Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 281

Tôi không rảnh giải thích cho hắn, cắn ngón tay niệm Thỉnh Linh Chú, tôi vận dụng Thỉnh Linh Chú càng nhiều thì kinh nghiệm cũng càng phong phú, rất nhanh đã có quỷ quái ở gần đó tới giúp! Sau đó, tốc độ của tôi nháy mắt đã nhanh hơn rất nhiều, thu ngắn khoảng cách với đạo hắc ảnh. Khi vào tới phạm vi công kích của Âm Dương Tán, tôi nhanh chóng ném Âm Dương Tán qua. Chỉ là tôi đã xem nhẹ sự chênh lệch của tôi và hắc ảnh, tôi còn chưa kịp khởi động Âm Dương Tán, nó đã chạy mất…

Tôi chắc chắn nó đã sợ tôi, nó căn bản là không hoàn thủ mà chỉ liều mạng lao về phía trước. Tôi nghĩ đến chuyện lần trước khi nó bỏ trốn, sau đó đã xảy ra án mạng, ngực tôi như bị một ngọn lửa đè ép, trực tiếp móc ra một kiện Hoàng Mã Quái Tráo (áo khoác vàng) ném về phía hắc ảnh. Nghe nói đây là đồ của hoàng đế Càn Long, kỳ thật chỉ là áo khác bằng tơ lụa vàng, được hoàng đế mặc mà có chứa long khí. Hơn nữa bách tính thời cổ đại bất luận là người lớn hay trẻ nhỏ đều kính sợ màu vàng, nếu quỷ ảnh này là người thời cổ đại vậy chắc chắn nó sẽ sợ hãi.

Quả nhiên, khi bị Hoàng Mã Quái Tráo bao lại, tốc độ của hắc ảnh liền chậm lại, còn có xu thế sắp quỳ xuống. Xem ra đã tìm đúng cách, tôi nhẹ nhàng thở ra, chống Âm Dương Tán đi tới, một tay móc ra một lá Nhiếp Hồn Phù. Đây có thể là một đứa trẻ khi còn sống đã bị ngược đãi mà chết, tôi không đành lòng để nó hồn phi phách tán, cho nên muốn dùng linh phù trấn trụ nó rồi mới nghĩ cách siêu độ.

“Thúc thúc!”

Tôi vừa dán linh phù lên người quỷ ảnh, sau lưng đã có tiếng của con trai Vương Bình. Tôi theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy đứa bé ở đó giày cũng chưa xỏ, bị mưa xối đến run bần bật. Tôi vừa định bảo nó mau về nhà, sau ót đã truyền đến cảm giác đau đớn. Tôi ý thức được mình đã trúng kế, che gáy lại rồi quay đầu đã thấy hắc ảnh đã tránh thoát khỏi sự khống chế của linh phù, chạy ra ngoài.

Cảm giác đau đớn sau ót rất nhanh đã biến mất, có lẽ là trước khi chạy đi quỷ ảnh đã thuận tay đánh tôi một cái. Đuổi không kịp nữa, chỉ có thể hy vọng nó có thể hiểu được đạo lý hại người hại mình, đừng đi hại người nữa! Tôi xoay người bế đứa trẻ còn phát run lên về nhà Vương Bình, vừa vào nhà đứa trẻ đã ngoan ngoãn lên lầu, tôi lấy khăn lau đầu, thuận tiện hỏi viên cảnh sát sao đã nửa đêm, đứa bé ra ngoài mà hắn lại không ngăn cản?

Viên cảnh sát sửng sốt, nói hắn căn bản không thấy đứa trẻ đi ra ngoài, còn kỳ quái hỏi tôi sao lại bế đứa bé về. Tôi nghe xong nhịn không được nhíu mày, nói lớn:

“Một đứa trẻ chạy ra ngoài như vậy mà ngươi còn không thấy, ngươi làm cảnh sát thế nào đây?”

Viên cảnh sát nghe xong cũng phát hỏa, vỗ bàn một cái tỏ vẻ vừa rồi căn bản là không có ai đi ra ngoài, hắn cũng không ngủ gật, có người đi ra ngoài hắn khẳng định phải thấy!

