“Nguy hiểm!”
Tôi kìm lòng không được hét to một tiếng. Vừa mới dứt lời, đại pháo đã bắn, một thanh âm điếc tai nhức óc vang lên, đạn sắt trong nháy mắt đã bay xuyên qua một cây cột, mảnh vụn văng tứ phía. Nhất Sơ ngã trên mặt đất, tôi vô cùng lo lắng chạy tới, phát hiện hắn không bị thương. Thì ra vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã khẽ đảo người về phía sau tránh thoát trong gang tấc. Lúc này đại pháo chuyển động bánh xe, chuẩn bị chèn qua người hắn, tôi từ đằng sau bổ nhào tới, tay nắm lấy bánh xe, nhìn Nhất Sơ hô lớn…
“Mau tránh ra!”
Đại pháo muốn ném tôi ra, đột nhiên lui về sau, cánh tay của tôi xém chút bị kéo trật khớp, hai ngón tay đã bị gãy, đẫm máu cuốn lại theo bánh xe. Nhất Sơ lăn người ra, theo thế lý ngư đả đỉnh nhảy dựng lên, cắm ống thép vào bánh xe, dùng sức nạy ra! Đại pháo tiếp tục lui lại, bẻ cong ống thép, ống thép bị kẹt trong bánh xe, kết quả nó đã không thể tiến cũng không thể lui, cứ ở nguyên một chỗ lắc lư, như một con dã thú bị vây kín.
“Đạn pháo, trong bọc của ta có một viên đạn pháo!”
Tôi hô lớn. Nhất Sơ vừa rồi ngã đập đầu, Lữ Động Tân đã rời khỏi thân xác, lúc này ánh mắt đã trở lại bình thường, hắn lấy trong bọc của tôi viên ‘đạn pháo’ làm từ máu heo và hạt sắt, nhồi vào miệng pháo.
“Mau tìm thứ gì đó chặn họng pháo lại, đừng để nó phun ra!”
Tôi vội vàng nói. Nhất Sơ kéo một tấm khăn trải bàn, vò thành một cục nhét vào trong miệng pháo, đại pháo liều mạng giãy giụa, tôi đoán viên ‘đạn pháo’ tôi chuẩn bị đã tan ra trong họng pháo, khăn phụ nữ và tóc trẻ em làm cho nó vô cùng khó chịu. Tôi dùng thân thể liều mạng chèn thân pháo, chỉ thấy mặt ngoài đại pháo bắt đầu rỉ sét, lớp rỉ sét trong nháy mắt bao trùm toàn bộ khẩu pháo, nó đã không chuyển động nổi nữa…
Lúc này, kim quang lóe lên, một sức mạnh vô hình đẩy tôi và Nhất Sơ ra. Tôi ngã lên một cái bàn, nhưng cũng không giống trong phim làm cái bàn vỡ vụn, Nhất Sơ thì nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, không ảnh hưởng chút lông tóc nào. Chỉ thấy một kim giáp võ sĩ không đầu lê một chân bị què, dùng đại đao chống đỡ thân thể, khập khiễng lê về phía cửa, áo giáp trên người đã không còn sáng ngời mà là rỉ sét khắp nơi. Nhất Sơ móc trong ngực ra một tờ linh phù ném qua, khi linh phù chạm vào người kim giáp võ sĩ, hắn lại bị đè ép tới mức phải quỳ xuống, hai tay chống xuống đất không ngừng run rẩy, bộ dáng vô cùng thống khổ. Tôi cắn răng nhịn đau lấy trong bọc ra một sợi xích sắt thấm máu lươn, nắm lấy một đầu xích sắt, một đầu ném cho Nhất Sơ, hắn gật đầu, lập tức hiểu rõ dụng ý của tôi!
Chúng tôi dùng xích sắt cuốn lấy kim giáp võ sĩ, toàn bộ thân thể đã bị một lớp rỉ sắt thật dày bao trùm, tôi muốn nó không thể gây ra sóng gió nữa. Thế nhưng đúng lúc này, dáng vẻ kim giáp võ sĩ có chút kỳ quái, từ khe hở trong khôi giáp chảy ra một tia chất lỏng màu đỏ tươi, tản mát ra mùi tanh, bộ khôi giáp này bắt đầu chảy máu! Kim giáp võ sĩ đột nhiên đứng lên, bắt lấy hai đầu xích sắt bắt đầu xoay tròn, làm tôi và Nhất Sơ bay lên, cuối cùng tôi không nắm chặt, lập tức bị văng ra ngoài. Tôi rơi xuống đất, lăn ra thật xa mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, kim giáp võ sĩ quơ lấy đại đao đứng lên, giáp trên người đang khép khép mở mở, chảy máu tí tách, lộ ra sát khí đằng đằng.
“Đây là sao?”
Tôi sợ hãi.
“Người thao túng nó định đồng quy vu tận!”
Nhất Sơ nhíu mày. Điên rồi! Nhất Sơ móc trong ngực ra mấy lá phù chú, xoè ra như cái quạt, bình tĩnh nói với tôi…
“Kẻ đó hẳn là ở gần đây, ngươi lập tức đi tìm hắn, ta sẽ ngăn chặn thứ này.”
“Như vậy sao được, một mình ngươi không đối phó được…”
Tôi lo lắng cho Nhất Sơ.
“Mau đi!”
Nhát Sơ quát.
