Tôi lắc đầu nói:
“Đây mới chỉ là bắt đầu, hôm nay chúng ta đã chọc giận âm linh kia, đối phương khẳng định sẽ không chết không ngừng! Nếu không diệt trừ nó, nó sẽ vẫn luôn quấn lấy Tống Trung, đến khi Tống Trung chết mới thôi.”
“Nhưng ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ giúp đến cùng.”
Lo bà chủ sợ hãi, tôi lại bổ sung một câu. Bà ta liên tục nói lời cảm tạ, ngồi ở mép giường lo lắng sốt ruột cho Tống Trung, lau vết bẩn trên mặt hắn. Tôi vừa ăn mì, vừa nghiêm túc đánh giá lại bà chủ, lúc này mới phát hiện bà ta là một nữ nhân rất ý nhị, đôi mắt do có chút giống Hứa Tình, tương đối dễ coi.
Một lát sau bà ta ngẩng đầu phát hiện tôi đang nhìn chằm chằm, gương mặt liền ửng đỏ. Tôi xấu hổ cười cười, hỏi bà ta và Tống Trung là thế nào? Không có cách, tôi cũng là người thường, cũng có tâm lý bà tám.
“Còn có thể là thế nào? Là cặp kè.”
Bà chủ châm thuốc, vừa hút vừa nói. Thì ra bà ta và Tống Trung là một đôi thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã thích nhau. Nhưng khi đến lúc bàn chuyện cưới hỏi tuổi tác, cha bà ta ngại Tống Trung nhà nghèo, ép bà ta cưới con của trưởng thôn, Tống Trung cũng đành phải cưới một nữ nhân mình không yêu.
Sau đó chồng bà ta chết sớm, hai người tro tàn lại cháy. Tôi nghe được mà thổn thức, đây chính là “hữu tình nhân chung thành quyến chúc”? (Những người yêu nhau rồi sẽ về với nhau). Có lẽ vậy! Rốt cuộc khi Tống Trung gặp lúc sống chết, người kề cận hắn không phải là người vợ kết tóc xe duyên, mà là người tình cũ. Tôi chú ý thấy bà ta tựa hồ rất chán ghét chồng mình, thậm chí khi nhắc tới lúc người đó chết cũng rất sơ lược. Tôi nghĩ trong đó khẳng định có ẩn tình, nhưng cũng không hỏi quá sâu.
Bà chủ kể xong, lại nói muốn nghe chuyện của tôi.
“Ta ư, ta là một thương nhân.”
Tôi cười khổ, nói về chuyện của mình và Tiểu Nguyệt. Có thể là bị tình yêu của bà chủ cảm nhiễm, tôi phát hiện chính mình xưa nay chưa từng kể lại kỷ niệm với Tiểu Nguyệt. Hai chúng tôi vừa trông coi Tống Trung vừa hàn huyên nửa ngày, lúc này hắn không hề phát điên, vẫn luôn ngủ say. Sau nửa đêm Lý mặt rỗ gọi điện thoại tới nói hắn đã mua đủ đồ vật rồi, hỏi tôi đang ở đâu? Ở trong phòng đã lâu, tôi đang muốn hít thở không khí liền chủ động đi tới cửa thôn chờ hắn.
Tiểu tử này nghe thấy tôi ở nhà bà chủ cả đêm lập tức lộ ra vẻ tươi cười đáng khinh bỉ:
“Trương gia tiểu ca, hương vị thục nữ như thế nào a?”
“Ngươi nếm thử đi.”
Tôi tát hắn một cái, hỏi hắn đồ vật đủ chưa. Lý mặt rỗ né một cái rồi ra hiệu ok, tôi mới vừa lòng gật đầu, ngó qua ngó lại phát hiện chỉ có mình hắn.
“Dư Hoa về nhà rồi?”
Tôi buồn bực hỏi.
“Chắc là không, hắn vừa đến thành phố đã đi rồi, sợ ta lại bắt hắn đi theo.”
Lý mặt rỗ vẻ mặt khinh thường. Tôi nói:
“Người ta chỉ là người thường, không chịu được sợ hãi, giúp chúng ta như vậy đã đủ rồi.”
Cùng Lý mặt rỗ đi vào trong thôn, bởi vì đã gặp âm linh nên tôi cũng không còn sợ hãi. Lúc này ánh trăng chiếu xuống, tâm tình tôi cũng tốt hơn, thả bước cũng chậm đi. Không ngờ tôi còn chưa hoàn toàn đắm chìm vào bóng đêm, trong nhà bà chủ đột nhiên có một tiếng thét chói tai.
“Hỏng rồi!”