Tôi nghe xong cảm thấy không đúng, ném cái khăn lông chạy lên lầu, thấy cửa phòng của đứa trẻ khép hờ, mà nó đang nằm trên giường ngủ ngon lành. Tóc nó ướt dầm dề, vừa nhìn là biết đã từng đi ra ngoài. Tôi lập tức lay tỉnh nó, hỏi nó vừa rồi vì sao đột nhiên ra khỏi nhà? Đứa trẻ vẫn còn buồn ngủ nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt. Xem ra vừa rồi nó bị hắc ảnh mê hoặc, tôi thở dài đi xuống lầu, cùng viên cảnh sát trung niên ngồi hút thuốc.

Nghĩ đến việc ngày mai có thể lại có án mạng, trong lòng tôi rất bực bội, làm nghề này nhiều năm rồi mà mới lần đầu nghẹn khuất như vậy, thậm chí đến bây giờ cũng không biết gặp phải ác quỷ hay âm vật, cho nên mới bị nó trêu đùa nhiều lần. Viên cảnh sát ở một bên an ủi tôi, bảo tôi không nên gấp, chỉ là sao tôi có thể không vội đây? Mỗi ngày sẽ có một mạng người mất đi a! Tôi không nói gì, chỉ là yên lặng hút thuốc rồi ép mình nghỉ ngơi, viên cảnh sát cũng không nói gì nữa, sau đó cũng ngả lưng lên ghế sô pha ngủ.

Ngày hôm sau tôi nói chuyện riêng với Vương Bình, khuyên cô ta nên quan tâm đến con, đối xử với con tốt một chút. Vương Bình nghe xong sắc mặt có chút quái dị, nói đây là việc riêng, tôi không cần nhúng tay vào. Tôi đành phải nói với cô ta, sở dĩ âm linh nhắm vào cô ta chính là vì bình thường cô ta đối xử với con cái không tốt. Vương Bình nghe xong sắc mặt biến đổi, cuối cùng chỉ là đáp có lệ rằng sẽ chú ý. Tôi thấy bộ dáng cô ta hiển nhiên là không nói thật, nhưng cũng không nói thêm điều gì, đúng như cô ta nói, đây là việc riêng nhà cô ta, tôi không có quyền can thiệp.

Để Vương Bình an tâm, chúng tôi cho một viên cảnh sát ở lại, tôi và người kia trở về cục cảnh sát. Vạn hạnh là hôm nay không nhận được thông tin báo án, tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra hôm qua tiểu quỷ kia quả thực đã bị thương. Nếu không có án mạng, tôi cũng không ở lại cục cảnh sát nữa mà chào Lưu đội trưởng rồi rời đi. Chủ yếu là do đồ cần dùng mang theo đã không còn nhiều, 2 ngày qua muối tinh tôi đã dùng hết rồi, Thiên Lang Tiên cũng đã sớm không có tác dụng, Đào Hồn Hoa thì tạm thời để lại chỗ Vương Bình.

Chuyện tối qua cho thấy hắc ảnh không sợ linh phù, hơn nữa tôi không muốn đánh cho nó hồn phi phách tán, chỉ có thể dùng mấy thứ có uy lực vừa phải để đối phó với nó. Đi dạo quanh mấy nơi, tôi chọn mấy thứ phù hợp, nhét đầy một ba lô mới chậm chạp trở về cục cảnh sát. Không ngờ sau khi tôi chuẩn bị đầy đủ thì liên tiếp mấy ngày sau quỷ ảnh cũng không xuất hiện. Chồng của Vương Bình biết trong nhà xảy ra chuyện thì đã mau chóng trở về, nam nhân nhiều dương khí, viên cảnh sát thủ ở nhà hắn cũng đã được triệt thoái.

Tôi tiếp tục chú ý 2 ngày vẫn không phát hiện ra tung tích của hắc ảnh nên tìm khách sạn để nghỉ chân. Đến bây giờ vụ án vẫn chưa có tiến triển, hơn nữa chưa có án mạng mới xuất hiện, Lưu đội trưởng liền tạm thời kết luận về vụ án, tuy rằng bên ngoài vẫn sắp xếp một số người theo dõi, nhưng Lưu đội trưởng và tôi đều biết rõ, vụ án này cuối cùng chỉ có thể tạm thời khép lại trở thành vụ án treo…

5 ngày sau tôi vẫn không ngừng nhớ lại cảnh tượng lúc trước, đến tối ngày thứ 5 tôi rốt cuộc đã nghĩ tới một khả năng! Ngày đó con trai của Vương Bình đột nhiên xuất hiện mới khiến tôi thất bại trong việc bắt hắc ảnh, sau đó tôi vẫn luôn cho rằng mình đã trúng kế, nhưng mấy ngày nay càng nghĩ càng thấy không đúng. Bởi vì lúc ấy tôi tự mình ôm nó về phòng, nếu nó bị âm linh nhập thể, sao lại thành thành thật thật về phòng nghỉ ngơi?