Tôi khẽ cắn môi rồi rời đi, trong phòng lập tức có âm thanh thật lớn vang lên. Kẻ đó tuyệt đối sẽ không cách kim giáp võ sĩ quá xa, bởi vì hắn nhất định phải nhìn thấy tình hình ở hiện trường mới có thể chỉ huy kim giáp võ sĩ. Tôi lập tức nghĩ đến phòng camera, lập tức đi thang máy xuống một tầng, bởi vì kim giáp võ sĩ đột nhiên ra tay giết người, toàn bộ người của khách sạn đều đã bỏ trốn, mà cảnh sát còn chưa tới nên không có gì cản trở tôi.
Tôi tới khu vực kỹ thuật, phòng trong cùng chính là phòng camera, vừa lại gần đã cảm thấy một khí tức cường đại. Cửa phòng khóa chặt, tôi phải húc mấy lần mới phá được cửa. Tôi vốn cho rằng người bên trong là mỹ phụ trung niên, thế nhưng khi đẩy cửa vào lại nhìn thấy tên thư ký mập. Hắn đang ngồi trước màn hình lớn, trên mặt đất có hai nhân viên an ninh bất tỉnh, lúc này trong tay hắn nắm một khối kim bài, tóc đã biến thành hoa râm, làn da chảy xệ, thân thể gầy còm, cả người phảng phất như già đi ba mươi tuổi, hốc mắt hõm sâu, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ. Tôi không khỏi nhíu mày, cho dù là vì tiền, hy sinh cái mạng nhỏ của mình có đáng không?
Thấy tôi xông tới, tên thư ký mập phát ra tiếng cười rùng mình, cứ thế cười rồi ho ra máu, kim bài cũng đánh rơi trên mặt đất, tôi thừa cơ nhặt lên. Kim bài nóng lên từng đợt, trên mặt khắc một hàng chữ triện như rồng bay phượng múa, mặt sau khắc một con nhện lớn, trên lưng con nhện có một cái đầu lâu. Đây chắc hẳn là vật thao túng Hồng Y đại pháo, nói thực thì loại đồ vật này tôi mới gặp lần đầu. Trong màn hình chỉ thấy kim giáp võ sĩ đang đuổi theo Nhất Sơ, đột nhiên toàn thân phun máu, sau đó lại biến thành một khẩu đại pháo rỉ sét loang lổ. Tên thư ký mập dùng tay chống trên bàn, run rẩy đứng lên, tôi thật sự lo hắn sẽ ngã mà chết.
“Ngươi tới chậm rồi!”
Hắn cười nói.
“Có ý gì?”
Tôi nhướn mày.
“Ta ở đây bày trò là để kéo dài thời gian, thu hút sự chú ý của các ngươi, hợp đồng giờ cũng đã ký xong…”
“Không thể nào, Thẩm gia ở trong tay chúng ta!”
Tôi hô lớn.
“Ha ha, ngươi thật là hồ đồ, uổng cho ngươi làm nghề này, nhục thể của y đúng là ở trong tay các ngươi, nhưng hồn phách của y đâu?”
Tôi đột nhiên hiểu ra, mỹ phụ trung niên thực hiện ca mổ cho Thẩm gia, rút hồn phách của y ra, chuyện này không thể nào do một người ngoài nghề như cô ta làm được, lúc đó phải có một cao nhân ở đây, mỹ phụ trung niên sở dĩ muốn giết các bác sĩ đó chính là vì phòng ngừa chuyện này bị tiết lộ ra ngoài.
Bọn hắn nhất định đã tốn không ít tâm huyết để tra tấn linh hồn của Thẩm gia, sau đó tìm một thi thể, cho Thẩm gia nhập xác, ép buộc y ký hợp đồng, chỉ cần đúng chữ ký thì sẽ có hiệu lực pháp lý. Nghĩ tới đây, trong nháy mắt toàn thân tôi mồ hôi đầm đìa, thủ đoạn ác độc như vậy, đời này tôi vẫn chưa từng thấy qua. Tôi quay người đi ra ngoài, gọi điện cho Tiểu Nguyệt, hỏi nàng đang ở đâu? Nàng nói đang ở gần khách sạn, không hề đi xa.
“Nàng lập tức đưa người tới khách sạn!”
Cúp điện thoại, tôi lại gọi cho Thẩm Hồng Tân, bảo hắn và Nhất Sơ xuống đây. Mấy phút sau, Thẩm Hồng Tân và Nhất Sơ ra khỏi thang máy, Tiểu Nguyệt liền dẫn Thẩm gia vào, Thẩm Hồng Tân kinh hãi…
“Ca ca ta vì sao lại trong tay các ngươi, ta còn tưởng rằng ca ca bị bắt cóc.”
“Không kịp giải thích, ngươi nếu không muốn cổ phần và tài sản bị nữ nhân kia đoạt đi thì phải nghe theo lời ta!”
Tôi trừng mắt nói. Tôi bảo hắn đi tìm mấy thứ, Thẩm Hồng Tân lập tức sai người đi làm, sau đó tôi gọi mấy vệ sĩ khỏe mạnh đến đè Viên Sùng Hoán xuống đất, y hung hăng giãy giụa quát lớn, tôi nghĩ thầm nếu chút nữa cảnh sát tới trông thấy tình cảnh này khẳng định sẽ can thiệp, đến lúc đó thì sẽ phiền toái.
Thẩm Hồng Tân nhìn ra sự lo lắng của tôi, nói…
“Đại sư, không cần lo lắng, cứ phóng tay mà làm, cảnh sát tới đã có ta cản trở.”
Tôi kể vắn tắt lại chuyện đã xảy ra, mọi người kinh hãi, Tiểu Nguyệt hỏi tôi…
“Trương ca, bây giờ phải làm gì?”
“Triệu hồi linh hồn Thẩm gia!”
Tôi cắn răng nói.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297