Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 244

Từ thanh âm vừa rồi, không khó để đoán được hắn cũng đã bị trọng thương, tôi muốn đối phó hắn hoàn toàn không có áp lực gì lớn. Cho nên tôi lớn mật đi theo hướng thanh âm truyền đến, phát hiện có một khối đất nhô ra vài centimet so với chung quanh. Tôi ngồi xổm xuống thì thấy, phía dưới có ánh sáng. Tôi không khỏi bội phục tên nốt ruồi đen, tiểu tử này lại có thể đào thành một cái hang như vậy, quả thực giống như một con chuột!

Tôi lập tức một cước đá bay tấm ván gỗ trên hầm ngầm, sau đó trực tiếp nhảy vào. Khi hạ xuống đất hai mắt tôi nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu, phát hiện ra tên nốt ruồi đen đang nhắm mắt ngồi xếp bằng dưới đất, trong miệng và trước ngực hắn đầy máu tươi, hắn quả thực đã trọng thương. Lúc tiếp đất tôi thuận thế ngồi xổm xuống, rồi sau đó tung một Tảo đường thối (chiêu thức đá quét đất) vào đầu hắn, hắn kêu lên một tiếng rồi ngã gục.

Tôi nắm lấy cơ hội nhanh chóng xông tới đè hai tay hắn, trong nháy mắt hắn đã không thể nhúc nhích. Khống chế được hắn rồi tôi mới yên lòng, phát hiện trước người hắn có một cái thau đồng, bên trong chứa đầy chất lỏng đen nhánh, mà phía trước còn có một bó tóc. Tôi cẩn thận đếm phát hiện ra bó tóc đó vừa vặn có 36 lọn, thì ra hắn thông qua mấy lọn tóc để thao túng đám nữ quỷ bên ngoài. Lúc này Lục Minh cũng đã nhảy vào, nhìn thấy tôi chế phục tên nốt ruồi đen thì nhẹ nhàng thở ra, sau đó đi tới bên này.

Khi nhìn thấy chất lỏng màu đen thì sửng sốt, tiếp đó hít hít, theo bản năng hỏi:

“Đây là anh túc?”

Nghe hắn nói xong tôi cũng phản ứng lại, khó trách tôi cảm thấy đám nước đen hơi quen mắt, thì ra là dùng anh túc bào chế thành dạng lỏng, thứ đồ chơi này so với chất độc bình thường càng dễ gây nghiện hơn. Tên nốt ruồi đen chắc chắn là dùng thứ mê hoặc tinh thần này để khống chế đám nữ quỷ, nhưng hắn khẳng định còn có những thứ khác nữa.

Tôi hung hăng đè lên thân thể hắn nói:

“Ngươi thua rồi.”

“Đúng vậy ta thua!”

Tên nốt ruồi đen thở dài một hơi, đỏ mắt nói:

“Không ngờ ngươi nhanh như vậy đã có thể cứu họ Lục từ trong Mê Hồn Trận ra, là ta đã xem nhẹ ngươi, cho nên ta thua không có gì để nói… Ta nỗ lực lên kế hoạch cả nửa đời người, lại bị hủy trong tay tiểu oa nhi ngươi, có lẽ đây chính là số mệnh? Chỉ đáng tiếc cho 36 vị tổ tiên đã chết oan uổng của ta.”

Nói xong lời cuối cùng tên nốt ruồi đen lệ rơi đầy mặt, nhưng hắn cũng không nói lời nhẹ nhàng, cũng không nhục mạ chúng tôi, mà rất có phong độ bảo chúng tôi cho hắn cái chết thống khoái.

“Lão đại ca, ngươi không cam lòng đúng không?”

Lục Minh nhặt con dao trên mặt đất đi đến trước mặt tên nốt ruồi đen hỏi. Rồi sau đó không đợi hắn đáp lời, thình lình đâm dao vào đùi mình. Nhìn máu tươi chảy đầm đìa, Lục Minh kêu lên một tiếng nói:

“Ân ân oán oán của tổ tiên để bọn họ tự giải quyết đi, hậu bối chúng ta đừng nhúng tay vào được không? Một đao này coi như ta tạ tội với ngươi.”

