Tôi nói tối nay tôi bố trí Thất Sát Tỏa Hồn Trận, hẳn là có thể một lần nữa trấn áp Tây Sở Bá Vương. Tần lão bản nhẹ nhàng thở ra, nói vậy là tốt rồi. Nhưng tôi có thể nhìn ra được, nội tâm hắn vẫn rất cháy bỏng, hắn không muốn tôi bố trận, cho nên tôi vừa nói như vậy, hắn lập tức đen xì mặt mũi. Hắn lại đâu biết, trên thực tế tôi không biết bố trận, tôi chỉ biết khẩu quyết mà thôi. Nhưng tôi cũng không lo lắng, tối nay có thể gặp được gia gia, gia gia khẳng định có cách xử lý Tây Sở Bá Vương. Nhưng cùng lúc đó, tôi cũng gặp phải một nguy cơ, bởi vì Tần lão bản khẳng định sẽ đẩy nhanh kế hoạch giết chết chúng tôi. Đương nhiên, chúng tôi có đề phòng, bề ngoài hắn không sẽ động thủ, cơ hội duy nhất của hắn là mượn đao giết người. Mượn tay Tần Minh Hạo giết chết chúng tôi, nhất tiễn hạ song điêu. Tần lão bản hỏi han xong rồi lấy cớ bận làm ăn rời đi. Tôi biết khẳng định là hắn đi tìm hung thủ phía sau màn để thương lượng đối sách, hắn chắc chắn sẽ không để cho chúng tôi được như ý.
Nếu chúng tôi tìm hiểu được một chút thông tin về hung thủ phía sau màn, ít nhiều cũng có thể chuẩn bị trước, nâng cao thêm phần thắng. Cho nên tôi bảo Đại Kim Nha lén theo dõi Tần lão bản, xem có thể tìm được hung thủ phía sau màn hay không. Đại Kim Nha che mông nói “Ngươi nhìn ta bộ dáng này còn có thể động đậy được không?” Đúng vậy, cánh tay và mông Đại Kim Nha đều bị trọng thương, theo dõi không tiện. Tần Tư Tư nói “Ta biết một số thám tử tư, có thể bảo bọn họ tới giúp chúng ta.” Tôi có chút kinh ngạc, Tần Tư Tư làm sao lại biết thám tử tư? Cô ta muốn tìm hiểu cái gì? Tám chín phần mười là bí mật kinh doanh. Tần Tư Tư cũng không để ý tới ánh mắt quái dị của tôi, lấy điện thoại ra gọi, dăm ba câu đã giao phó xong. Lúc này xe cứu thương đã tới, tôi bảo Lý mặt rỗ và Đại Kim Nha lên xe cứu thương băng bó một chút. Tôi và Tần Tư Tư không bị thương, chuẩn bị trói Tần Minh Hạo lại.
Nhưng hai người vừa xuống lầu, đã nghe thấy tiếng Đại Kim Nha gọi, bảo tôi mau chóng đi xuống xem một chút. Tôi lập tức luống cuống, thầm nghĩ không phải lại có gì sơ suất chứ? Thế là tôi không chút do dự chạy xuống. “Sao vậy?” Tôi hỏi Đại Kim Nha. Hắn và Lý mặt rỗ hoảng sợ nhìn chỗ ngoặt góc biệt thự, tôi cũng lập tức nhìn tới, phát hiện ở góc rẽ, có vật gì đó màu đen, nhìn rất quái dị. Tôi hít sâu một hơi, vội vàng xích lại gần xem. Vừa nhìn thì giật nảy mình. Đó là một đám chuột chết, ít ra cũng phải có mấy chục con, tản mát ra mùi thối hoắc, mức độ hư thối có sự khác biệt. Các bác sĩ y tá trên xe cứu thương cũng đều nhao nhao chạy xuống xem, nhìn thấy đám chuột chết đều bàn luận ầm ĩ. Đám chuột này thật kỳ quái, hào trạch bực này sao lại có nhiều chuột chết như vậy? Rất nhanh, một đám vệ sĩ tiến đến, chính là đám vệ sĩ bảo vệ Tần Minh Hạo, đến giải tán chúng tôi rồi xử lý đám chuột chết.