Tôi sải bước, suy đoán có thể là âm linh lại đoạt xá Tống Trung. Khi tới gần quầy bán quà vặt, tôi đã ngửi thấy mùi máu tươi, trong lòng dâng lên một tia dự cảm xấu.
“Đại sư, đại sư ngươi đã tới! Ô ô ô.”
Bà chủ nhìn thấy tôi liền tê tâm liệt phế mà khóc, tôi chạy thẳng đến bên giường nhìn lại, thình lình phát hiện đầu của Tống Trung đã không còn. Máu tươi đỏ hồng cả giường, dấu máu còn lưu trên mặt đất. Lý mặt rỗ…
“Má ơi”
Một tiếng, trốn ở một góc. Tôi bần thần, hỏi bà chủ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Ta không biết, sau khi ngươi đi rồi, ta thấy hắn chưa tỉnh thì đi nhà xí, lúc trở về hắn đã như vậy…”
Nói đến đây bà chủ run rẩy vài cái, hai mắt trợn lên rồi hôn mê. Lý mặt rỗ chạy tới đỡ bà ta dậy, còn nhân cơ hội sờ lên bộ ngực bà ta. Tôi cau mày đánh giá bốn phía, phát hiện trong phòng không có âm khí. Đầu Tống Trung rất có thể là bị người ta chém đứt, nghĩ vậy tôi bỗng nhiên đi đến cánh tủ rồi mở cửa, phát hiện bên trong đầy vết máu.
“Có đuổi không?”
Lý mặt rỗ tiến tới, nhìn lỗ thủng trên vách tường hỏi.
“Vô nghĩa, Tống Trung chết thì manh mối của chúng ta cũng bị chặt đứt. Chỉ có thể tới viện bảo tàng, ai!”
Tôi thở dài, cảm giác thất bại sinh ra trong lòng. Đây chính là một sinh mệnh a, nếu là Nhất Sơ xử lý thì có lẽ Tống Trung đã không chết.
Lui một bước mà nói, nếu vừa rồi tôi chú ý hơn, không đi gặp Lý mặt rỗ thì Tống Trung cũng sẽ không chết. Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.
“Đây là số mệnh, người phải chết thì không thể sống được, tựa như Sở Sở!”
Lý mặt rỗ vỗ vai tôi, ý bảo tôi đừng tự trách. Tôi gật đầu, cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy. Nhưng nếu Lý mặt rỗ nhắc tới Sở Sở, cho thấy hắn đã hoàn toàn vượt qua quá khứ đau xót ấy, tôi còn cảm thấy vui vì điều đó.
Tống Trung đã chết, kỳ thật chúng tôi không nhất định phải ở lại, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa bà chủ và Tống Trung, tôi lựa chọn ở lại giúp bà ta một phen. Nếu không bà ta khẳng định sẽ gặp rắc rối, còn bị người nhà Tống Trung trả thù! Đến nửa đêm tôi không ngủ được, muốn gọi điện thoại cho Nhất Sơ, vốn dĩ chỉ muốn thử xem, không ngờ điện thoại quả thật đã kết nối, giọng Nhất Sơ lạnh như băng hỏi tôi thế nào rồi, có phải gặp phiền toái hay không?
Tôi kể lại sự thật với hắn, bao năm làm ăn, đây mới là lần đầu mà âm vật còn chưa thấy thì trong tay mình đã có người chết.
“Phương hướng của ngươi sai rồi…”
Nhất Sơ trầm mặc vài giây, sau đó mở miệng nói. Tôi hỏi hắn có ý gì, hắn lạnh lùng hỏi, có phải chắc chắn năm gã bảo vệ đã chết đều có liên quan đến âm vật không? Tôi nghe xong mà sửng sốt, bỗng nhiên nhận ra! Tống Trung căn bản không phải là bị âm linh giết, hắn là bị người giết, hơn nữa người giết hắn rất có thể chính là nam nhân thần bí mặc áo mưa kia.
Nếu không, vì sao hắn lại ở trong lúc mấu chốt ra tay chọc giận âm linh? Nói như thế, bốn gã bảo vệ trước đó cũng có khả năng là bị người khác giết chết. Sau cuộc điện thoại tôi kéo Lý mặt rỗ đang ngủ say dậy, hỏi hắn có biết Dư Hoa đi đâu không.
“Ta nào biết Dư Hoa đi đâu, hắn tới Thẩm Dương thì gọi taxi về nhà.”
Lý mặt rỗ khó hiểu mà nhìn tôi:
“Trương gia tiểu ca, ngươi sẽ không hoài nghi hắn chứ?”
“Đi cùng ta!”
Tôi túm hắn chạy đến cửa thôn, cầm đèn pin chiếu xuống mặt đất, phát hiện ngoại trừ vết lốp xe của chúng tôi còn có một vết xe khác.