Tên nốt ruồi đen hiển nhiên không ngờ Lục Minh sẽ làm như vậy, ánh mắt lóe lên, nhưng hắn vẫn mặt sầm xuống nói mình không cam lòng. Lục Minh nghe xong gật đầu, một bàn tay nắm chặt vai tôi, rồi tay kia trực tiếp rút dao trên đùi ra. Máu nóng phun trào, bắn vào mặt tên nốt ruồi đen, ánh mắt hắn đã có biến hóa. Kịch liệt đau đớn làm trán Lục Minh toát mồ hôi to như hạt đậu, hắn cố nén không cho chính mình ngã xuống, sau đó giơ dao lên tiếp tục đâm vào đùi.

Lúc này tên mặt nốt ruồi nắm lấy con dao, lạnh lùng nói:

“Lục lão bản, thành ý của ngươi ta đã thấy, nhưng rất nhiều chuyện không phải có thành ý là có thể giải quyết. Đi ra ngoài xem, nếu những nữ quỷ đó có thể cho qua việc này thì bỏ qua đi.”

Nói xong hắn tránh khỏi tôi, bò ra khỏi hầm ngầm. Khi tôi đưa Lục Minh bò ra, phát hiện tên nốt ruồi đen đang nhìn chằm chằm vào trong trại, ánh mắt cực kỳ chăm chú. Theo ánh mắt hắn, tôi thình lình thấy dưới một mảnh ánh sáng tím, 36 nữ quỷ xấu xí vô cùng đang ngồi quanh Lục Vũ. Lục Vũ cùng bọn họ cười nói vui vẻ, khí khái tiên phong đạo cốt hiển lộ không thể nghi ngờ.

Tên nốt ruồi đen cười nhìn Lục Minh, sau đó khập khiễng rời đi. Tuy rằng từ đầu đến cuối hắn chưa mở miệng, nhưng chúng tôi biết hắn đã bỏ qua rồi. Lục Minh tự đâm mình một dao đổi lại ngàn năm ân oán được giải quyết hòa bình, coi như là một thiện duyên khó có. Sau đó chúng tôi cũng không quấy rầy Lục Vũ và đám nữ nhân đó, mà đỡ nhau về khách sạn. Tôi cho Lục Minh chút Vân Nam bạch dược, sau đó bảo hắn uống một chén nước bùa.

Theo lý Lục Minh mất máu nhiều hẳn là sẽ buồn ngủ, nhưng hắn lại rất có tinh thần, cười ha hả nhìn tôi nói:

“Tổ tiên nói với ta, tối nay ngài sẽ cùng đám nữ quỷ đó rời đi…”

“Ừm!”

Tôi cười gật đầu, cũng không ngoài định liệu của tôi. Hắn thấy tôi thờ ơ thì hắc hắc cười ngây ngô rồi nói:

“Ngươi còn chưa hỏi ta, vì sao tổ tiên luôn ở trong mộng lấy quải trượng gõ lên đầu ta.”

“Hỏi cái rắm, đừng cho là ta không biết.”

Tôi bị hắn chọc cười, mắng một câu.

Kỳ thật lần trước khi ở khách sạn nói chuyện với nhân viên phục vụ, tôi đã phát hiện một vấn đề, chỉ khi Lục Minh đàm phán với người Nhật, vong linh lão nhân mới đến quấy rối. Lúc ấy đã chú ý đến điểm này, cuối cùng phát hiện ra Lục Minh chuẩn bị ký kết với người Nhật một hợp đồng đóng gói trà. Cụ thể thì chính là Lục Minh lợi dụng ưu thế lũng đoạn ngành trà của mình để thu mua rất nhiều trà chất lượng tốt với giá thấp, vận chuyển đến Nhật Bản đóng gói, lại dán tên trà đạo Nhật Bản chuyển đến đại lục bán với giá trên trời. Lục Minh và người Nhật đều có thể kiếm được một số tiền lớn, lại lừa được nông dân trồng chè và người tiêu thụ Trung Quốc.

Nếu nhỏ mà nói thì đây là hại người lợi mình, còn lớn mà nói thì đây là không tôn trọng truyền thống văn hóa, đồng lõa với người Nhật, nói cho toàn thế giới biết khởi nguyên của văn hóa trà đạo không phải Trung Quốc, mà là Nhật Bản! Nếu lão nhân ngăn cản hành vi này, vậy cho thấy lão không phải là ác linh. Sau đó lại biết được vong linh lão nhân chính là Trà Thánh Lục Vũ, tôi đã hoàn toàn rõ ràng quan hệ trong đó: Tiểu tử Lục Minh này từ đầu đã nói với tôi mấy lời vô nghĩa, hắn không những biết vong linh lão nhân là Lục Vũ, còn biết vì sao Lục Vũ muốn dạy bảo hắn.