Lý mặt rỗ hỏi tôi đám chuột chết kia rốt cuộc là thế nào? Tôi thở dài, nói tối qua khởi động Thất Sát Tỏa Hồn Trận, trận pháp khu động cần có linh hồn, không hề nghi ngờ hồn phách đám chuột này đã trở thành năng lượng để khu động trận pháp, nhưng những hồn phách của chúng căn bản là không duy trì được bao lâu a, chỉ sợ tối nay Thất Sát Tỏa Hồn Trận sẽ lại mất đi hiệu lực. Cả ngày hôm đó chúng tôi đều ở trong khu nhà, không có việc gì làm. Tôi chờ đến khi trời tối, nghĩ đêm nay là có thể gặp được gia gia, trong lòng tôi không nhịn được trở nên kích động. Tần Tư Tư thì cả ngày chăm sóc Tần Minh Hạo, hiện giờ y tạm thời không bị vong linh nhập xác, ban ngày đã tỉnh lại một lần, nhưng thân thể quá hư nhược, thần trí không rõ, chỉ ăn một chút đồ ăn rồi lại thiếp đi. Vốn những vệ sĩ kia đều ở bên bảo vệ Tần Minh Hạo, nhưng đã bị Tần Tư Tư đuổi đi. Không nghi ngờ gì, những vệ sĩ này đều là người của Tần lão bản, Tần Tư Tư lo lắng họ sẽ lén hạ tử thủ với Tần Minh Hạo!
Về phần Tần Điềm Điềm, cũng không thèm để ý đến cha mình, cả ngày đều không ở trong khu nhà. Đại Kim Nha nói hắn trông thấy một nam nhân lái Ferrari đón Tần Điềm Điềm đi. Đoán chừng trong mắt cô ta nào có cha mẹ, chỉ có thế gian phồn hoa. Ăn trưa xong tôi liền bảo Tần Tư Tư gọi cho thám tử, xem có điều tra được gì không. Nhưng gọi điện mới biết có chuyện không hay, người kia không nghe máy, điều này làm chúng tôi nghĩ rằng người kia rất có thể đã bị Tần lão bản phát hiện, dữ nhiều lành ít rồi. Nếu thám tử không điều tra được gì thì cũng là may mắn, vạn nhất biết được hung thủ phía sau màn, chỉ sợ Tần lão bản sẽ vì kế hoạch lớn mà giết người diệt khẩu. Tần Tư Tư cũng lo lắng không thôi, nhưng không biết nên làm thế nào cho phải. Tôi đành phải an ủi, bảo cô ta đừng lo lắng, chờ tôi gặp được gia gia, nhìn thấu được quỷ kế của Tần lão bản, thì không cần lo lắng Tần lão bản không thả thám tử ra. Mặc dù Tần Tư Tư vẫn rất lo lắng, tựa hồ cũng không tin lời tôi nói, nhưng cũng không nhiều lời.
Chờ đến ban đêm, tôi bảo Tần Tư Tư và Đại Kim Nha ở lại trông coi Tần Minh Hạo, nhưng lại lo lắng Tần lão bản sẽ phái người hạ độc thủ, nên đã dứt khoát bảo Tần Tư Tư tìm hai vệ sĩ tin được đến cùng trông coi. Tôi thì cùng lão Lý đến bờ sông Ô Giang. Ô Giang vẫn như trước tản mát ra mùi thối hoắc, các loại rác rưởi nổi lên mặt sông, gió lạnh sưu sưu thổi tới, cảm giác lạnh tận xương tủy. Chúng tôi đứng bên bờ sông quan sát kỹ xung quanh, chờ gia gia xuất hiện. Nhưng chúng tôi chờ một tiếng vẫn không thấy bóng ai. Điều này khiến tôi lo lắng, tôi nghĩ Thất Sát Tỏa Hồn Trận sắp không duy trì được nữa, tiếp tục như vậy, vạn nhất Tần Minh Hạo lại phát cuồng, không có chúng tôi ở bên, Tần Tư Tư và Đại Kim Nha khẳng định sẽ gặp bất trắc. Mặc dù có hai vệ sĩ ở đó, nhưng hẳn là không có bao nhiêu tác dụng a? Tôi bất an chờ đợi, cảm giác gia gia nếu không xuất hiện, chỉ sợ tôi sẽ phát điên.
