Trưa hôm đó, Chu Cương Liệt dẫn Lạc Thủy xuống dưới đại sảnh khách sạn, nơi này kiêm luôn tửu lâu phục vụ khách nhân ăn uống.
Bà chủ quán lẳng lơ vẫn không thôi ý định câu dẫn nam nhân, ở một bên đưa đẩy cặp vú sữa mời gọi, đến khi hắn ném cho một thỏi bạc mới hài lòng rời đi.
Hắn gọi một bàn thức ăn ngon, đúng lúc này Lâm Phàm cũng cùng Lãnh Nhược Hy sóng đôi đi xuống, hai người vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.
“Này, Lâm huynh đệ, tới dùng bữa với chúng ta.” Hắn ngoắc tay gọi lớn, hai người bên kia cũng đã nhìn thấy vội đi qua.
“Đa tạ đan dược của tiền bối, ta chỉ trong một đêm đã hoàn toàn bình phục, thật thần kỳ.” Lâm thiếu hiệp tỏ đủ kính trọng chắp tay.
“Ôi, chuyện nhỏ có đáng là bao, mau ngồi xuống ăn cơm, uống với ta chén rượu.” Chu Cương Liệt chỉ tay vào hai ghế trống.
Lâm Phàm và Lãnh Nhược Hy nhìn nhau sau đó gật đầu ngồi xuống, “Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Lâm huynh đệ hôm qua đại triển thực lực, lấy tu vi hóa Thần đánh bại cả Tán Tiên, ta xưa nay chưa từng thấy thiên kiêu nào làm được, không lẽ ngươi đến từ thế lực nào đó trong Thập Vương Thành hay sao?” Chu Cương Liệt nâng chén rượu uống cạn hỏi.
“Thật không phải, tiểu tử chỉ là tán tu không có bối cảnh, tình cờ đạt được nhiều cơ duyên mới có chút bản lĩnh này.” Lâm Phàm khiêm tốn kể ra lai lịch bản thân.
Hắn vốn là trẻ mồ côi được một làng nhỏ ven biển nuôi lớn, một tu sĩ đi ngang qua thấy hắn có tư chất tu hành nên đã giúp khai khiếu từ đó bước lên con đường tu tiên.
Vì bản thân nhỏ yếu không có thế lực nên luôn phải tự cố gắng, hắn thường xuyên đối diện với nguy hiểm để tìm kiếm cơ duyên tu hành cho bản thân, nhiều lần suýt mất mạng.
Lãnh Nhược Hy ngồi bên cạnh cũng chăm chú nghe, nàng rất muốn hiểu thêm về nam nhân trẻ tuổi này, khuôn mặt dịu dàng hồng hồng vì động xuân tâm.
Lâm Phàm cũng không nói gì về chuyện có sư phụ trong nhẫn hay chuyện đã có đạo lữ. Hắn quay sang hỏi.
“Tiền bối đến từ đâu và định đi nơi nào?”
“Ta là tán tu xưa nay thích đi vân du khắp nơi, gặp người hữu duyên thì giúp, nghe nói Tây Hải sắp tới sẽ tổ chức đại hội bầu minh chủ nên định đến đó xem sao.” Hắn nửa xạo nửa thật nói.
“Nhìn Lâm huynh đệ trẻ tuổi tài năng như vậy, ta còn tưởng là một thế hệ thiên kiêu của Thập Vương Thành sẽ đi ra tranh đấu, nếu là ngươi ta tin không có ai là đối thủ cả.” Hắn nâng chén mời, hai người cười xòa rồi uống cạn.
“Tiền bối quá lời, ta còn phải cố gắng nhiều hơn, trở thành cường giả nhanh nhất có thể.” Lâm Phàm mắt tràn đầy quyết tâm, Nhược Giai muội muội vẫn đang chờ hắn đủ thực lực để đến cưới, hắn không thể thỏa mãn chỉ vì đánh được Tán Tiên.
Lúc này Lãnh Nhược Hy vốn chỉ ngồi nghe bỗng khẽ vỗ tay, ánh mắt sáng rỡ như thấy được bảo vật.
“Lâm thiếu hiệp, ngươi có muốn tranh tài cùng thiên kiêu của Thập Vương Thành hay không?”
“Tất nhiên là có, nhưng những người đó luôn ẩn mình tu luyện ít khi ra ngoài nên ta không có dịp gặp gỡ giao lưu.” Là một người trẻ tuổi, Lâm Phàm tất nhiên có sự háo thắng của mình, hắn muốn đọ sức với lớp trẻ tuổi của Thập đại môn phái kia xem bản thân đến đâu.