Nhưng hắn vẫn lừa mình dối người tìm tôi giúp, đã không muốn bị Lục Vũ quấy rầy, lại muốn cùng người Nhật hợp tác. Hiện giờ nghĩ lại, hắn quả thực như một đứa trẻ!

“Ngươi không giận ta? Ta vẫn luôn không chịu nói thật với ngươi.”

Lục Minh có chút ngượng ngùng hỏi. Tôi cười khổ nói:

“Sao ta lại không tức giận? Ngay từ đầu ta đã không muốn quản chuyện này, nhưng sau đó cũng hiểu được suy nghĩ của ngươi, lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, có thể quay đầu lại là tốt rồi.”

Tuy rằng Lục Vũ đã đi rồi, nhưng Lục Minh dám cầm dao dâm mình, hắn khẳng định đã hoàn toàn nghĩ thông suốt, tuyệt đối sẽ không hợp tác với người Nhật, càng sẽ không quên nguồn gốc mà coi Nhật Bản là nơi khởi nguyên văn hóa trà đạo. Quả nhiên, sau khi tôi rời đi 2 tuần, Lục Minh đã gọi điện thoại tới, nói hắn đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với giới thương nhân Nhật Bản. Hơn nữa ở Tây Song Bản Nạp còn xây dựng trang viên văn hóa trà đạo, để kỷ niệm cống hiến của Trà Thánh Lục Vũ với toàn thế giới.

Hắn nói với tôi, hắn sẽ đầu tư toàn bộ thu nhập vào trang viên này, để du khách tham quan có thể cảm nhận được mị lực của văn hóa trà đạo Trung Quốc. Tôi hỏi hắn vì sao muốn làm như vậy? Hắn nói đầu tiên là vì tưởng nhớ tổ tiên, thứ hai là muốn góp phần kế thừa văn hóa truyền thống!

“Xem ra ngươi thật sự hiểu ý tứ của tổ tiên…”

Tôi cười nói, từ đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay cho hắn.

Cho dù chúng tôi hiện giờ cuộc sống ngày càng tốt, nhưng mỗi một ngày mỗi một giây đều đánh mất đi di sản quý giá mà lão tổ tông truyền lại. Vì sao? Bởi vì những người sính ngoại quá nhiều. Tâm lý sùng ngoại mãnh liệt, làm cho bọn họ cảm thấy ánh trăng của nước ngoài sáng hơn trăng của nước nhà. Để bọn họ giúp người nước ngoài chung tay phất cờ hò reo thủ tiêu y học truyền thống! Để bọn họ học tiếng Anh thi IELTS, nhưng lại nói tiếng Trung cũ kỹ lạc hậu! Để bọn họ không biết liêm sỉ quỳ gối trước idol Hàn Quốc, cả ngày vây quanh oppa!

Nhưng bọn họ lại quên mất, quá khứ 5000 năm, Trung Quốc vẫn luôn là trung tâm của thế giới, là vì có văn hóa truyền thống Trung Quốc, mới sinh ra văn hóa Nhật Bản, văn hóa Hàn Quốc… Lục Minh rất may mắn, ở thời khắc mấu chốt có Lục Vũ xuất hiện kéo hắn lại, nhưng Lục Vũ lại chỉ có một. Sẽ có ai tới kéo chúng ta đây? Tôi thật sự không muốn nhìn thấy dân tộc Trung Hoa vĩ đại bị sa đọa.

Để kỷ niệm Trà Thánh Lục Vũ, tôi đổi chuông điện thoại thành một bài hát mà đời sau viết cho lão có tên là…

“Trà ông nội pha”

“Ông nội pha trà, có một hương vị gọi là nhà, ông tóc bạc đầy đầu, lúc uống trà không nói chuyện.”

“Lục Vũ pha trà, nghe nói danh lợi đều không lấy, kéo một con ngựa gầy đi đến chân trời…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297

Thể loại