi, đừng có ngại.” Chu Cương Kiệt ném khối đá qua, Lãnh Trường Phong nhanh tay bưng lấy sợ nó vỡ.
“Vậy… vậy xin đa tạ tiền bối.” Vị đảo chủ ôm cục đá màu tím lục như bảo bối, hắn đương nhiên biết Tiên linh thạch, cũng từng được một khối nhỏ bằng ba ngón tay đã hấp thụ hết, nhưng chưa từng thấy Tiên linh thạch nào bự như cái bàn thế này, quả là Tiên nhân giàu sụ.
Trước cho tiên đan, rồi đến cuốn sách trân quý, giờ là tiên linh thạch, mấy lão già của chín phe kia mà biết chắc ghen tị đến đỏ mắt mất, quả nhiên là cơ duyên dồn dập mà.
Sau ít phút làm quen tặng quà, Chu Cương Liệt và Lãnh Trường Phong dần xóa nhoà khoảng cách mà nói chuyện tự nhiên hơn, hai người bàn luận đủ thứ việc.
Lãnh Nhược Hy len lén lui ra chạy đến phòng của Lâm Phàm gõ cửa.
“A, Lãnh cô nương trở lại rồi sao?” Lâm thiếu hiệp mở cửa vui vẻ nói.
“Mau theo ta ra mắt đảo chủ đại ca, huynh ấy đang nói chuyện với Chu tiền bối bên kia.” Nàng nắm lấy tay hắn kéo ra ngoài, sau mấy ngày cùng ở với nhau thì cô nàng mỹ nhân này vì muốn chiếm trái tim nam nhân đã bạo dạn hơn rồi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270