“Hì hì, chuyện này ta giúp ngươi được, thậm chí còn để ngươi tham gia vào thiên kiêu tranh đấu ba tháng sau nữa.” Lãnh Nhược Hy cười hài lòng nói.
“Sao cơ? Lãnh cô nương nói thật?” Lâm Phàm bất ngờ, mắt sáng rỡ hỏi.
“Không giấu diếm ngươi nữa, ta đến từ Ngũ Hành Đảo, một trong thập đại môn phái, mỗi phe có ba vị trí để tranh đấu trong thiên kiêu tụ hội, ta sẽ giúp ngươi tiến cử.” Lãnh Nhược Hy cười tươi nói.
Thông tin này làm Lâm Phàm hết sức bất ngờ, nữ tử kiều diễm mấy hôm trước lao vào lòng hắn cưỡng hôn đòi thân mật lại là cao tầng của Ngũ Hành Đảo danh tiếng vang dội. Nhưng hắn không nghĩ ngợi nhiều.
“Thật? Ta không phải người của tông phái cũng có thể tham gia sao?”
“Ngươi là hoả hệ tu sĩ, chỉ cần chỉ cho ngươi vài chiêu thức hệ hoả trong Ngũ Hành Thuật thì xem như hợp lệ rồi. Thế hệ thiên kiêu này của chúng ta chất lượng không tốt lắm, ta tin đảo chủ sẽ ngay lập tức đồng ý khi biết chiến tích của ngươi thôi.” Nàng gật đầu.
“Haha, Lâm huynh đệ, đây là dịp tốt để tán tu như ngươi lấy được danh vọng đó nha, với thiên phú trác tuyệt của ngươi giành hạng nhất không phải là chuyện giỡn. Một tán tu có thể đạp lên lớp thiên kiêu được dạy dỗ bài bản của thập đại môn phái để bước lên đỉnh phong, đó là chuyện kinh thế đến mức nào chứ.” Chu Cương Liệt cười lớn thúc đẩy.
“Đúng vậy, chỉ cần Lâm thiếu hiệp giúp Ngũ Hành Đảo trở thành minh chủ kế tiếp, chắc chắn phần thưởng sẽ không để ngươi thất vọng.” Lãnh Nhược Hy buông lời dụ dỗ.
Lâm Phàm đương nhiên động tâm muốn tham gia rồi, vấn đỉnh trong tranh tài thiên kiêu sẽ là bước đệm lớn nhất trên con đường trở thành cường giả của hắn. Hơn nữa, tại lần tụ hội này chắc chắn Nhược Giai muội muội cũng sẽ xuất hiện.
Nếu hắn có thể sớm đứng trước nàng ấy chứng minh bản thân, khiến gia tộc của Nhược Giai thấy được tiềm năng của hắn, có khi họ sẽ đồng ý để hai người qua lại không ngăn cấm nữa.
“Được, ta đồng ý.” Lâm Phàm không nghĩ nhiều gật đầu ngay tắp lự.
“Tốt quá, tiếp theo ta sẽ đưa ngươi về ra mắt đảo chủ, sau đó chỉ dạy cho ngươi vài tâm pháp hoả hệ của Ngũ Hành Đảo, lúc đó ngươi sẽ danh chính ngôn thuận tham dự đại hội Thập Vương.” Nàng cười tươi như hoa khoe sắc, Lãnh Nhược Hy ngoài việc muốn giúp thế lực của mình lôi kéo thiếu niên thiên tài, nàng còn có dụng tâm riêng, trái tim lâu ngày chưa rung động đã vì Lâm Phàm mà thổn thức, nàng chính là muốn gần gũi hắn hơn.
Lãnh Nhược Hy đáng thương đâu biết được người con trai đầu tiên nàng thích lại đang nghĩ đến một cô gái khác, muốn dùng trận đấu thiên kiêu để chứng tỏ bản thân với người kia chứ không phải nàng.
“Lãnh cô nương, ta có thể đi cùng được không? Ta muốn chứng kiến Lâm huynh đệ đây sẽ vấn đỉnh Thập Vương Thành như thế nào.” Chu Cương Liệt ánh mắt tràn đầy nghiêm túc nói.
