Từ châu Âu trở về, chuyện đầu tiên tôi làm chính là gọi điện thoại cho Nhất Sơ hỏi hắn có cần giúp gì không. Hắn nói sự tình đã giải quyết xong, lại hỏi tôi thế nào, tôi suy nghĩ rồi nói chuyện Long Tuyền Sơn Trang nhúng tay vào, sau đó hỏi hắn có biết mục đích của Long Tuyền Sơn Trang hay không. “Hẳn là không phải cố ý.” Nhất Sơ rất nhanh đã hiểu ý của tôi, nhưng hắn cho rằng chúng tôi đều đồng thời gặp phiền toái không phải là do Long Tuyền Sơn Trang làm khó dễ, còn nói nếu thật sự như vậy, Giang Bắc Trương gia sẽ không thể ngồi yên.
Tôi cũng cho là có lý, liền không nghĩ nhiều, sau đó gọi điện thoại cho Lão Thử tiền bối. Lão già này tuy rằng vô sỉ nhưng đã nhiều lần giúp tôi trong lúc nguy cấp, hơn nữa bản thân lão cũng là người của Trương gia, còn cùng bối phận với ông nội tôi. Cho nên bất tri bất giác tôi đã đối đãi với lão như với ông nội, thật sự lo lắng lão bị kẻ thù đuổi tới, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Cháu trai, tìm ta có chuyện gì a?”
Điện thoại kết nối, giọng nói đáng khinh của Lão Thử tiền bối truyền tới. Nghe là biết lão vẫn ổn, tôi nhẹ nhàng thở ra, cười nói…
“Lão già này đừng chiếm tiện nghi của ta, cẩn thận ông nội ta trở về xử lý ngươi.”
Nói xong tôi nghiêm túc hỏi lão thế nào, có cần giúp gì không.
“Còn có thể thế nào, bọn chúng muốn tìm ta cũng không dễ dàng như vậy, nhưng ta muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn chúng cũng không đơn giản. Cho nên ta dứt khoát mặc kệ, chạy loanh quanh Đông đi Tây ghé như đi du lịch.”
Lão Thử tiền bối không tim không phổi nói, tâm thái lạc quan này làm tôi phải bội phục. Chúng tôi nói chuyện một hồi, tôi đang chuẩn bị tắt máy, Lão Thử tiền bối lại hạ giọng, hỏi tôi gần đây có rảnh không.
“Hả?” Tôi nhăn mày lại, nghĩ thầm không phải là bảo tôi nhận vụ làm ăn nào đó chứ? Tôi mau chóng lắc đầu nói…
“Đừng lừa ta, lần này ta có thể sống mà trở về là đã không tồi, muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
“Nói gì vậy, ngươi là cháu của Diệu Dương, có khác gì cháu của ta đâu?”
Lão cười hắc hắc, nói tiếp mấy ngày trước lão đi khắp nơi trốn tránh kẻ thù, khi đi ngang qua huyện Lâm Chương tỉnh Hà Bắc đã nghe được một việc lạ.
Đó là có một người bất chấp tuyết rơi lớn vẫn đi bắt thỏ rừng trên cánh đồng, kết quả người này đột nhiên biến mất, 3 ngày sau mới trở về. Vào đêm ngày người đó trở về, vợ và con đều chết trong nhà, thậm chí đầu cũng bị chặt đứt. Nhưng hắn không những không thương tâm, còn nhìn thi thể cười ha hả, hơn nữa thỉnh thoảng còn mắng vài câu, tựa như người chết là kẻ thù vậy.
Chuyện hắn biến mất 3 ngày các thôn dân đều biết, cho nên rất nhiều người cảm thấy hắn gặp phải cái gì không sạch sẽ, bị quỷ nhập, có người còn nói hắn cố ý giả ngây giả dại, chính là hắn muốn giết người. Nhưng cảnh sát điều tra lại phát hiện tinh thần của hắn bình thường, vợ và con cũng không phải do hắn giết. Thậm chí hiện trường không có dấu vân tay, vợ và con hắn dường như là tự cắt đầu vậy. Cuối cùng cảnh sát chỉ có thể qua loa kết án, Lão Thử tiền bối lại nhạy cảm ngửi được mùi quỷ dị trong đó, liền đến huyện Lâm Chương.
