Ngủ cả một ngày tôi mơ thấy một giấc mộng kỳ quái: Tôi thấy mình quần áo tả tơi tranh đồ ăn với chó, lúc thì tôi đứng trên núi cao vung tay hô lớn, khắp nơi chinh chiến, có lúc lại mặc long bào, ở trong hoàng cung tráng lệ. Khi thì ngồi trên long ỷ uống độc dược, bên ngoài tường thành tiếng kêu vang trời, chết không nhắm mắt… Lý trí nói cho tôi biết, đây là chuyện trong đời của âm linh, hắn muốn dùng những hình ảnh đó ảnh hưởng tới tôi, làm tôi cảm động, để tôi đứng về phía hắn. Tôi nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi mà trong lòng bi thương.
Cảnh trong mơ đúng là câu chuyện đời của Hồng Tú Toàn, năm 1864, quân Thanh phá thành Nam Kinh là kinh đô của Thái Bình Thiên Quốc, Hồng Tú Toàn chết trong phủ Thiên Vương, nguyên nhân cái chết không rõ. Từ trong mộng cảnh mà xem thì hắn uống thuốc độc mà chết, chắc là thấy nửa giang sơn mà mình cực khổ đánh hạ trở thành mây khói mà không cam lòng? Nhưng đây không phải là lý do để hắn đốt nhà người khác! Thay triều đổi đại là hết sức bình thường, Thái Bình Thiên Quốc cuối cùng đi vào thất bại là điều không thể tránh khỏi, mà hiện giờ đã qua hơn trăm năm, hắn sao có thể phục quốc?
Lý trí vừa tới, cảm giác áp lực này lập tức biến mất, tôi cũng từ trong mơ tỉnh lại. Vừa tỉnh đã thấy Hồng lão hán đứng bên người tôi, hai tay bị buộc xích sắt, đang âm trầm nhìn tôi. Tôi lập tức nhảy dựng lên, nháy mắt đã nắm Thiên Lang Tiên trong tay. Khó trách lại có giấc mộng này, thì ra là lão đang quấy phá! Tôi nghĩ lại không khỏi sợ hãi, nếu vừa mới lão động thủ, hiện giờ chỉ sợ tôi đã sớm đi chầu Diêm Vương Điện, nghĩ đến đây tôi chỉ cảm thấy phía sau lưng lạnh buốt.
Không ngờ, tôi thì ra vẻ như lâm đại địch, lão lại như một người bạn cũ, ngồi xuống bên cạnh tôi. Sau đó lão lầu bầu nói:
“Chúng ta là một đám nông dân, nếu không phải bị ép buộc không có cách nào cũng không dám cầm cái cuốc lưỡi hái đi tạo phản! Chỉ là mọi người đều đói khổ không chịu nổi, thật sự không có cách mới động ý niệm muốn khởi nghĩa, sau đó đã làm thì không thể quay đầu. Ta và Dương Tú Thanh cùng mấy huynh đệ cùng chung chí hướng dẫn đại quân nông dân một đường Bắc thượng, quân Thanh hủ bại căn bản không phải là đối thủ của chúng ta. Rất nhanh chúng ta đã chiếm được Nam Kinh, khi định đô chúng ta đã mở tiệc mừng công suốt 3 ngày.”
“Ta làm vua của bọn họ! Ta cho các con dân của Thiên Quốc một đãi ngộ bình đẳng, cho bọn họ ăn no mặc ấm, nhưng tại sao, chỉ ngắn ngủi mười mấy năm ta đã binh bại như núi đổ? Khi quân Thanh vây khốn Nam Kinh, ta biết mình đã sắp thất bại, chúng ta vốn chỉ là một nắm cát rời, vì ăn no mặc ấm mới đi cùng nhau, nhưng sau khi ăn no mặc ấm rồi thì chúng ta lại không có mục tiêu! Chúng ta bắt đầu ham thú hưởng lạc, bắt đầu ao rượu rừng thịt, mỗi người đều nuôi vô số mỹ nữ, chúng ta còn chưa lật đổ Mãn Thanh đã lại tạo ra một Mãn Thanh khác!”
“Vì sao ước nguyện ban đầu năm đó lại biến thành như vậy? Ta không có dũng khí đối mặt với thất bại, nhìn chính quyền từng bước thành lập nên lại đánh mất như vậy, ta chọn cái chết. Nhưng ta không cam lòng, thật sự không cam lòng!”
Nói tới đây, đôi mắt Hồng lão hán bắt đầu tỏa ra hồng quang. Tôi nắm lấy Thiên Lang Tiên, nuốt nước miếng, lão… sắp bạo nộ sao? Tôi vội vàng trấn an, nói với lão hiện giờ xã hội đã trở nên đúng như lão hy vọng, công bằng công chính, mỗi người đều ăn no mặc ấm.