“Ngũ Hành Đảo xưa nay hiếu khách, nếu Chu đạo hữu muốn ghé thăm tất nhiên chúng ta sẽ tiếp đãi tử tế.” Nàng gật đầu đồng ý, vị họ Chu này tính cách hào sảng phóng khoáng, nhân phẩm rất tốt, hôm qua khi rời khỏi tửu lâu kia nàng đã thấy hắn bỏ ra số vàng lớn để giúp chủ quán phàm nhân kia đền bù thiệt hại, nàng rất tán thưởng hành động đó.
Bốn người ăn uống xong xuôi lại tự trở về phòng, hẹn sáng mai sẽ cùng lên đường đi Ngũ Hành Đảo. Lạc Thủy cả buổi đều đóng vai đệ tử ngoan ngồi một bên, Lâm Phàm kia tuy không động sắc tâm nhưng vẫn thi thoảng nhìn nàng đầy thưởng thức, vị thiếu niên này khống chế rất tốt bản tâm dục vọng của mình.
Buổi tối, Chu Cương Liệt lấy ra Không Gian Kính, thần thức khóa lấy phòng của Lãnh Nhược Hy, trên mặt kính xuất hiện hình ảnh bên trong căn phòng bên kia.
Lần này hắn không dí sát vào lồn người ta nữa mà xem Không Gian Kính như camera nhìn lén.
Lãnh Nhược Hy sau một buổi đả tọa tĩnh khí thì khẽ thở ra một hơi, nàng dùng màn vây xung quanh, từ túi không gian lấy ra một bồn tắm riêng đã có sẵn nước.
Nàng nhìn ngó xung quanh, lại cẩn thận dùng thần thức kiểm tra xem có ai nhìn lén hay không, khi đã an tâm mới từ từ cởi đi váy áo. Nhưng nàng có kỹ lưỡng đến đâu cũng làm sao qua mắt được tên sắc phôi tu vi Chân Tiên bên này, từ Không Gian Kính hắn nhìn không sót thứ gì.
Đai lưng được cởi ra, tiếp theo là từng món áo, váy, quần, áo trong. Đến khi trên thân thể chỉ còn mỗi áo yếm và quần lót.
Chu Cương Liệt chăm chú nhìn, thân hình nàng dong dỏng cao, hơi gầy nhưng cũng không đến mức trơ xương, nhìn rõ nét mảnh mai yểu điệu. Nàng kéo luôn dây yếm cởi nốt hai mảnh vải còn lại. Thân thể hoàn toàn khoả thân đứng trước tấm gương dài mà ngắm nghía.
Cặp ngực rất vừa tay với hai núm vú đỏ hồng, trên da thịt vùng ngực còn có một nốt ruồi son làm nàng trở nên đặc biệt hơn, vòng eo con kiến thon gọn, cặp mông tròn trịa, phía trước là gò mu âm hộ e ấp với nhúm lông đen được cắt tỉa gọn gàng.
Cặp chân nàng là điểm nhấn, vừa dài vừa thon thả không chút tì vết. Nàng bước vào trong bồn tắm, thân thể ướt nước càng làm vẻ đẹp thanh lệ của nàng xuất trần hơn.
Nàng thả lỏng để cơ thể nổi lên trên mặt nước, hai quả đào tiên thấm ướt sương mai, bên dưới là cái mu lồn múp rụp, lông mu dính nước bết lại, khi nàng khẽ tách chân ra thì có thể thấy cái hạt thịt đỏ au có xu hướng nhô ra ngoài.
Vị mỹ nhân xinh đẹp này thản nhiên tắm rửa kỳ cọ, còn nâng nâng cặp vú, nàng rất hài lòng với vẻ đẹp của mình mà không biết một cặp mắt say mê ngắm nghía nàng từ Không Gian Kính bên kia.
Chu Cương Liệt cũng chỉ nhìn lén chứ không ra tay, đối với nữ tử đang biết yêu này hắn sẽ từ từ có cách chinh phục nàng, không gấp gáp làm gì, thời gian cho hắn còn rất dài.
Lạc Thủy thấy chủ nhân biến thái nhìn lén con gái nhà người ta thì chỉ biết cười khổ, nàng tự cởi ra váy áo trần truồng bò đến.
“Chủ nhân, việc gì phải lén lút khổ sở như vậy, có một cái lồn ngon lành đang chờ sẵn đây sao ngài không ăn, mau lên… đến đây địt em đi nè…”
Hắn cất đi bảo kính, cười ha hả nhào đến ôm lấy nàng lô đỉnh này, hai người cuốn lấy nhau lăn lên giường bắt đầu cho một đêm phiên vân vũ khúc.
…
Còn tiếp…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270