“Ai, Trương gia tiểu ca ngươi mau nhìn đó là cái gì?” Ngay khi tôi đang bị giày vò, lại chợt nghe Lý mặt rỗ ngạc nhiên hô lên một tiếng. Tôi giật mình, vội vàng nhìn lại, phát hiện trên mặt sông có thêm vô số bóng đen, theo sóng nước trập trùng bất định. “Đó là cái gì?” Tôi cẩn thận nhìn, những bóng đen đó tròn trịa, tựa như quả bóng da. “Con mẹ nó là đầu người a.” Lý mặt rỗ hét lên một tiếng “Mẹ kiếp, sao có nhiều đầu người như vậy?” Tôi nghe xong lập tức đau đầu, không sai, đó là đầu người, đen kịt một mảnh tụ tại một chỗ, làm cho thị giác rung động mãnh liệt. Mặc dù tia sáng chỉ le lói, nhưng nhờ có ánh trăng mông lung vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra được ngũ quan của những người này. Những người này âm u đầy tử khí, mặt không biểu cảm, duy chỉ có đôi mắt trợn tròn, tràn ngập sự không cam tâm và oán hận!
Tôi liên tưởng đến những quỷ hồn không đầu ở dưới lầu hôm qua, nếu tôi đoán không sai, những cái đầu này hẳn là của những quỷ hồn không đầu kia. Xem ra Thất Sát Tỏa Hồn Trận đã mất hiệu lực, những vong linh này lại trở về. Không được, nhất định phải phải trở về, bọn Tần Tư Tư khẳng định không chống đỡ được Tần Minh Hạo. Tôi lập tức nói với Lý mặt rỗ, chuẩn bị trở về. Nhưng khi tôi đưa tay kéo Lý mặt rỗ, mới phát hiện hắn cứ đứng nguyên không nhúc nhích, mặc cho tôi kéo mạnh thế nào hắn cứ như cọc gỗ đứng đó. Tôi lập tức quay đầu nhìn thoáng qua, lại bị Lý mặt rỗ làm cho giật nảy mình. Lão Lý há miệng, hai mắt trợn ngược, mũi chân kiễng lên, khóe miệng như có như không mỉm cười, thỉnh thoảng đưa tay xoa khóe miệng. Tình trạng này chính là bị trúng tà. Tôi giật mình, lập tức chuẩn bị trừ tà cho hắn. Nhưng tôi còn chưa hành động, bỗng nhiên nghe thấy một trận thanh âm chi chi quái khiếu. Tôi giật mình, vội vàng cẩn thận nhìn Lý mặt rỗ.
Vạn vạn không ngờ, trên đầu hắn lúc này lại có một con chuột đang nằm! Con chuột toàn thân màu đen, hai mắt sáng ngời có thần, móng vuốt nhỏ không ngừng vũ động, tựa như đang chỉ đường cho tôi. Tôi nhận ra, con chuột này không phải là Bản Mệnh Thử của Lão Thử tiền bối sao? Bản Mệnh Thử sao lại chạy tới đây? Nhìn nó sức sống mười phần, chứng minh Lão Thử tiền bối cũng tinh lực tràn đầy a, nói cách khác, Lão Thử tiền bối đã bình phục. Mà Lão Thử tiền bối và Bản Mệnh Thử sẽ không cách nhau quá năm cây số, như vậy lão khẳng định là ở gần đây. Lại liên tưởng đến động tác con chuột chỉ đường, tôi liền bừng tỉnh đại ngộ “Lão Thử tiền bối khẳng định là ở gần đây chờ chúng ta.” Thì ra là Lý mặt rỗ bị Bản Mệnh Thử khống chế thần trí.
Tôi mừng rỡ nói “Có phải Lão Thử tiền bối cử ngươi tới hay không?” Con chuột vui vẻ khẽ gật đầu, trong miệng Lý mặt rỗ phát ra một thanh âm mơ hồ không rõ “Theo ta.” Tôi lập tức nói “Vậy thì tốt, mau đưa ta đi tìm Lão Thử tiền bối.” Thế là Lý mặt rỗ đi trước, tôi theo sau. Đi không bao lâu, chỉ nghe thấy trên sông truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào, ở nơi dã ngoại hoang vu này làm lòng tôi nao nao. Nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cứ đi theo Lý mặt rỗ.