Ai ngờ lão nghe xong chỉ khinh miệt cười:
“Thật ư? Nhưng đó không phải là của ta, không phải do ta thành lập nên!”
Vừa nghe đến đây, tôi đã biết lão đã bị quyền lực che mắt, cái gì mà vì người dân trong thiên hạ ăn no mặc ấm… căn bản đều là giả. Hồng lão hán sờ lên cái khăn trên trán khiêu khích nhìn tôi, cảnh cáo tôi không được trêu chọc Thái Bình Thiên Quốc, sau đó xoay người rời đi. Tôi tê liệt ngã xuống giường, nói thật vừa rồi tôi rất sợ sẽ xung đột với lão, bởi vì tôi chính mình căn bản là không có thứ gì có thể đối phó được với lão.
Điều kỳ quái là hai chúng tôi gây động tĩnh lớn như vậy, bọn Hồng Thiên Bảo khẳng định là nghe được, nhưng bọn họ lại không lộ diện, điều này thật sự là không hợp với lẽ thường. Không đúng, không phải phòng bị khóa sao? Hồng lão hán sao có thể đi ra. Nghĩ vậy tôi vội vàng chạy ra nhìn thì cả người ngây ra, da đầu tê dại. Đây đâu phải là nhà của Hồng lão hán, con mẹ nó rõ ràng là một nấm mồ! Quay đầu nhìn lại, nơi tôi vừa mới ngủ là một bia mộ đổ sấp.
Tôi ớn lạnh, đây rốt cuộc là ảo cảnh do Hồng lão hán biến hóa ra hay là lão thật sự có năng lực đưa tôi tới nơi này mà tôi không hay không biết? Tôi vội cắn ngón giữa, dùng máu quệt lên mắt, sau đó nhìn bốn phía, cảnh sắc chung quanh vẫn không có biến hóa gì… Nói cách khác, tôi quả thật đã ở khu mộ địa. Vì sao lão muốn đưa tôi đến đây? Lão hẳn là biết khu mộ địa bình thường này đối với tôi căn bản là không có uy hiếp gì. Nếu lão không muốn hại tôi, vì sao còn muốn đưa tôi tới đây? Tôi nhớ lại những lời lão nói, lão nói… Quốc gia này là do lão thành lập! Cho nên, lão đã lấy cái đinh trong mắt tôi đi.
Chẳng lẽ lão đã biết chuyện tôi muốn làm? Vậy bọn Hồng Thiên Bảo sẽ gặp nguy hiểm, tôi không nghĩ được nhiều, xác định phương hướng xong lập tức chạy về. Khi tôi trở về, trong thôn vẫn bình thường, chỉ có phía Hồng gia có hắc khí xông lên tận trời. Nhưng hắc khí như có chút do dự, trong chốc lát đã khuếch tán ra bên ngoài một hồi lại xoay quanh trên không Hồng gia. Tôi mau chóng chạy tới, chỉ thấy Hồng lão hán hai mắt đỏ quạch, trên người hắc khí lượn lờ.
Mà Hồng Thiên Bảo và Hồng Thiên Cường mỗi người cầm một con dao kề trên cổ. Hồng Thiên Bảo và Hồng Thiên Cường bắt Hồng lão hán tháo khăn trùm đầu xuống, bằng không sẽ cùng nhau tự sát chết trước mặt lão! Tôi lúc này mới rõ vì sao hắc khí vẫn luôn do dự trên không trung. Tuy nói Hồng lão hán bị khống chế, nhưng lão rốt cuộc vẫn là cha của bọn Hồng Thiên Bảo, trên cổ Hồng Thiên Bảo đã có vết máu, chắc là vì uy hiếp Hồng lão hán mà làm.
Xem ra Hồng Thiên Bảo nói trong vòng 3 ngày nhất định sẽ lấy được cái khăn trùm đầu chính là dùng cách này. Tôi không khỏi chấn động, như vậy quá nguy hiểm. Rốt cuộc Hồng lão hán có thể bảo trì được bao nhiêu lý trí, đó vẫn là một ẩn số.
“Cút ngay!”
Quả nhiên, vừa nghe bọn họ nói muốn lấy cái khăn, Hồng lão hán liền nổi giận. Hắc khí trên người nháy mắt nhào tới, rồi sau đó bọc lại 2 người Hồng Thiên Bảo. Tôi vừa thấy tình hình này, không thể chờ được Lý mặt rỗ nữa, lập tức lấy ra Thiên Lang Tiên dùng Bắc Đẩu Thiên Lang Quyết vung về phía Hồng lão hán.