Quả nhiên, mấy ngày sau gần đó lại xảy ra mấy vụ kỳ án chặt đầu, cảnh sát sứt đầu mẻ trán mà không tìm được chút manh mối nào, lại phát hiện Lão Thử tiền bối cũng đang theo dõi chuyện này. Hai bên nói chuyện với nhau, Lưu cục trưởng của cục cảnh sát địa phương muốn mời Lão Thử tiền bối hỗ trợ. Không ngờ Lão Thử tiền bối chân trước mới vừa nhận lời, chân sau kẻ thù đã đuổi tới.
“Cửu Lân a, ta đã nhận tiền trà nước của cảnh sát, ngươi nhất định phải đến xử lý trọn vẹn, bằng không bảng hiệu của ta sẽ bị đập vỡ!” Lão Thử tiền bối ra vẻ đáng thương nói, thanh âm có bao nhiêu đê tiện thì đê tiện bấy nhiêu. Tôi cố ý trêu chọc lão, tức giận nói:
“Tiền là lão thu, việc lại để ta làm, tính toán không tồi, thiếu gia ta không làm!”
“Ngươi nhất quyết không làm?” Trong giọng lão lộ ra một tia uy hiếp.
Tôi nói…
“Không làm là không làm, lão có thể làm gì ta?”
“Vậy ta tự mình đi, nếu bị kẻ thù bắt giết, xem về sau ngươi gặp phiền toái thì tìm ai giúp.”
“Mẹ kiếp, xem như lão đủ độc ác…”
Tôi bất đắc dĩ nói, đối phó với lão ngoan đồng như vậy tôi đành bất lực, chỉ có thể đồng ý. Sau đó Lão Thử tiền bối cho tôi số điện thoại của Lưu cục trưởng, bảo tôi tới huyện Lâm Chương thì tìm người này.
Huyện Lâm Chương thời cổ đại có tên là Nghiệp Thành, là kinh đô của nước Ngụy thời Tam quốc, cũng là thành thị phồn hoa nhất phương Bắc, đáng tiếc qua hơn 2000 năm đã dần xuống dốc, hiện giờ kém xa Bắc Kinh, Thượng Hải. Nếu đã đồng ý với Lão Thử tiền bối, tôi cũng không trì hoãn, cùng Lý mặt rỗ lái xe tới huyện thành Lâm Chương. Tiểu Nguyệt và Như Tuyết đều là người phương Nam, vừa nghe nói đến phương Bắc thì lập tức kích động, nói muốn đi ném tuyết, đắp người tuyết. Cuối cùng tôi lấy lý do sắp đến Tết, yêu cầu các nàng chuẩn bị đồ tết mới ngăn cản được.
Khi tới Hà Bắc đã là buổi tối, thấy trên đường tuyết đọng quá nhiều liền ở đó nghỉ một đêm. Tôi đến nơi thì gọi điện thoại cho Lưu cục trưởng, nói rõ ý đồ của mình. Hắn nghe xong thì rất không vui, cho rằng Lão Thử tiền bối không làm được nên tìm một tiểu đồ đệ tới lừa gạt hắn. Nhưng tôi nói với hắn về thành tích phối hợp với cảnh sát phá án trong quá khứ, thái độ của hắn lập tức nhiệt tình. Mấy vụ dây chuyền xương người, bức tranh giết người, các vụ đại án loại này đều có trên hệ thống mạng thông tin của cảnh sát, tra là thấy, hắn đương nhiên là tin!
Sau đó Lưu cục trưởng yêu cầu chúng tôi đến ngay nhưng tôi nói không thông thạo địa hình và tình hình đường xá giao thông, chờ trời sáng sẽ tính. Không ngờ hắn lập tức tỏ vẻ muốn tới đón chúng tôi, tôi và Lý mặt rỗ đành phải chạy suốt đêm tới cục cảnh sát huyện Lâm Chương. Vừa xuống xe đã nhìn thấy một cảnh sát mày rậm mắt to mặc áo khoác, vội vã tới đón, kích động nói:
“Các ngươi cuối cùng đã tới rồi, nếu không ta cũng không biết phải làm sao!”
