Trang Ninh không hề nghĩ ngợi đáp…
“Là Vương Nam, Vương Nam là người ở đây, hiện giờ hẳn là đã về nhà tĩnh dưỡng.”
“Ngươi biết địa chỉ nhà cô ta không?”
Tôi hỏi. Trang Ninh lắc đầu, cười khổ nói…
“Ngươi quên ư? Ở trong phòng ta cũng chỉ là người không được hoan nghênh, ngươi có thể tìm giáo viên hỏi.”
Không được, thẻ sinh viên của tôi có thể lừa nhân viên bảo vệ, nhưng tuyệt đối không lừa được giáo viên. Nhìn ra tôi khó xử, Trang Ninh bất đắc dĩ nói…
“Được rồi, ngươi ở đây chờ ta, ta hỏi giúp ngươi. Ngươi tìm nơi nào đó ít người mà chờ, đừng có ngây ngốc đứng dưới ký túc xá nữ sinh, sẽ bị người khác nghĩ là đồ biến thái đấy.”
Tôi cảm thấy mình tướng mạo đoan chính, sao ở đây một chút đã thành biến thái rồi? Những người trẻ tuổi thật khó hiểu a!
Tôi cười khổ lắc đầu, tìm nơi ít người ngồi đợi. Nửa giờ sau, Trang Ninh đã trở lại, tôi phát hiện sắc mặt cô ta vô cùng khó coi, hai vai run lẩy bẩy…
“Không cần tìm Vương Nam nữa, cô ta… Cô ta cũng tự sát rồi.”
Cái gì? Tôi vội vàng hỏi…
“Giống như Đường Song Song ư?”
“Phải.”
Trang Ninh mất hồn mất vía gật đầu…
“Giống như đúc, cũng là dùng tất treo cổ, bị mẹ cô ta phát hiện đã chết trong phòng.”
Kim Ngư Trạc thật sự có uy lực lớn như thế ư? Trang Ninh trạng thái không ổn, tôi cũng không dám hỏi nhiều, để cô ta lên lầu nghỉ ngơi, tôi thì lo lắng chạy về tiệm đồ cổ. Nhìn thấy Lý mặt rỗ trong tiệm, tôi gần như gào thét…
“Ta muốn gặp Lão Dược, ngay lập tức!”
“Chủ nhật hắn mới tới chợ đồ cũ bán hàng…”
“Ta không chờ được.”
Tôi nói…
“Ngươi nhất định phải đưa ta đi tìm Lão Dược ngay lập tức.”
Lý mặt rỗ nhìn sắc mặt tôi, tựa hồ đoán được đã xảy ra đại sự liền đưa tôi ra cửa. Người làm nghề thổ phu tử đều ở nơi không dễ tìm. Tôi và Lý mặt rỗ đến bến tàu ngoại thành, trên bến có một dãy nhà chen chúc, rác thải sinh hoạt đầy dưới đất, ruồi muỗi bay loạn, nhìn qua buồn nôn vô cùng. Khách ở đây phần lớn là người làm công thuê nhà giá rẻ, người tận thu phế phẩm chiếm đa số. Thấy Lý mặt rỗ dẫn đường, tôi nhịn không được nói…
“Lý mặt rỗ, ngươi quen biết bằng hữu thật không ít, có người ở biệt thự lái xe sang, cũng có người ở cái nơi chim không thèm ị này…”
Lý mặt rỗ nói…
“Trương gia tiểu ca, ngươi không hiểu đâu! Nơi này tuy nghèo, nhưng lại ngư long hỗn tạp, ẩn núp không ít cao nhân.”
Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước một căn phòng cũ nát. Trên cửa dán câu đối xuân màu đỏ, trải qua mấy tháng gió táp mưa sa, cũng sớm đã rơi rớt rách nát, lộ ra mười phần tiêu điều. Lý mặt rỗ cũng không gõ cửa, chỉ đẩy cửa đi vào, hô lớn…
“Lão Dược, Lão Dược, khách tới nhà, mau lấy rượu ngon thức ăn ngon ra chiêu đãi.”
Một lão đầu năm sáu mươi tuổi chậm rãi đi ra, lão nhân này lưng còng, khoác một chiếc áo khoác da kiểu thập niên 90. Lão ta tóc hoa râm, mặt mũi đầy nếp nhăn, còn có mấy vết sẹo lớn rất dữ tợn. Một con mắt màu xám, hiển nhiên bị mù đã lâu, nhìn qua vô cùng hung ác.
Lão Dược xem ra quen biết Lý mặt rỗ, thấy hắn tới mí mắt không thèm động đậy, yên lặng ngồi ở trong nhà. Trong không khí toàn là mùi thuốc Đông y. Lão Dược, quả nhiên là người như tên. Lý mặt rỗ cười hì hì tiến đến bên người Lão Dược nói…
“Lão Dược, gần đây lại đào được bảo bối gì sao? Lấy ra cho huynh đệ mở rộng tầm mắt một chút.”