… Bạn đang đọc truyện Dân buôn đồ âm – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensex68.com/dan-buon-do-am-quyen-2/
Tôi vô cùng sốt ruột bất an, lo lắng Thất Sát Tỏa Hồn Trận bị phá hư sau đó Tần Minh Hạo sẽ hại Tần Tư Tư. Lão Thử tiền bối cũng thật là, trực tiếp tới tìm tôi chẳng phải xong việc rồi sao, cần gì để một con chuột đến dẫn đường? Theo bờ sông đi không bao lâu, chợt nghe thấy thanh âm băng lãnh truyền đến “Tiểu tử, ngươi thật to gan a, mối làm ăn nào cũng dám nhận, không sợ đầu mình khó giữ được ư?” Tôi vui mừng quá đỗi “Lão Thử tiền bối, ngươi ở đâu, ra đây đi.” Trên một cây đại thụ cạnh bờ sông, một đạo hắc ảnh nhoáng lên, rơi xuống trước mặt chúng tôi, không phải là Lão Thử tiền bối thì là ai? Tôi vội vàng nói “Lão Thử tiền bối, sao trốn kỹ như vậy? Ta xém chút không phát hiện ra.” Lão Thử tiền bối nói “Thôi đi, nếu được thì ta thật hy vọng không quen biết ngươi.” Tôi không có thời gian tán gẫu với lão, hiện trong lòng tôi tràn đầy lo lắng, lo lắng cho an nguy của Tần Tư Tư.
Tôi lập tức hỏi Lão Thử tiền bối làm sao biết tôi đang xử lý vụ mua bán này. Lão Thử tiền bối tức giận nói “Còn không phải là do Quỷ Sai gia gia của ngươi? Nếu không phải nể mặt gia gia ngươi, ta còn lâu mới quản.” Nhắc đến gia gia, tôi mới chợt nhớ tới mục đích tôi tới đây. Tôi lại hỏi lão “Lão Thử tiền bối, gia gia ta đâu? Ngươi đã gặp người đúng không? Gia gia bảo ta tới đây gặp mặt.” Nói xong, tôi khát vọng nhìn bốn phía. “Đừng tìm.” Lão Thử tiền bối nói “Gia gia ngươi không có khả năng tới đây.” – “Vì sao?” Tôi giật mình “Đêm qua gia gia rõ ràng đã tới.” – “Đó là ta.” Lão Thử tiền bối nói. “Là ngươi!” Tôi lập tức trợn mắt “Tại sao lại là ngươi? Vì sao ngươi lại giả mạo gia gia ta?” – “Nói nhảm.” Lão Thử tiền bối nói “Không giả mạo gia gia ngươi, làm sao hù dọa được Tần lão bản.” – “Cố lộng huyền hư, vì hù dọa Tần lão bản?” Tôi không hiểu ra sao “Vì sao phải hù dọa Tần lão bản?”
(Cố lộng huyền hư ~ rung cây dọa khỉ)
Lão Thử tiền bối nói “Vì để cho hắn tự loạn trận cước chứ sao. Tần lão bản loạn trận cước, chúng ta mới có thể thừa cơ mà nhập, một lần làm thịt được đối phương.” – “Ồ?” Tôi nghi hoặc không thôi nhìn lão “Lão Thử tiền bối, nghe ngươi nói, dường như có niềm tin tuyệt đối có thể giải quyết được Tần lão bản a.” Lão Thử tiền bối nói “Nắm chắc không nhiều lắm, nhưng đây là biện pháp duy nhất, chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống.” Tôi lập tức nhìn lão “A, Lão Thử tiền bối ngài nói cho ta biết một chút kế hoạch của ngài đi.” Lão nói “Ngươi trở về bố trí lại Thất Sát Tỏa Hồn Trận, dẫn dụ cao thủ phía sau Tần lão bản tới đối phó Thất Sát Tỏa Hồn Trận…” – “Nhưng…” Tôi mặt đỏ tới mang tai “Ta căn bản là không biết bố trí Thất Sát Tỏa Hồn Trận a, chỉ biết khẩu quyết thôi.” Lão Thử tiền bối nói “Dĩ nhiên không phải bảo ngươi thật sự bố trí Thất Sát Tỏa Hồn Trận, chỉ giả vờ mà thôi, đến lúc đó chỉ cần đối phương nghĩ ra bàng môn tà đạo gì phá trận, cam đoan có thể khiến đối phương hôi phi yên diệt.”
