Rất nhanh, chúng tôi đã tới cổng trường. Cổng trường xa hoa giờ phút này lại mười phần tiêu điều. Không biết có phải do Lý Hiểu Linh tự sát và chuyện lạ khâu miệng làm cho trong lòng thầy trò có một tầng bóng ma hay không? Người ra vào sắc mặt đều có chút âm trầm, đi cũng rất vội vàng, tựa hồ không muốn dừng lại. Tôi đi theo Tử Tô, chậm rãi vào cửa.
“Đưa thẻ sinh viên ra!”
Bảo vệ cổng trường cản lại nói. Tử Tô móc trong túi quần ra thẻ sinh viên cho người kia nhìn qua, ngay sau đó ánh mắt của nhân viên bảo vệ nhìn vào người tôi. Tôi đành phải phát huy vốn bịa chuyện…
“Đại thúc, ta vừa rồi đi uống cà phê bị trộm mất ví, thẻ sinh viên cũng mất rồi.”
Nhân viên bảo vệ hoài nghi nhìn tôi. Tôi vội vàng kéo Tử Tô lại…
“Chúng ta ở chung phòng, vừa rồi cùng nhau ra ngoài, không tin ngươi hỏi hắn đi!”
Tử Tô bị tôi kéo xuống nước, chỉ có thể nhắm mắt nói…
“Là thật, ngươi có thể gọi cho thầy giáo xác minh.”
Có lẽ là thấy quá phiền phức, lại có thẻ sinh viên của một người, nhân viên bảo vệ lấy ra một cuốn sổ…
“Ký vào đây! Mau đi làm lại thẻ sinh viên đi. Người tuổi trẻ bây giờ quá bất cẩn.”
Nghe người này gọi tôi là người trẻ tuổi, tôi không thể không bội phục Tử Tô thật có tiên kiến. Nếu là Lý mặt rỗ, đoán chừng đã bị ngăn lại. Tử Tô giúp tôi đăng ký rồi dẫn tôi vào trường. Chúng tôi dọc theo con đường bên tay trái qua khu phòng thí nghiệm và thư viện, tới trước ký túc xá nữ sinh. Tử Tô chỉ một cái cửa sổ trên lầu ba nói…
“Đó là phòng của Lý Hiểu Linh, nhưng hiện giờ không ai dám ở lại lầu ba, tất cả đã chuyển lên lầu bốn lầu năm. Còn Trang Ninh ở phòng nào ta cũng không biết, ngươi tự đi nghe ngóng đi.”
“Được.”
Tôi vừa nói xong, Tử Tô đã phất tay…
“Vậy ngươi làm đi! Ta đi trước, nếu có phát hiện gì nhớ báo với ta một tiếng.”
Hắn chỉ sợ bị người ta phát hiện có dính dáng đến tôi, rất nhanh đã chạy mất dạng. Mẹ kiếp, tốt xấu gì ta đây cũng là danh gia âm vật thương nhân, có cần thiết phải thế không?
Tôi đứng dưới ký túc xá nữ sinh một lát. Có lẽ là do những chuyện đáng sợ liên tiếp xảy ra nên bầu không khí ở đây trở nên vô cùng lo lắng! Đứng mười lăm phút mới có hai nữ sinh cầm phích nước nóng chạy lướt qua tôi vào trong ký túc xá, cơ hồ là chạy nước rút một trăm mét vậy. Tôi không dám bỏ lỡ cơ hội, vội vàng hô to một tiếng “Bạn học!” Hai nữ sinh như thỏ con bị giật mình, oa lên một tiếng, há miệng run rẩy nhìn tôi…
“Có… chuyện gì?”
Do sợ hãi, thanh âm của họ run run. Tôi không đáng sợ như vậy chứ?
“Xin chào, ta có chút việc muốn tìm Trang Ninh, có thể giúp ta gọi cô ấy không?”
Tôi tận lực khiến cho thanh âm của mình nghe ôn hòa, nở nụ cười thật ấm áp. Có lẽ là tôi mỉm cười có tác dụng, hai nữ sinh nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn còn chút cảnh giác hỏi…
“Ngươi là ai? Tìm cô ấy có chuyện gì?”
“A, là thế này.”
Đại não tôi xoay chuyển, viện một cái cớ…
“Ta là người nhà ở dưới quê của cô ấy, vừa đến Vũ Hán công tác nên thuận tiện đến thăm cô ấy.”
Hai nữ sinh nhìn nhau, sau đó đánh bạo nói…
“Ngươi đợi một lát, chúng ta giúp ngươi gọi một tiếng, không biết cô ấy có ở đây không.”
Nói rồi họ cũng không quay đầu lại vọt vào ký túc xá. Cả tòa ký túc xá đều tản ra một bầu không khí âm trầm, hai cánh cửa mở rộng càng giống như một cái miệng lớn đầy máu, rất nhanh đã thôn phệ hai nữ sinh trong bóng tối. Đợi gần nửa tiếng, một nữ sinh sắc mặt tái nhợt mới đi ra. Hôm nay thời tiết ấm áp, cô ta lại như bị bệnh, cho dù mặc áo len nhưng vẫn khẽ run.
Cô ta đứng trước cửa ký túc xá, cẩn thận nhìn tôi rồi có chút khẩn trương hỏi…
“Là… Là ngươi tìm ta ư?”
“Không sai.”
Tôi gật đầu, tận lực để mình trở nên trang nghiêm, tránh làm cho cô ta sợ hãi mà la to.
“Ta không biết ngươi, ngươi là ai?”