Chú ngữ vừa niệm, toàn thân Thiên Lang Tiên tỏa ra quang mang màu bạc lóng lánh, như Bắc Đẩu thất tinh hạ xuống, phàm là nơi roi đi qua hắc khí liền tiêu tán. Hồng lão hán thấy tôi lợi hại như thế, 2 tay liền khống chế bọn Hồng Thiên Bảo. Hắc khí chui vào miệng huynh đệ Hồng Thiên Bảo, tôi biết cứ như vậy bọn họ sẽ trở thành con rối của Hồng Tú Toàn, đến lúc đó tôi khẳng định sẽ không ứng phó được. Nghĩ vậy tôi cắn đầu lưỡi, phun một ngụm tinh huyết lên Thiên Lang Tiên, nhân một roi cuối cùng vẫn còn uy lực, lại vụt lên người Hồng lão hán.
Hồng lão hán thấy tôi liều mạng, lập tức có chút hoảng loạn hai tay nâng lên chống cự, thả lỏng sự khống chế với 2 người Hồng Thiên Bảo. Tôi nhân cơ hội chuyển roi cuốn Hồng Thiên Bảo tới. Hắn bị hắc khí ăn mòn nên thần trí không rõ, tôi day vào nhân trung của hắn, thoáng chốc sau hắn mới tỉnh lại.
“Ta đi cứu đệ đệ của ngươi, thuận tiện sẽ hấp dẫn sự chú ý của cha ngươi, ngươi nhân cơ hội đó lấy cái khăn trùm đầu!”
Tôi thấp giọng nói bên tai Hồng Thiên Bảo.
Thấy hắn gật đầu thì tôi chú ý tới Hồng lão hán. Hồng lão hán khặc khặc cười hai tiếng, tay phải nắm lấy Hồng Thiên Cường ném về phía tôi. Vào thời khắc mấu chốt tôi chỉ có thể mặc kệ hắn, lăn người trên mặt đất, sau đó phi thân mà đi, không chút lưu tình vụt Thiên Lang Tiên vào cổ Hồng lão hán. Hồng lão hán không ngờ tôi lại mặc kệ Hồng Thiên Cường, bị tôi đánh trúng. Thiên Lang Tiên trực tiếp đánh vào ấn đường của lão, ngay sau đó một đạo hắc ảnh từ trong thân thể lão bay ra, ngay sau đó thân hình Hồng lão hán run rẩy, ầm một tiếng té xỉu trên mặt đất.
Hồng Thiên Bảo nhân lúc xông tới kéo lấy khăn trùm đầu đưa cho tôi. Tôi kinh hỉ, lay tỉnh Hồng Thiên Cường rồi dán mấy lá trung đẳng linh phù lên cái khăn. Âm vật không có vật ký chủ thì sức chiến đấu giảm xuống, huống chi hắn bị Thiên Lang Tiên gây thương tích, tạm thời không phá được linh phù. Chúng tôi thở ra một hơi dài, trải qua ván cờ nhiều ngày như vậy cuối cùng đã có đột phá! Hồng lão hán tỉnh lại, phát hiện cái khăn đã biến mất nhưng cũng không có phản ứng gì, xem ra lúc trước lão coi cái khăn như sinh mệnh cũng là do Hồng Tú Toàn quấy phá mà thôi.
Người già thân thể ốm yếu, tôi liền đi loanh quanh hái một ít cỏ tranh về cho lão đắp lên vết thương, nhân tiện moi trong miệng lão lai lịch cái khăn này. Thì ra cái khăn này thật sự là của Hồng Tú Toàn! Nghe nói khi Hồng Tú Toàn uống thuốc độc bỏ mình đã phun một ngụm máu tươi lên cái khăn này, hắn giao cái khăn cho thuộc cấp, cũng chính là tổ tiên của Hồng lão hán, bảo thuộc cấp nhất định phải tiếp tục chiến đấu với quân Thanh.
Có lẽ là nhờ một ngụm máu tươi này mới làm cho âm linh Hồng Tú Toàn sống nhờ vào cái khăn trùm đầu, hơn nữa nương theo thân thể Hồng lão hán ôn dưỡng hồn phách, chỉ tiếc hắn còn chưa thành công đã bị tôi phá vỡ trong trứng nước… Khi Lý mặt rỗ tới nơi, tôi nói cho hắn biết sự tình đã được giải quyết, chờ cho Hồng lão hán khỏe lại sẽ rời đi. Khi tôi cho rằng tất cả đã kết thúc thì mới chỉ là lúc sự tình bắt đầu!
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297