“Ngươi là ai?”
Lý mặt rỗ hừ một tiếng, cố ý làm bộ không quen biết.
Kỳ thật chỉ nhìn bảng tên cũng biết đó rõ ràng là Lưu cục trưởng, Lý mặt rỗ hỏi như vậy thuần túy là muốn phát tiết sự bất mãn, tôi cũng không ngăn trở. Quả nhiên, Lý mặt rỗ nói xong thì Lưu cục trưởng sửng sốt, sau đó ngượng ngùng tự giới thiệu: “Ta là Lưu Chính Nghĩa, là cục trưởng cục cảnh sát huyện Lâm Chương, ta thay mặt hương thân phụ lão huyện Lâm Chương hoan nghênh các ngươi!” Nói xong còn đưa tay ra.
Tôi nghĩ cũng không nên làm quá, liền mỉm cười bắt tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Âm vật thương nhân Trương Cửu Lân.” Sau đó Lưu cục trưởng đưa chúng tôi tới văn phòng, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi than đá nồng đậm, phát hiện ra trong góc có một cái lò sưởi kiểu cũ đốt than, ngoài ra trong nhà có một cái bàn làm việc và mấy cái ghế dựa, trên bàn bày một xấp văn kiện thật dày.
“Huyện nghèo, không mua được máy sưởi, chỉ cần có thể làm việc là được.” Lưu cục trưởng cười mời chúng tôi ngồi xuống, sau đó rút một phần văn kiện đưa tới, tôi nhìn lướt qua phát hiện đó là tài liệu về mấy vụ án chặt đầu kỳ lạ, nhanh chóng đọc kỹ. Lão Thử tiền bối nói với tôi người đi bắt thỏ tên là Chu Phùng Xuân, thông tin về hắn xếp đầu tiên. Ngoài ra còn có 3 vụ khác tương tự, người thứ 2 là Vương Tráng Tráng, lúc xẩm tối đi chụp ảnh ở gần di chỉ Đồng Tước Đài thì biến mất, vài ngày sau về đến nhà, đêm đó bị chặt đầu.
Người thứ 3 là Lý Thiên Sinh, khi tan tầm hắn trên đường về nhà không hiểu sao lại té ngã, đêm đó bị chém đầu. Người thứ 4 là Trương Dương, cũng bị chém đầu, nhưng người này là một tên quang côn (độc thân), bình thường cũng không ai biết hắn có chuyện gì. “Ngoại trừ các thông tin này, các ngươi còn có phát hiện gì không?” Tôi xem xong thì suy nghĩ, sắc mặt ngưng trọng hỏi. Từ 4 vụ án đều có người bị chém đầu, không khó để thấy là có chung một hung thủ, bởi vì 3 đương sự trong 3 vụ còn lại đã chết, nên Chu Phùng Xuân trở thành manh mối quan trọng!
Huống chi bọn họ đều bị chém đầu, chỉ có hắn còn sống, bản thân điều này đã cho thấy vấn đề. Nhưng tài liệu của cảnh sát lại cho thấy Chu Phùng Xuân không có vấn đề gì, thậm chí còn không sắp xếp người theo dõi, tôi hoài nghi trong đó có nội tình. “Những người này đều chết trên giường nhà mình, nhưng khi chúng ta cẩn thận khám xét hiện trường lại không phát hiện ra manh mối nào, từ hiện trường mà nói thì loại trừ khả năng hắn giết người, trừ phi là…” Lưu cục trưởng nói xong lời cuối thì vẻ mặt tái nhợt.
