Con người! Có đôi khi rất cổ quái, tối qua trong lúc nguy hiểm tôi hận không thể kéo Lý mặt rỗ chạy ra ngoài, một giây cũng không muốn ở lại trong tòa giáo đường này. Nhưng lúc này trời đã sáng, nguy hiểm đã không còn, tôi lại tò mò về thân phận nữ quỷ. Nữ quỷ đó khẳng định là ngủ đông ở đây, nếu không toà giáo đường này không thể tản mát ra âm khí mãnh liệt như thế! Hơn nữa cô ta còn nhiều lần hóa thành quang hoàn màu đỏ quấn lấy cổ người ta, vậy chứng minh đó không phải là quỷ hồn mà là âm linh, âm linh bám vào âm vật.
Âm vật thương nhân trời sinh đã tò mò với âm vật, tựa như nông dân và đất đai, nhìn thấy ruộng người khác trồng được cây đẹp thì muốn đi xem. Có liên quan gì đến mình hay không, có thể đoạt được hay không không thành vấn đề. Đây là một loại thói quen nghề nghiệp! Lý mặt rỗ hiểu ý tôi, hơn nữa hắn cũng có hứng thú với âm vật, hai chúng tôi lập tức tìm kiếm trong giáo đường, cuối cùng tìm được trong một cái rương da đầy bụi bặm có một cây đàn vĩ cầm.
Hôm qua khi nữ quỷ lần đầu xuất hiện đã dùng tiếng đàn vĩ cầm để mê hoặc chúng tôi, hơn nữa lúc này tôi cũng có thể cảm nhận được cây đàn phát ra âm khí, nữ quỷ hiển nhiên là bám vào cây đàn này! Nhưng nhìn từ ngoài thì cây đàn này cũng không có gì đặc biệt, thậm chí trên thân đàn có vài nơi đã bị nứt, điều duy nhất làm tôi thấy có hứng thú chính là bốn sợi dây đàn có màu đỏ nhạt, rất giống sợi dây thắt cổ Lý mặt rỗ tối qua. Dù vậy, tôi cũng không thấy dây đàn có gì tà môn, trong lòng không khỏi có chút thất vọng.
Lý mặt rỗ đẩy đẩy tôi, tròng mắt xoay tròn hỏi:
“Trương gia tiểu ca, thứ đồ chơi này có thể sinh ra hung linh như vậy, khẳng định đáng giá không ít tiền, chúng ta có nên cầm đi bán không?”
“Thôi bỏ đi, Lữ tiên nhân nói đúng, mọi việc cần phải có quy củ.”
Tôi thở dài, đặt cây đàn về chỗ cũ, lau sạch bụi bên ngoài rương, sau đó cùng Lý mặt rỗ rời đi. Trên đường về tôi mới chú ý thấy vết hằn trên cổ Lý mặt rỗ đã biến mất, nhìn qua chỉ còn lại có một vết mờ màu xám, đây là hiện tượng bình thường, mấy ngày sau sẽ biến mất, tôi cũng hoàn toàn yên lòng.
Trở về khách sạn, Như Tuyết và Tiểu Nguyệt nhìn thấy chúng tôi, đôi mắt đã thoáng đỏ. Hai người khóc sướt mướt tưởng rằng sẽ không được gặp lại chúng tôi, hai chúng tôi phải mất rất nhiều công sức để an ủi các nàng. Xảy ra chuyện này, chúng tôi không còn tâm tư tiếp tục đi du lịch. Nhưng tôi và Lý mặt rỗ cần phải nghỉ ngơi nên ở lại một ngày rồi mới đặt vé máy bay về nước. Không ngờ ngủ dậy, trên cổ Lý mặt rỗ lại xuất hiện vết hằn màu tím! Hơn nữa so với lúc đầu còn rõ ràng hơn, trên vết hằn to như ngón tay cái đầy bọng nước lớn nhỏ, chạm vào là chảy huyết mủ.
Lý mặt rỗ nói cũng không dám nói, cũng không thể ăn uống gì, thậm chí nuốt nước miếng cũng rất đau đớn. Lúc Như Tuyết không có ở đó, hắn còn nhắn tin cho tôi:
“Trương gia tiểu ca, huynh đệ lần này không chịu nổi nữa, ngươi cho ta được chết thống khoái đi!”