Lão Dược nghiêng đầu sang chỗ khác, ra vẻ không muốn trả lời. Lý mặt rỗ mặt dạn mày dày tiếp tục nói…
“Lão Dược, một năm ta cũng khó khăn lắm mới tới cửa nhà ngươi một lần, vất vả một chuyến ngươi lại có thái độ này?”
Lão Dược gật đầu nói…
“Đúng.”
Lý mặt rỗ lập tức phát hỏa…
“Lão già khốn nạn, quên mất lúc trước từng cầu ta à?”
Tôi thấy Lý mặt rỗ muốn động thủ đánh người, vội kéo hắn sang một bên, rất cung kính nói…
“Xin chào tiền bối, vãn bối là Trương Cửu Lân, mở một tiệm đồ cổ, lần đầu gặp gỡ, xin được chỉ giáo.”
Lão Dược cảm thấy hứng thú nhìn tôi một chút, sau đó vỗ lên ghế…
“Tiểu tử, ngồi đi.”
Tôi cũng không có ý định vòng vèo, trực tiếp nói vào trọng điểm…
“Tiền bối, ta gần đây gặp một chuyện khó giải quyết, muốn thỉnh giáo ngài một chút.”
“Được.”
Lão Dược nói. Tôi phát hiện Lão Dược này rất có ý tứ, nói chuyện như trồng đậu, từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài. Loại người này có thể bán hàng ư, rốt cuộc là bán thế nào được?
“Nghe nói lúc trước tiền bối đào được một món bảo bối, là một cái Kim Ngư Trạc màu đen?” Tôi hỏi. Lão Dược trong mắt lóe lên một tia cảnh giác, nhưng vẫn nhẹ nhàng ừ một tiếng.
“Vậy ngài nhất định nhớ người mua nó chứ? Là một nữ sinh viên tên Lý Hiểu Linh. Cô ta đã tự sát, ngay sau đó người bên cạnh cô ta cũng liên tiếp tự sát, hoặc là bị khâu miệng, ta muốn hỏi thăm ngài về lai lịch của Kim Ngư Trạc này.”
Lão Dược nhíu mày, chỉ vào cổ tay mình “Đào.” Ý là, Kim Ngư Trạc là đào được từ trong mộ, lấy trên cổ tay người chết. Nghĩ đến chuyện tối qua tôi tìm được trên mạng, tôi không nhịn được mà xấu hổ. Lão già này không phải đào mộ của Nguyễn Linh Ngọc chứ?
Không đúng, lịch sử ghi chép, mộ của ngôi sao điện ảnh Nguyễn Linh Ngọc hẳn là ở Thượng Hải, sau thời dân quốc đã bị hư hại, sớm đã không còn, Lão Dược đào mộ của ai, sao lại có Kim Ngư Trạc? Lão Dược đánh giá tôi một chút, bỗng nhiên vươn tay giơ ra số ‘bốn’. Đây là có ý gì? Lão Dược thấy tôi không hiểu, đứng lên đi vào phòng, chốc lát sau lấy ra một cuốn sách cũ nát màu vàng. Cuốn sách đó xem ra là đồ vật lâu đời, cách thật xa tôi vẫn ngửi thấy mùi mốc meo. Lão Dược đưa sách cho tôi, chỉ vào một đoạn. Tôi nhìn qua, trong sách quả nhiên có một đoạn ghi chép quan trọng.
“Những năm cuối triều Thanh, Từ Hi thái hậu tổ chức lễ mừng đại thọ, bởi vì Thái hậu thích cá vàng, cho nên đã lệnh cho Đại Nhã Trai nung một trăm vò nuôi cá. Quan viên vì lấy lòng lão phật gia đã lấy hắc ngọc, điêu khắc tinh tế, chế tạo ra bốn cái vòng tay khảm cá vàng, dùng khoái mã đưa tới Bắc Kinh.”
“Một con cá nâng lá bèo, một con cá bơi quanh lá bèo, một con cá bơi bên cành rêu, một con cá đớp hoa.”
“Nhìn thấy bốn cái vòng tay tinh mỹ, Từ Hy thái hậu đại hỷ, ban thưởng cho quan viên một ngàn lượng bạc, mỗi ngày đều đeo trên tay chơi, yêu thích không buông. Sau khi liên quân tám nước hỏa thiêu Tử Cấm Thành, Từ Hy thái hậu vội vàng chạy trốn, bốn cái Kim Ngư Trạc từ đây tuyệt tích trong dân gian.”
“Truyền thuyết nói bốn cái vòng tay nhất định phải ở cùng nhau, nếu tách ra, sẽ từ vật cát tường biến thành đại hung chi vật!”
Thì ra Kim Ngư Trạc tổng cộng có bốn cái. Vậy thì đúng rồi. Lão Dược lấy lại cuốn sách, nâng niu như bảo bối, sau đó làm động tác té ngã, vô hạn tiếc hận lắc lắc đầu nói “Nứt.” Ý là mình đào được Kim Ngư Trạc có vết nứt, đã không đáng giá nữa. Móa! Con mẹ nó thật thần kỳ, tôi lại có thể nghe hiểu được lời lão nói.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297