Tôi lại nói: “Ba người kia đều đã chết, chỉ có Chu Phùng Xuân còn sống, chẳng lẽ các ngươi không nên theo dõi hắn?” Nói xong tôi không chớp mắt nhìn chằm chằm Lưu cục trưởng, nhưng ánh mắt hắn rất bình tĩnh, không giống như gạt tôi chuyện gì, điều này làm tôi rất khó lý giải, liền trực tiếp hỏi. “Ai nói không theo dõi, nhưng từ khi xảy ra chuyện hắn không ra khỏi cửa một bước, dù có ngẫu nhiên đi ra ngoài cũng đều là mua đồ ăn rồi lập tức về nhà, thậm chí chúng ta còn kiểm tra đột xuất vài lần, nhưng bên trong hết thảy đều bình thường. Sau đó lại liên tục xảy ra 3 vụ án, nhân lực có hạn, chỉ có thể rút người về…”
Lưu cục trưởng nói xong bỗng nhiên như nhận ra điều gì, há to miệng nhìn tôi:
“Ý ngươi là Chu Phùng Xuân là hung thủ?”
“Hung thủ không nhất định là hắn, nhưng nhất định có liên quan với hắn, nếu không hắn sẽ không thể sống đến hiện giờ.”
Nghe tôi nói xong Lưu cục trưởng lập tức muốn đưa tôi đến nhà Chu Phùng Xuân, hắn liên tục gật đầu, sau đó nói lấy xe cảnh sát đi. Tôi suy nghĩ rồi nói:
“Vẫn là nên đi xe của chúng ta! Xe cảnh sát vào thôn rất có thể sẽ rút dây động rừng.”
Dựa theo kinh nghiệm và trực giác của tôi thì Chu Phùng Xuân khẳng định là liên quan đến 3 vụ án sau đó, mỗi lần cảnh sát kiểm tra đều không phát hiện ra vấn đề, rất có thể là do xe cảnh sát làm bại lộ. Lưu cục trưởng liên tục gật đầu, tán dương tôi đầu óc cơ trí. Tôi mỉm cười, sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Trên đường tuyết đọng rất nhiều, Lưu cục trưởng lái xe rất cẩn thận, đôi khi tôi có cảm giác đi bộ còn nhanh hơn đi xe, may mà nhà Chu Phùng Xuân ở gần huyện thành, nửa giờ sau đã đến nơi. Rốt cuộc cũng là cảnh sát, trước khi vào thôn Lưu cục trưởng đã lặng lẽ tắt đèn xe, chỉ dựa vào cảm giác mà chậm rãi lái về phía trước.
Lúc này đã khuya, trong thôn tối om, bầu trời xám xịt, căn bản không thấy ánh trăng. Khi chúng tôi vào thôn, mấy con chó sủa loạn, cũng may gió lạnh gào thét át đi tiếng chó sủa. Qua cửa thôn, Lưu cục trưởng chỉ vào căn nhà sáng đèn phía trước nói đó là nhà Chu Phùng Xuân. Nói xong thì mở cửa xe, gió lạnh thấu xương lập tức len vào cổ áo, tôi dùng sức che kín y phục trên người rồi xuống xe. Đi đến gần tôi mới phát hiện ra đó là một căn nhà xây bằng gạch xanh, không khỏi nhíu mày, Lý mặt rỗ thấy vậy thì cẩn thận hỏi tôi làm sao vậy?
“Đã là thời đại nào mà còn dùng gạch xanh xây nhà, khó trách chọc phải mấy thứ không sạch sẽ.” Tôi lắc đầu nói, trong lòng đã xác định kỳ án lần này không phải do người làm mà là có liên quan tới mấy thứ dơ bẩn. Sau cải cách khắp đại giang Nam Bắc các kiến trúc cơ hồ đều dùng gạch đỏ, rất ít người dùng gạch xanh để xây nhà. Nhưng nếu xét đến tính thực dụng thì gạch xanh bền hơn, tính kháng ăn mòn hơn xa gạch đỏ.
Cổ ngữ nói gạch Tần ngói Hán là nói về gạch xanh, vậy vì sao người ta lại dùng gạch đỏ? Là vì gạch xanh thuần âm, cho nên người Trung Quốc khi xây mộ sẽ dùng gạch xanh hoặc đá xanh, một số căn nhà gạch xanh lâu đời rất có khả năng bị cô hồn dã quỷ gần đó cho rằng đó là nhà xây cho chúng ở nên sẽ tiến vào. Chu Phùng Xuân dùng gạch xanh xây nhà đã phạm vào tối kỵ, chỉ là nhà hắn ở dường như mới xây không lâu, sao lại đưa tới thứ lợi hại như vậy?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297