(Hôi phi yên diệt: Bụi bay khói tan ~ hồn phi phách tán)
Tôi giật mình, không hiểu nhìn lão “Không có Thất Sát Tỏa Hồn Trận, ta chơi không lại hắn, bằng vào cái gì mà khiến đối phương hôi phi yên diệt a?” Lão dương dương đắc ý nói “Ngươi có điều không biết, Thất Sát của Thất Sát Tỏa Hồn Trận là bảy vong linh vô cùng lợi hại, oán khí vô cùng cường đại, thậm chí so với oán khí của Tây Sở Bá Vương trong Lôi Đao còn cường đại hơn! Cho nên gia gia ngươi mới hạ Thất Sát Tỏa Hồn Trận để phong ấn Lôi Đao.”…”Sau khi Thất Sát Tỏa Hồn Trận bị phá, Thất Sát đang bị khóa lại sẽ phóng xuất ra, bọn chúng bị khóa lâu như vậy, oán khí khẳng định càng thêm cường đại, đối với người hạ phong ấn khẳng định là ghi hận trong lòng. Nếu gia gia ngươi xuất hiện, Thất Sát sẽ xé lão thành mảnh nhỏ, ngươi nói lão dám tới sao?” Tôi không còn gì để nói. “Cho nên gia gia ngươi đành phải để ta tới báo cho ngươi. Ngươi giả vờ bố trí trận pháp, đương nhiên phải đường đường chính chính mà làm, làm bộ như mình thật sự biết cách bố trận là được, đây là nhằm mê hoặc Tần lão bản, để cao thủ phía sau màn ra tay đối phó với Thất Sát Tỏa Hồn Trận.”
“Đương nhiên, lúc đó Thất Sát Tỏa Hồn Trận kỳ thật đã không còn tồn tại, đối tượng bọn họ đối phó lại thành Thất Sát vừa mới trốn thoát. Thất Sát đang lo tìm không thấy người để trút giận, bây giờ lại có người tới đối phó mình, Thất Sát còn không đỏ cả mắt ư?” Tôi bừng tỉnh đại ngộ, giơ ngón tay cái lên, nói “Vẫn là tiền bối tính toán lợi hại.” Lão Thử tiền bối khoát tay “Đừng lấy lòng ta, ta cũng không lợi hại như vậy, đây đều là gia gia ngươi nghĩ ra.” Tôi nói “Vậy bây giờ Thất Sát Tỏa Hồn Trận đã bị phá hư hết, Thất Sát sẽ không làm hại bọn Tần Tư Tư chứ?” Lão Thử tiền bối khoát tay “Đương nhiên không, Thất Sát lúc này hẳn là vẫn chưa thức tỉnh, mà cho dù thức tỉnh, cũng sẽ cần một thời gian để thích ứng, xác định Thất Sát Tỏa Hồn Trận bị phá hư hết mới có thể xuất hiện.”
“Đại khái phải chờ tới ngày mai, cho nên sáng mai, ngươi nhất định phải làm thế nào cho Tần lão bản tin tưởng ngươi thật sự đã bố trí Thất Sát Tỏa Hồn Trận, nếu bị đối phương phát hiện ra, bọn họ sẽ thao túng Thất Sát đến hại các ngươi, đến lúc đó ngay cả ta cũng không cứu được các ngươi…” Tôi lập tức gật đầu “Cứ yên tâm. Đúng rồi, Thất Sát Tỏa Hồn Trận bị phá hư hết, hôm nay oán khí trên Lôi Đao khẳng định sẽ lại ảnh hưởng đến Tần Minh Hạo, ta đối phó với Lôi Đao như thế nào?” Lão Thử tiền bối đau xót móc trong ngực ra một lá phù, lưu luyến không rời kín đáo đưa cho tôi “Đây là Trấn Linh Phù, phù chú cao cấp, Sơ Nhất tặng cho ta, ta trân quý mấy mươi năm cũng không cam lòng dùng, ai, lại thành có lợi cho tiểu tử ngươi.” Tôi nhịn không được cười rộ, phát hiện lời nói của lão có sơ hở “Lão Thử tiền bối, đùa lố rồi, ngài nói phù này trân quý đã mấy mươi năm, còn nói là Nhất Sơ tặng cho ngài, nhưng Nhất Sơ còn chưa đến hai mươi lăm tuổi, đừng nói hắn sinh ra đã biết vẽ bùa.”