Theo ý nghĩ này, tôi lại tới nhà Vương Bình, vừa lúc đứa bé ra mở cửa, nó dùng ánh mắt phòng bị nhìn tôi, làm tôi càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng. Vương Bình và chồng đang xem TV, nhưng sắc mặt hai người đều có chút không tốt, nhìn qua có lẽ là vừa cãi nhau. Vương Bình thấy tôi tới, lập tức khẩn trương hỏi tôi có phải là mấy gương mặt quỷ lại xuất hiện hay không? Tôi nâng lẵng trái cây trên tay, cười rồi lắc đầu, nói vì có việc nên tôi sắp phải đi, trước khi đi muốn đến thăm bọn họ.

Khi nói những lời này tôi vẫn luôn lén nhìn đứa trẻ, quả nhiên nó nghe thấy tôi phải đi thì rất vui vẻ. Vợ chồng Vương Bình nhiệt tình giữ tôi lại ăn cơm, ăn cơm tối xong lại kéo tôi ngồi trò chuyện hồi lâu, tôi thấy đã đến lúc liền nói ngày mai còn phải lên đường, cho nên tôi phải về nghỉ ngơi. Tôi vừa nói vậy, bọn họ cũng không giữ lại, luôn cảm tạ tôi rồi mới tiễn tôi ra cửa. Tôi ra khỏi tiểu khu, trở về khách sạn chuẩn bị mấy thứ đồ vật mang theo, rồi lặng yên không một tiếng động quay lại nhà của Vương Bình.

Nếu tôi đoán đúng, biết tôi phải đi thì âm linh đã mấy ngày không giết người tối nay khẳng định là không kìm nén được, tôi chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được! Lần này tôi đã khôn ngoan hơn, mặc áo mưa trèo lên cây, cầm kính viễn vọng quan sát phòng khách nhà Vương Bình. Không ngờ vợ chồng Vương Bình đang cãi nhau, trên sàn nhà toàn là đồ đạc ném tung tóe, đứa trẻ đang run rẩy ngồi ở góc tường, nước mắt đầy mặt.

Tôi kinh ngạc phát hiện trên mặt đứa bé có dấu bàn tay, sau đó chồng Vương Bình không biết đã mắng to câu gì, tiếp đó đẩy cửa bỏ đi. Chồng mình vừa bỏ đi, cơn tức giận của Vương Bình không có chỗ phát tiết, cô ta kéo đứa trẻ lên đánh, tựa như không phải con mình mà điên cuồng tay đấm chân đá, đứa trẻ bị đánh như vậy vẫn không rên lấy một tiếng, trong mắt tràn đầy hận ý!

Đánh một hồi, Vương Bình không những không dừng tay mà càng đánh càng nặng, đứa trẻ bị cô ta dùng giày cao gót đá vào đùi, rốt cuộc không nhịn được đã khóc toáng lên. Hai mắt tôi đỏ lên, thật sự là không chịu được, muốn tiến vào cứu đứa trẻ ra. Ai ngờ lúc này Vương Bình đột nhiên “A” một tiếng hét thảm, sau đó bụm mặt ngã xuống đất.

Tiếp đó giữa các khe hở trên ngón tay cô ta ào ạt chảy ra máu tươi, đứa trẻ dưới đất bò dậy, ôm con hổ bông lạnh lùng nhìn Vương Bình. Tôi nhìn thấy mà trong lòng chấn động: Vừa rồi Vương Bình bị hắc ảnh bên trong con hổ bông vụt ra tấn công! Thì ra âm vật là cái thứ đồ chơi này, lúc trước đứa bé vẫn luôn ôm nó, tưởng là thú bông bình thường, không ngờ lại là âm vật!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297

Thể loại