Tôi nhìn mà trong lòng rướm máu, lại không biết phải làm gì? Cổ không giống với các bộ phận khác, xử lý không tốt thì kết quả chính là cái chết!
Rơi vào đường cùng tôi chỉ đành bảo Tiểu Nguyệt và Như Tuyết ở lại khách sạn, tôi đưa Lý mặt rỗ đến tòa giáo đường nọ, lần này mặc kệ Lữ Động Tân không đáp ứng, tôi cũng nhất quyết phải tiêu diệt nữ quỷ kia. Tôi đã lùi một bước, nữ quỷ này lại không biết sống chết làm hại Lý mặt rỗ, cục tức này tôi nuốt không trôi! Lúc xuống lầu gặp tên tiểu tử người Ý hôm qua nhắc nhở tôi, hắn thấy hai chúng tôi vẫn ổn thì vươn ngón tay cái. Phỏng chừng là cảm thấy chúng tôi có thể trở về từ nơi từ ma quỷ tồn tại là rất ghê gớm đi?
Tôi sốt ruột cho thương thế của Lý mặt rỗ chỉ gật đầu liền rồi tiếp tục đi xuống. Không ngờ tiểu gia này thấy vết hằn trên cổ Lý mặt rỗ thì đại kinh thất sắc, hoảng loạn nói:
“Bằng hữu của ngươi trúng độc, phải mau chóng giải độc, bằng không sẽ mất mạng.”
Hắn thề thốt ra vẻ hiểu rất rõ bệnh trạng này, tôi liền nhẫn nại nghe hắn nói. Thì ra tòa giáo đường đằng sau khách sạn được gọi là: U Linh Cổ Bảo. Những người từng ở đó đều sẽ tỉnh giấc trong khi ngủ theo một cách không thể hiểu được, sau đó trên cổ sẽ xuất hiện vết hằn màu tím. May mà gần đây có một vị thần y có thể trị loại bệnh này, những người bị nạn có thể được chữa khỏi.
(U Linh Cổ Bảo: Có lẽ nhiều bạn thắc mắc vì sao công trình châu Âu lại có tên tàu, tôi nghĩ do tác giả viết theo lối của tàu nên đặt cái tên như vậy, không thể dịch thẳng ra tiếng Anh nhưng tôi nghĩ trong tiếng Anh sẽ gọi nó là Ghostly / Ancient Cathedral)
Tôi nghe xong thì sửng sốt, không chắc chắn hỏi:
“Ngươi nói nơi đó tuy rằng có quỷ nhưng chưa từng có người chết đúng không?”
“Không sai.”
Tiểu tử đó gật đầu. Hắn chợt nhớ ra chưa giới thiệu bản thân bèn nói mình là người địa phương, làm phục vụ trong khách sạn, tên là Mark. Hắn nhiệt tình nói:
“Trương, ta biết địa chỉ của vị bác sĩ kia, có cần ta đưa ngươi qua đó không?”
“Vậy cảm ơn ngươi.”
Tôi có chút cảm động mà nói.
Sau đó cùng Lý mặt rỗ lên xe của Mark, ở trên đường tôi luôn nghĩ tới một vấn đề: Nếu nữ quỷ đó chưa từng trực tiếp giết người, vậy cô ta căn bản không phải là hung linh. Vậy vì sao cứ nhất định phải quấn lấy Lý mặt rỗ? Huống chi từ tình huống buổi sáng mà nói thì nữ quỷ đã buông tha Lý mặt rỗ rồi, sao đột nhiên lại thay đổi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Tôi quyết định sau khi Lý mặt rỗ được chữa khỏi thì sẽ quay lại giáo đường nhìn xem, nếu có thể tôi sẽ giúp nữ quỷ kia, cũng coi như kết thiện duyên.