Lão Thử tiền bối lúng túng cười cười, nói “Tiểu tử ngươi biết cái đếch gì, ngươi biết cái gì là nghịch sinh trưởng không? Nhất Sơ chính là nghịch sinh trưởng.” Tôi chỉ cho rằng Lão Thử tiền bối đang khoác lác. Tôi nhớ tới Lý mặt rỗ, hắn lúc này vẫn bị Bản Mệnh Thử khống chế thần trí, lúc này liền bảo lão giải khai cho Lý mặt rỗ. Lão Thử tiền bối lại cười nói “Không thể để cho Lý mặt rỗ nhìn thấy ta, chuyện này càng ít người biết càng tốt, cẩn thận một chút vẫn hơn, dù sao liên quan đến tính mạng của ngươi.” Tôi gật đầu “Tiền bối cứ yên tâm, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không nói ra.” Lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay người rời đi. Chờ lão đi xa rồi, Bản Mệnh Thử đang trên đầu lão Lý mới nhảy xuống, chui vào trong bụi cỏ không thấy đâu nữa. Lý mặt rỗ lập tức ho kịch liệt, cảm giác như muốn ho ra cả phổi. “Lý mặt rỗ, tỉnh!” Tôi đưa tay lắc trước mắt hắn hai lần, Lý mặt rỗ khôi phục chút thần trí. “Mẹ nó.” Lý mặt rỗ vừa tỉnh táo lại đã chửi ầm lên “Vừa rồi ta tựa như là ngủ thiếp đi a.” – “Thật sao?” Tôi chê cười nói.
Lý mặt rỗ mê mang gật đầu “Đúng vậy a, thật ngủ thiếp đi. Hơn nữa còn có một cái giấc mơ kỳ quái.” Tôi cười hỏi “Mơ gì?” – “Con mẹ nó chứ mơ thấy mình biến thành một con chuột.” Lý mặt rỗ cảm khái nói “Thật sự là kỳ quái a, ta thậm chí còn muốn đi trộm đồ.” Tôi nhịn không được cười rộ “Chúng ta trở về đi, chỉ là một giấc mộng mà thôi.” Lý mặt rỗ níu tay tôi “Trở về? Chúng ta không phải tìm đến Trương lão gia tử sao? Không tìm được Trương lão gia tử trở về mà chờ chết à.” – “Ta đã nhìn thấy gia gia.” Tôi nói “Gia gia đã truyền thụ phương pháp bố trận cho ta.” – “A?” Lý mặt rỗ giật mình “Sao ta không biết?” – “Vừa rồi ngươi không phải ngủ thiếp đi sao?” Tôi nói. “Không đúng, không đúng.” Lý mặt rỗ níu chặt tay tôi, không chịu để cho tôi đi “Ta nói ta sao lại có giấc mơ kỳ quái như vậy, khẳng định là lão gia tử nhà ngươi hạ mê hồn chú với ta đúng không? Khẳng định là như vậy. Lão gia tử kia cũng thật là, thế nào mà lại không có mặt mũi gặp người khác a, cần gì hạ mê hồn chú, ta còn muốn gặp Quỷ Sai một lần.”