“Con mẹ nó, đây không phải là xe taxi Dư Hoa ngồi chứ?”
Lý mặt rỗ vừa nói vừa ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát vết lốp xe. Tôi âm trầm nói…
“Đừng nhìn, sẽ không có ai khác ngoài hắn tới đâu.”
Buổi tối ai lại đến cái sơn thôn nát này? Hơn nữa lại đúng lúc tôi và bà chủ đi tới khu mộ địa. Nam nhân nọ tám phần là Dư Hoa, nếu không hắn không cần thiết từ đầu tới cuối không nói câu nào, chỉ dùng ngôn ngữ cơ thể ra hiệu cho tôi.
Lý mặt rỗ nghe tôi nói xong, hùng hùng hổ hổ nói đừng để hắn gặp lại thằng cháu kia, bằng không sẽ đánh hắn đến nỗi cha mẹ không nhận ra! Tôi bảo hắn đừng nên xúc động, sự tình đã tới nước này thì chỉ có thể dựa vào Dư Hoa, cũng may chúng tôi đã biết thông tin về hắn, còn hắn lại không biết mình đã bại lộ. Đến lúc đó chúng tôi gặp chiêu phá chiêu là được.
“Ta biết, ta chỉ là không thể không giận, một quả phụ tốt bụng, giờ đã hoàn toàn là một quả phụ…”
Lý mặt rỗ căm giận nói. Tôi nghe xong bật cười, tình hắn kích động như vậy không phải là vì đã chết người, mà là đau lòng vì bà chủ. Như thế mới phù hợp với tính cách của hắn. Sáng sớm hôm sau, chờ bà chủ tỉnh lại, tôi hỏi việc Tống Trung giả chết còn ai biết nữa? Phần mộ của hắn chọn ở đâu.
“Lão Tống vì mạng sống đã làm cho mình một lễ tang, toàn thôn đều cho rằng hắn đã chết, chỉ có ta và người nhà của hắn biết, bởi vì giả chết nên không đào phần mộ.”
Bà chủ đỏ mắt nói, hai mắt vì khóc nhiều mà sưng lên.
Tôi nghe xong không khỏi nhíu mày, nếu nhìn thấy thi thể Tống Trung, vợ hắn khăng khăng muốn làm loạn thì tôi không thể xử lý được. Cũng may bà chủ nói vợ của Tống Trung đã sớm biết chuyện của bọn họ, cũng ngầm đồng ý. Điều này làm cho sự tình đơn giản hơn rất nhiều, thừa dịp trời còn chưa sáng hẳn, tôi bảo bà ta đưa chúng tôi tới nhà Tống Trung. Vợ Tống Trung nhan sắc bình thường, là điển hình cho phụ nữ Đông Bắc đã có chồng, lưng hùm vai gấu, nghe tin Tống Trung bị người ta chém rơi đầu thì gào khóc.
Mặc dù rất thương tâm nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nói câu nào khó nghe với tình nhân của chồng, càng không oán trách chúng tôi. Chỉ là khóc vừa nói đây là số mệnh, là số mệnh… Có cô ta thu xếp, các thôn dân đã phối hợp xử lý thi thể Tống Trung rồi an táng. Ở bên ngôi mộ, hai nữ nhân tựa vào nhau, một người so với một người càng thêm bi thương. Tôi không khỏi bội phục Tống Trung, có thể lấy được trái tim của hai nữ nhân.
Thấy Tống Trung chết không toàn thây, các thôn dân an táng hắn xong liền vội vàng rời đi. Nghe nói đây là phong tục địa phương, cho rằng người chết không toàn thây oán khí ngút trời, chỉ có thể để người nhà tế bái. Sau khi xong việc, tôi lại xin lỗi bọn họ, đặc biệt là vợ Tống Trung. Trong nhà còn có hai đứa con gái, không có nam nhân gánh vác thì cuộc sống sẽ rất gian nan. Tôi lấy tất cả tiền trên người đưa cho cô ta, cô ta nhất quyết không lấy. Ngược lại còn khẩn cầu tôi nhất định phải bắt lấy hung thủ, đừng để nhiều người phải chịu tổn thương.
“Yên tâm đi, đại tẩu!”
Đối mặt với phụ nữ kiên nghị như thế, tôi thầm kính phục cô ta, sau đó cùng Lý mặt rỗ rời đi. Lúc này, bà chủ đột nhiên gọi tôi lại, nói có một việc quan trọng.
“Lúc Lão Tống tỉnh táo từng nói với ta, đây là một âm mưu! Còn nói đồ vật làm bọn hắn sợ hãi, kỳ thật là một danh sách.”
“Danh sách gì?”
Tôi khẩn trương hỏi.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297