Trang Ninh mười phần bất an. Tôi thấp giọng, tiếp tục bịa chuyện nói…
“Thực không dám giấu, ta là thám tử tư mà cha mẹ Lý Hiểu Linh mời tới. Bọn họ không thể chấp nhận việc con mình tự sát, cho rằng có rất nhiều điểm đáng ngờ, nên mới mời ta tới điều tra!”
Trang Ninh nhẹ gật đầu, khẩu khí cứng nhắc nói…
“Mặc dù là bạn cùng phòng nhưng chúng ta cũng không có giao tình gì, ta nghĩ ta không giúp được ngươi đâu.”
Rõ ràng cô ta có sự mâu thuẫn cảm xúc hết sức mãnh liệt, có chút khó khăn mà nói.
Tôi nghĩ rồi bổ sung…
“Trang Ninh tiểu thư, một sinh mệnh cứ như vậy tàn lụi, chẳng lẽ ngươi thật không muốn giúp ư? Dù chỉ là mấy vấn đề đơn giản, có lẽ cũng có thể giúp cho cha mẹ cô ấy được an ủi.”
Nói hoa mỹ như vậy, chính tôi còn bị cảm động. Không làm nhà văn thật sự là quá đáng tiếc mà. Trang Ninh suy nghĩ, lại nhìn tôi một chút, qua thật lâu vẫn không dám ra khỏi ký túc xá. Tôi biết trong lòng của cô ta đang do dự, tôi cứ lẳng lặng chờ ở đó, không nóng không vội, lại không dám thúc giục. Cuối cùng, Trang Ninh thở dài, chậm rãi đi đến trước mặt tôi…
“Tiên sinh, sức khỏe của ta không ổn, không thể chờ lâu, có vấn đề gì mau hỏi đi!”
Lúc nói chuyện cô ta lung lay như sắp ngã, tựa hồ vô cùng sợ hãi ánh nắng.
“Bên kia có cái ghế, qua đó ngồi một chút được không?”
Tôi chỉ vào một cái ghế dưới gốc cây trong sân bóng rổ gần đó. Trang Ninh gật đầu “Được.”
Sau khi ngồi xuống, tôi đi thẳng vào vấn đề…
“Ngươi và Lý Hiểu Linh bình thường có quan hệ thế nào?”
“Không thể nào cả.”
Trang Ninh rất bình tĩnh đáp…
“Tính cách của cô ấy tương đối hướng nội, không biết cách giao tiếp với người ở chung, ta từ phòng khác chuyển tới, xem như một kẻ ngoại lai, tự nhiên không thể tùy tiện dung nhập vào một tập thể xa lạ. Cho nên hai chúng ta đều thuộc về loại người không được hoan nghênh lắm trong phòng… Nhưng ngươi tuyệt đối đừng cho rằng ta và cô ấy sẽ trở thành bằng hữu, chúng ta ở cùng khoảng một năm rưỡi nhưng chỉ nói với nhau hai câu.”
Tôi ừ một tiếng, lại hỏi…
“Mùng bảy tháng trước, cũng chính là hôm Lý Hiểu Linh xảy ra chuyện, ngươi cũng đi dự sinh nhật của một người trong phòng sao?”
Trang Ninh lắc đầu…
“Đã không được hoan nghênh, thế nào lại mời ta? Hôm đó là sinh nhật của Vương Nam, cô ấy chỉ mời bạn bè thân thiết là Tôn Đông Vũ và Cát Tiểu Phi, về phần Đường Song Song là tự mình mặt dày mày dạn đi cùng.”
Giọng Trang Ninh vô cùng yếu ớt, nếu không phải ở gần, đoán chừng rất khó nghe rõ. Cô ta điều chỉnh khí tức, cố hết sức tiếp tục nói…
“Hôm đó ta tới nhà bạn trai, hôm sau mới trở về.”
Nói đến đây, cô ta lại bổ sung một câu…
“Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi bạn trai của ta, chúng ta cả đêm ở cùng nhau.”
Cô ta thật sự nghĩ tôi là thám tử tư.
“Ngày hôm sau ngươi trở về vào lúc nào?”
Tôi hỏi. Trang Ninh không chút do dự đáp…
“Cùng lúc với bọn Vương Nam. Lúc ấy ta gặp bọn họ ở cổng trường, Vương Nam tựa hồ rất cao hứng, uống rất nhiều rượu, dù đã giữa trưa nhưng vẫn say khướt. Cát Tiểu Phi và Đường Song Song dìu cô ấy, nhìn thấy tôi còn bảo tôi cầm giúp túi xách. Kết quả vừa mở cửa phòng…”
Trang Ninh bỗng nhiên dừng lại, phảng phất như nhớ lại cảnh tượng kinh khủng đó, thân thể cô ta run rẩy, răng cũng đập vào nhau lách cách, làm người ta tê dại cả da đầu.
“Tiếp theo như thế nào?”
Dù biết lúc này mà hỏi tiếp có chút vô nhân đạo, nhưng tôi không thể bỏ qua đầu mối.
“Lý Hiểu Linh đã tự sát, dùng hai chiếc tất đen buộc lên quạt trần. Cô ấy mặc chiếc váy đỏ mới tinh, cổ tay trái bị cắt, miệng vết thương máu đã đóng vảy, trên giường toàn là máu tươi.”
Trang Ninh vành mắt đỏ lên, thở ra một hơi, tận lực tâm bình khí hòa tiếp tục nói…
“A, đúng rồi, lúc ấy trên cổ tay Lý Hiểu Linh có một cái vòng tay màu đen, phía trên có hình một con cá vàng rất sinh động như thật. Cái Kim Ngư Trạc (vòng tay cá vàng) đó cô ấy mua được ở một chợ đồ cũ vào tháng trước, dường như là vô cùng thích nó, không bỏ được, tự sát vẫn đeo!”
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297