Vị bác sĩ mà Mark nói tên là Paolo, ở một nông trường lớn phía Tây Milan, cách khách sạn mười mấy dặm, trên đường phải đi qua vô số cây cầu nhưng Mark lại có vẻ rất quen đường, đến trước cửa nông trường tôi hỏi hắn sao lại quen thuộc nơi này như vậy? Tiểu tử này cười ha ha nói bác sĩ Paolo là cha hắn, lúc ấy tôi nghẹn lời không biết nói gì cho phải…
Khi chúng tôi thấy bác sĩ Paolo thì ông ta đang đánh golf, đó là một nam trung niên phúc hậu, mũi rất cao, dáng người mập mạp, đôi mắt tuy rằng hơi nhỏ nhưng lại lập lòe tinh quang. Nói tóm lại thì chính là có vẻ ngoài đáng khinh như Lão Thử tiền bối vậy, nhưng lại thân mang tuyệt kỹ hơn người. Điều làm tôi không ngờ là Paolo có thể nói tiếng Trung lưu loát, cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, chỉ hỏi bệnh tình Lý mặt rỗ thế nào. Đối với chuyện chúng tôi vì sao chọc phải nữ quỷ, trải qua chuyện gì thì không hề đề cập tới.
Sau đó, Paolo bảo chúng tôi chờ một lát, rồi ông ta tiến vào ngôi biệt thự trong nông trường, không biết làm gì. Qua 15 phút sau ông ta bước ra, trên tay cầm một cái chén nhỏ chứa thứ gì đó màu đen và một lọ dầu ô liu vàng rực rỡ. Paolo bảo Lý mặt rỗ uống hết dầu ô liu đi, sau đó bôi thứ nước màu đen lên cổ Lý mặt rỗ. Nhìn sự tự tin của cha con bọn họ tôi cảm thấy thứ này khẳng định có tác dụng, nhưng không ngờ hiệu quả lại rõ ràng như vậy, bôi xong chỉ nghe Paolo dùng tiếng Ý nói gì đó, rồi vết hằn đã biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được! Thời gian không tới một nén nhang, Lý mặt rỗ đã có thể mở miệng nói chuyện.
Đương nhiên, tôi biết rõ đây tuyệt đối không phải là y thuật bình thường, nhưng mặc kệ thế nào, chữa khỏi là được, cũng không cần thiết phải tìm hiểu người ta xuất thân từ môn phái nào. Nghĩ đến việc trước khi về nước phải đi U Linh Cổ Bảo tìm hiểu cho rõ, tôi vẫn cắn răng dò hỏi Paolo về tình huống nơi đó. Hắn cười bưng lên một ly cà phê, hỏi lại một câu:
“Người bạn đến từ Trung Quốc, ngươi có nghe nói qua Paganini không?”
“Ừm, ta biết đó là một nhạc công đàn vĩ cầm vĩ đại!”
Tôi gật đầu nói.
Đối với tôi, Paganini chỉ là cha đẻ của cây đàn vĩ cầm nổi tiếng thế giới, trừ điều này ra thì tôi cũng không biết nhiều. Nhưng nếu Paolo đã nhắc tới người này, vậy cây đàn trong cái rương rất có thể có liên quan đến Paganini! Không ngờ Paolo nghe tôi nói xong đột nhiên kích động:
“Không! Hắn không xứng có được hai chữ vĩ đại, hắn là đồ ma quỷ, rõ ràng là ma quỷ!”
Thì ra ban đầu Paganini chỉ là một nghệ sĩ đường phố, các tác phẩm của ông ta cũng không được yêu thích, mỗi ngày đi theo đoàn nhạc chơi đàn cũng miễn cưỡng ấm no. Sau đó có một nữ nhạc công trẻ tuổi xinh đẹp yêu ông ta, đã đem tuyệt học ra truyền thụ cho Paganini. Cuộc đời Paganini từ đây xảy ra kịch biến, nhưng tiếng đàn của ông ra trước sau vẫn kém hơn người yêu kiêm người thầy của mình. Sau đó Paganini đã tàn nhẫn giết chết thầy của mình, mổ bụng nàng, dùng ruột làm thành bốn sợi dây đàn.