Tôi tùy tiện tìm một cái cớ “Cũng không thể để ngươi trông thấy, Thất Sát Tỏa Hồn Trận nhà ta là tổ truyền đại trận, truyền nam không truyền nữ, truyền trong không truyền ngoài, cho ngươi biết, chẳng phải là tiết lộ thiên cơ ư?” Lý mặt rỗ mắng nói “Không khỏi lòng dạ quá nhỏ nhen đi! Được rồi, ngươi học xong rồi chứ.” – “Đương nhiên xong rồi.” Tôi nói “Trước kia đã học, giờ cũng chỉ là thêm quen thuộc mà thôi.” Lý mặt rỗ cao hứng, không hề chất vấn, cao hứng cùng tôi trở về. Sau khi về đến, trong biệt thự không có nửa điểm khác thường, Đại Kim Nha và Tần Tư Tư đang trông coi Tần Minh Hạo, y vẫn đang hôn mê. Nhìn thấy chúng tôi trở về, Đại Kim Nha lập tức chạy tới, hỏi tình hình thế nào? Tôi vừa cười vừa nói “Tất cả đều thuận lợi, ta đã gặp gia gia, gia gia đã nói cho ta về chi tiết và tinh hoa của Thất Sát Tỏa Hồn Trận, ngày mai chỉ cần ta bố trận là có thể phong ấn lại Lôi Đao. Đại Kim Nha cao hứng nói rốt cục đã được giải thoát.
Tôi hỏi Tần Tư Tư cha cô ta đã tỉnh chưa? Tần Tư Tư nói vừa rồi đã tỉnh lại một lần, nhưng thân thể quá hư nhược, thần trí không rõ, chỉ là ăn qua loa một chút lại ngủ thiếp đi. Tôi gật đầu, nói “Vậy là tốt rồi.” Lý mặt rỗ hỏi tôi hôm nay chúng tôi đã an toàn rồi chứ? Tôi lắc đầu, nói “Hiện giờ còn chưa thể xác định, bởi vì Thất Sát Tỏa Hồn Trận bị phá hư hết, vong linh trong Lôi Đao vẫn tồn tại, nói không chừng sẽ làm hại Tần Minh Hạo. Chúng ta nên cẩn thận một chút.” Nói xong, tôi cầm lá phù Lão Thử tiền bối đưa cho, thận trọng dán lên trán Tần Minh Hạo, hy vọng phù này có tác dụng. Vì phòng ngừa vạn nhất, tôi vẫn bảo Lý mặt rỗ đi tìm máu chó mực và đậu nành, vạn nhất phù chú không có tác dụng, chỉ có thể liều mạng với Tần Minh Hạo. Trong khi chờ đợi, Tần Minh Hạo quả thật lại ‘phát cuồng’, phẫn nộ gầm rú, thân thể giãy giụa, hai cái vệ sĩ khỏe mạnh cũng không đè được y. Nhưng cũng may phù chú cuối cùng đã có tác dụng, khi Tần Minh Hạo sắp thoát được, phù chú đột nhiên bốc cháy, chỉ thấy y kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, lại nằm xuống, không có nửa điểm động tĩnh.
Tôi nhẹ nhàng thở ra, chỉ là có chút đau lòng tiếc nuối lá bùa kia, tôi vẫn rất biết hàng, mặc dù có thể không được như Lão Thử tiền bối tâng bốc, nhưng nói nó là phù chú cao cấp thì tuyệt đối chính xác… Có thể chấn nhiếp được Tây Sở Bá Vương há có thể là phù chú bình thường. Tần Tư Tư nhìn tôi bộ dáng đau xót, cô ta hiểu tôi đau lòng cái gì, lập tức cười hỏi tôi lá bùa kia bao nhiêu tiền? Tôi tặc lưỡi “Được rồi, lá bùa kia vô giá, có tiền cũng không mua được.” Tần Tư Tư nhìn tôi cười cười “Ừm, ta hiểu.” Tôi ngạc nhiên, hiểu? Hiểu cái gì? Cô ta sẽ không cho là tôi đang rao giá trên trời đấy chứ. Được rồi, cô ta đã muốn cho tôi tiền, tôi cần gì phải cự tuyệt? Tôi cũng không nói gì nữa. Cứ như vậy đến hừng đông cũng không có chuyện gì. Lá phù kia không những có tác dụng trừ tà, mà trên phương diện trấn an thần hồn tựa hồ cũng có công hiệu nhất định, tôi thấy sắc mặt Tần Minh Hạo đã khá hơn nhiều, nhìn như một người bình thường ngủ thiếp đi. Điều này khiến Tần Tư Tư ngạc nhiên.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297