Tôi đói quá mà tỉnh giấc. Nhìn đồng hồ thì đã giữa trưa, tôi lười biếng từ trên giường đứng lên đi đến phòng bếp, ngoại trừ vài củ khoai tây thì chẳng còn gì nữa. Tôi quyết định nấu một nồi cơm, làm khoai tây thái sợi xào. Tôi không biết nấu ăn, dù là khoai tây xào cũng do Tiểu Nguyệt dạy tôi. Lý mặt rỗ tuyệt đối là mũi chó, ngửi thấy mùi đồ ăn thì đi vào tiệm…
“Thật đúng là có duyên a, ta vừa về đến thì kịp giờ ăn cơm. Trương gia tiểu ca, nói thật đi, có phải vì ta cho nên ngươi đặc biệt xuống bếp nấu cơm?”
Giờ phút này, tôi hận không thể khởi phát hồng hoang chi lực, dùng dao nấu bếp chém chết hắn.
Lúc tôi đang xào khoai, Lý mặt rỗ ngồi bên cạnh nói…
“Trương gia tiểu ca, ngươi bảo ta điều tra Kim Ngư Trạc, ta đã tra ra được rồi. Gần đây quả là có một nữ sinh mua một Kim Ngư Trạc màu đen ở chợ đồ cũ, người bán là Lão Dược, là một thổ phu tử (kẻ trộm mộ).”
… “Thân thể của hắn không tốt lắm, dựa vào nhân sâm để kéo dài hơi tàn, cho nên người trong giới đều gọi hắn là Lão Dược! Lão già này tay nghề không tệ, thường thường có thể tìm được vài món đồ ly kỳ cổ quái, nhưng đều là những thứ vớ vẩn không đáng bao nhiêu tiền. Cho nên những người làm nghề thổ phu tử khác đã có nhà cửa đàng hoàng, chỉ có hắn vẫn lăn lộn ở chợ đồ cũ.”
Tôi không quay đầu lại tiếp tục đảo đồ ăn “Nói tiếp.” Lý mặt rỗ uống một ngụm nước…
“Kim Ngư Trạc là do hắn kiếm được. Nhưng hôm nay Lão Dược không bán hàng, cho nên ta cũng không gặp hắn, là người khác nói cho ta biết tin tức. Vòng tay đó chất lượng chỉ bình thường, mặc dù là hắc ngọc nhưng phía trên có hai vết rách rõ ràng, là hàng thứ phẩm, năm trăm tệ cũng không đáng, ai ngờ Lão Dược miệng lưỡi lợi hại, dụ được một nữ sinh mua…”
Nữ sinh đó hẳn là Lý Hiểu Linh. Xem ra việc Lý Hiểu Linh tự sát không tránh khỏi có liên quan với Kim Ngư Trạc này. Tôi để đồ ăn vào đĩa hỏi…
“Vậy ngươi có biết khi nào Lão Dược sẽ bán hàng không?”
“Chủ nhật.”
Lý mặt rỗ đáp…
“Sao vậy? Không phải là ngươi muốn đi tìm Lão Dược đấy chứ? Ta nói cho ngươi hay, Lão Dược tính cách cổ quái, ngoại trừ lúc bán đồ, bình thường sẽ không nói một câu, ngươi mà không biết hắn, đoán chừng sẽ nghĩ là hắn bị câm.”
Tôi cũng không trả lời, chỉ xới một bát cơm, ngồi đó ăn. Lý mặt rỗ rất không hài lòng với tài nấu nướng của tôi…
“Trương gia tiểu ca, đây là khoai tây thái sợi? Ta ít đọc sách nhưng ngươi đừng gạt ta, con mẹ nó so với thái miếng còn dày hơn.”
Tôi tức khí ném đũa…
“Muốn ăn thì ăn, không ăn thì cút.”
“Trương gia tiểu ca, bất kể nói thế nào, huynh đệ ta cũng vì ngươi mà chạy việc đến tận trưa, ngươi cũng không thể qua cầu rút ván a?”
Lý mặt rỗ vừa xới cơm, vừa phản đối. Tôi hung hăng trợn mắt nhìn hắn, làm hắn sợ hãi ăn xong thì chạy đi ngồi trước máy vi tính.
Khi tôi thu dọn bát đũa, Lý mặt rỗ bỗng nói…
“Tiểu ca, mau tới xem một chút!”
“Sao vậy?”
Tôi hỏi.
“Tiểu tử thối Tử Tô lại nhắn tin cho ngươi, cút đi, còn tưởng hắn là Thiên Vương lão tử a, gọi là đến chắc.”
Tôi đẩy Lý mặt rỗ đang bực tức sang một bên, phát hiện Tử Tô chỉ nhắn một câu:
“Ta biết vì sao Lý Hiểu Linh tự sát.”
“Vì sao?”
Tôi lập tức trả lời. Tử Tô đang online, hắn hiển nhiên cảm thấy mình có tin tình báo quan trọng như thế thì mười phần tự hào, dương dương đắc ý…
“Nghe nói là vì tin đồn. Trước khi Lý Hiểu Linh tự sát, có người chụp được ảnh cô ấy từ trên xe BMW bước xuống, thế là trong trường có người nói cô ấy được đại gia bao nuôi, còn có người nói cô ấy đến quán bar tiếp rượu kiếm thêm thu nhập, tóm lại lời khó nghe gì cũng có, thầy giáo còn vì việc này mà tìm Lý Hiểu Linh nói chuyện. Kết quả đến ban đêm, do không chịu nổi gánh nặng tâm lý, Lý Hiểu Linh đã tự sát…”
Cuối cùng, Tử Tô còn nói thêm một câu…
“Uổng cho ngươi là cao nhân, làm sao chút tin tức ấy cũng không tìm được.”