Từ đây âm nhạc của Paganini phảng phất có một loại ma lực làm thế nhân say mê, không ngừng đạt được các giải thưởng. Về già, Paganini mắc phải một căn bệnh về thần kinh nghiêm trọng, cuối cùng nhắm mắt xuôi tay. Lúc ông ta hấp hối đã nói với người bên cạnh chân tướng những việc đã xảy ra, cũng biểu lộ sự sám hối. Cái tên quỷ tài Paganini lúc này mới dần dần lan truyền…
Tôi nghe xong mà trong lòng chua xót, cảm thấy không đáng thay cho nữ nhạc công kia. Tôi không thể lý giải khi Paganini giết chết người mình yêu sẽ có tâm thái như thế nào? Khó trách cô ta âm hồn bất tán. Nhưng dù có oán khí xung thiên, cô ta vẫn khống chế được mình ở một khắc cuối cùng, chưa bao giờ giết người.
“Ngươi muốn giúp cô ta?”
Paolo rất có hứng thú hỏi. Lúc này chúng tôi tuy không nói rõ, nhưng đều biết đối phương làm loại công việc này, nên vẫn giữ im lặng.
Qua một lúc, tôi dứt khoát gật đầu, cười nói:
“Chẳng lẽ không nên giúp sao?”
“Chúc ngươi may mắn, người bạn thân ái của ta, cũng chúc cô ta may mắn.”
Paolo cười ha ha, ôm tôi một cái, sau đó quay đầu lên ngựa, bắt đầu rong ruổi trong nông trường. Lúc rời đi tôi đưa một khối ngọc bội mang theo bên người nhiều năm cho Mark, khối ngọc này là lúc còn sống ông nội cho tôi, có thể gặp dữ hóa lành, đuổi tai tránh họa, Mark cũng không từ chối, vui vẻ nhận lấy. Điều này khiến từ đáy lòng tôi muốn kết bạn với hai cha con này!
Lúc về khách sạn trời đã tối, vì không để Như Tuyết và Tiểu Nguyệt lo lắng, tôi và Lý mặt rỗ không về khách sạn nói với họ ý định mà trực tiếp đi tới giáo đường, định hỏi nữ quỷ xem cô ta có chấp niệm gì? Không ngờ mới vừa tới gần cửa giáo đường, tôi đã ngửi thấy mùi tanh tưởi, giống như cái mùi khi chúng tôi lần đầu nhìn thấy nữ quỷ. Lý mặt rỗ cũng cảm nhận được có chuyện bất thường, bởi vì nếu trong giáo đường không có thì nữ quỷ tự nhiên sẽ không xuất hiện, nhưng nếu có người thì là ai? Dân bản xứ vốn là không dám tiến vào a.
Chúng tôi không bật đèn pin mà sau khi vào thì lén lút sờ soạng đi về phía trước. Tôi mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, đang nói tiếng Trung, hơn nữa thanh âm này dường như tôi đã nghe qua ở đâu. Bởi vì quá xa, đối phương nói chuyện lại bé, chúng tôi chỉ có thể nghe hiểu đại khái ý tứ. Người Trung Quốc này đang uy hiếp nữ quỷ, bắt cô ta phải quấn lấy Lý mặt rỗ, nếu không sẽ đánh cho cô ta hồn phi phách tán!
“Con bà nó, lão tử muốn xem xem ngươi là ai!”
Lý mặt rỗ vừa nghe lời này thì không chịu được, lập tức nhảy dựng lên lao về phía bóng người. Tôi cũng tức giận đến ngứa răng, mình ở nước ngoài bị đồng bào tính kế, con mẹ nó định làm gì đây? Nếu là một lần hai lần thì thôi, nhưng hiện giờ xem ra từ khi chúng tôi tới Milan đã nằm trong kế hoạch của đối phương. Đối phương nghe thấy động tĩnh, trực tiếp giơ đèn pin chiếu tới, thấy chúng tôi thì sửng sốt, sau đó mặc kệ nữ quỷ, xoay người chạy về phía sau giáo đường.
Khi tôi và Lý mặt rỗ đuổi tới, người nọ đã không thấy đâu, quả thực chạy còn nhanh hơn thỏ. Nhưng khi chúng tôi chuẩn bị rời đi Lý mặt rỗ chợt dẫm lên một vật gì đó, cúi đầu thì thấy đó là một cái điện thoại sản xuất trong nước. Tôi mau chóng mở ra, muốn tìm chút dấu vết trong điện thoại, không ngờ phát hiện ra mấy cuộc gọi gần nhất của hắn lại là…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297