Lý mặt rỗ ở một bên xem náo nhiệt lập tức nổi trận lôi đình…
“Mẹ kiếp, tiểu tử này không phải là muốn ăn đòn ư? Tiểu ca, nếu ta là ngươi, ta đã sớm không nhịn được.”
Tôi mỉm cười…
“Không sao, ta có thể nhịn được.”
Do Lý mặt rỗ ngắt lời, Tử Tô thấy tôi không trả lời, gấp như kiến bò chảo nóng…
“Thế nào? Manh mối này có phải rất hữu dụng không? Ta còn lên mạng tìm kiếm, quả nhiên đã tìm được một bức ảnh Lý Hiểu Linh bước từ trên xe BMW xuống.”
Tử Tô gửi một tấm ảnh. Trong tấm ảnh Lý Hiểu Linh đeo khẩu trang, đôi mắt không chút thần thái, sau lưng là xe BMW sang trọng, so với thân phận sinh viên rất không phù hợp.
“Thế nào, có phải rất shock không?”
“Người đâu rồi?”
“Này! Cao nhân, có đó không?”
Tử Tô có chút nóng nảy gõ mấy câu.
Tôi trầm mặc một lát trả lời…
“Nếu như ta là Lý Hiểu Linh, có lẽ cũng sẽ tự sát. Dù sao tin đồn thật đáng sợ, rõ ràng là không có lại bị người ta một đồn mười, mười đồn trăm, bọn hắn chỉ có tâm lý đùa giỡn nhưng Lý Hiểu Linh lại cả đời không có cách nào ngẩng đầu làm người…”
“Cao nhân, ngươi nói đúng, đáng sợ nhất trên thế giới này là đám người không rõ chân tướng đi buôn dưa lê.”
Tử Tô không chờ tôi trả lời đã offline. Tôi nhìn cuộc nói chuyện trên màn hình thất thần một chút. Đúng như Tử Tô nói, thời đại khoa học công nghệ phát triển ngày nay, thứ làm tổn thương người ta sâu nhất đã không phải là đao thương súng đạn, mà là lời đàm tiếu. Ngươi chỉ một câu vô tâm đã có thể thay đổi cả đời người khác. Thậm chí có thể hại chết người ta! Tôi tựa hồ hiểu rõ vì sao sau khi Lý Hiểu Linh tự sát, đại học Vũ Hán lại xảy ra án khâu miệng. Có phải những người ở sau lưng nói xấu Lý Hiểu Linh đều bị khâu miệng? Tôi quyết định sáng mai lại tới đại học Vũ Hán một chuyến.
Bước vào đại học Vũ Hán, một bầu không khí khẩn trương xuất hiện. Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì sao? Mấy sinh viên đang ôm sách đi qua tôi đang bàn luận gì đó.
“Đã nghe nói chưa? Đêm qua, bên ký túc nam sinh lại xảy ra án khâu miệng.”
“Thật hay giả? Nhà trường không phải đã lắp đặt camera, còn có rất nhiều nhân viên bảo vệ trực ban sao? Sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như vậy?”
“Ngươi tin nhà trường?”
“Đúng rồi, nam sinh kia là ai vậy?”
“Không biết, tựa như là sinh viên năm hai.”
“Ta biết, đồng hương của ta ở cạnh phòng hắn. Nghe nói người này bình thường tương đối cô độc, nhưng lòng hiếu kỳ rất nặng, rất hay buôn chuyện, hình như là cái gì… Tử Tô.”
Tử Tô! Tôi theo sát bọn họ nhịn không được sửng sốt. Là Tử Tô mà tôi biết ư? Mấy sinh viên đi phía trước còn đang hăng say bàn luận.
“Ôi, một nam nhân đại lão gia mà lại bà tám như vậy, khó trách bị khâu miệng.”
“Đúng rồi, nghe nói lúc trước hắn và Lý Hiểu Linh từng có quan hệ mập mờ, sáng nay trên mạng đã có người tìm ra. Hai người bọn họ đã từng chung nhóm bài tập lớn, hết sức thân mật, hận không thể đi khách sạn.”
Mặc dù trong lời nói thì bọn hắn hết sức khinh bỉ những kẻ buôn chuyện bà tám, nhưng kỳ thật chính bọn hắn cũng là loại người này. Thanh âm của bọn hắn dần dần đi xa. Tử Tô vì sao lại bị khâu miệng? Trong đầu của tôi bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ là vì hôm qua hắn lên mạng cùng tôi nói chuyện Lý Hiểu Linh tự sát?
Tôi kìm lòng không đặng đi tới ký túc xá nữ sinh, nhìn phòng của Lý Hiểu Linh mà ngẩn người. Lý Hiểu Linh mặc váy đỏ tự sát, oán khí chẳng lẽ đã đạt đến cấp độ quỷ vương ư? Oán khí cường đại như vậy tôi chưa bao giờ thấy qua. Bỗng nhiên, trong cửa sổ phòng Lý Hiểu Linh, lóe lên một cái bóng màu đỏ. Quả nhiên là cô ta. Nhưng đây là ký túc xá nữ sinh, tôi không thể tùy tiện đi vào, nếu không chẳng những không hàng phục được Lý Hiểu Linh, ngược lại còn bị bắt vào đồn công an. Tội danh chính là cuồng ma khâu miệng! Tôi đang vắt óc nghĩ cách, sau lưng bỗng nhiên vang lên một thanh âm quen thuộc…
“Sao ngươi lại tới nữa?”
Tôi quay đầu nhìn lại, là Trang Ninh.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297