Truyện sex ở trang web truyensex68.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả các truyện sex 18+ ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi truy cập vào trang web chúng tôi để đọc truyện.

Phần 227

Vu nữ nói một câu tiếng Nhật, chúng tôi đương nhiên là nghe không hiểu, cô ta lại dùng Hán ngữ trọ trẹ hỏi:

“Các ngươi làm gì vậy? Vì sao lại xâm nhập thần xã?”

“Ngươi biết tiếng Trung?”

Tôi thập phần kinh ngạc.

“Ta đã đọc sách cổ Trung Quốc, ngữ pháp Hán ngữ từng học.”

Vu nữ này tuy rằng biết Hán ngữ, nhưng ngữ pháp lại không rõ ràng lắm, nghe kỳ kỳ. Cô ta lại giơ chổi lên, lời lẽ chính nghĩa hỏi:

“Mau trả lời ta!”

“Chúng ta đang đuổi theo một con tiểu hồ ly, nó trộm hộ chiếu của chúng ta, không tin ngươi có thể hỏi hắn.”

Tôi chỉ chỉ Nhất Sơ.

Vu nữ hồ nghi đánh giá chúng tôi, nói: “Đuổi theo một con tiểu hồ ly? Ngươi nói dối!”

“Vậy ngươi cảm thấy chúng ta đêm khuya xông vào đây làm gì? Chẳng lẽ là tới trộm đồ, trong thần xã có thứ gì đáng trộm sao?”

Cô ta trừng mắt nhìn tôi một cái:

“Ở đây chúng ta hồ ly không có!”

Tôi nghe cô ta nói chuyện mà thấy buồn cười, nhưng vẫn nhịn được, cái này có chút không lễ phép, Hán ngữ khó học như vậy, hai bên có thể trò chuyện đã là không tồi.

Tôi nói:

“Nơi này là thần xã Inari, không phải là thờ cúng hồ ly sao?”

Vu nữ cười lạnh một tiếng:

“Nói như vậy, chùa Quan Âm ở Trung Quốc cũng có Quan Âm?”

Nhất Sơ giải thích:

“Thật không dám dấu diếm, ta là đạo sĩ ở Hong Kong Mê Đồ Quan, con hồ ly kia hẳn là có mục đích gì đó mà dẫn chúng ta tới nơi này, có thể đưa chúng ta vào tham quan một chút không? Chúng ta tuyệt đối không quấy rầy quý thần xã.”

Vu nữ nhíu nhíu mày, lại hỏi tôi:

“Vậy còn ngươi?”

“Ta là âm vật thương nhân, có lẽ ngươi chưa nghe nói qua nghề này.”

Vu nữ không hiểu âm vật là gì, chỉ hiểu 2 chữ thương nhân, liền hỏi:

“Thương nhân và đạo sĩ sao lại đi cùng nhau?”

Tôi nói:

“Xét bản chất, hai chúng ta xem như đồng đạo, giống như âm dương sư Nhật Bản các ngươi.”

Cô ta có chút không hiểu, buông chổi nói:

“Được, ta có thể đưa các ngươi vào xem, nếu không thấy hộ chiếu, ta sẽ báo cảnh sát bắt các ngươi.”

“Được!” Tôi gật đầu.

Vu nữ dẫn chúng tôi đi dọc theo sơn đạo, tuy rằng mặc áo rộng tay dài nhưng cũng có thể nhìn ra dáng người cô ta rất đẹp, không mập không gầy, đường cong lả lướt, đương nhiên tôi cũng không phải là loại cầm thú như vậy, dám có ý nghĩ bất kính với vu nữ. Trên sơn đạo rất dài và dốc, có một loạt cánh cổng torii màu đỏ, phía trên có treo đèn lồng, độ chiếu sáng rất hạn chế, cũng may đêm nay ánh trăng rất sáng.

Hai bên đường là rừng cây đen như mực, thi thoảng có tiếng chim kêu, có thể thấy một vài bức tượng hồ ly bằng đá, lớn nhỏ không đồng nhất, bức lớn nhất cao hơn nửa người. Bọn chúng giống như người, mặc quần áo cổ đại, hai tay khép lại, nheo lại một con mắt như cười như không, nếu đêm khuya đi lại một mình ở đây sẽ cảm thấy chút âm trầm quỷ dị. Trước mắt đột nhiên rộng mở, xuất hiện một tòa lầu lớn bằng gỗ màu đỏ, phía trên có viết chữ Hán “Đại Hà Thần Xã”, hai bên có tượng hồ ly ngồi xổm, trong miệng ngậm bông lúa.

Vu nữ đưa chúng tôi vào đại môn, sân rất lớn, được dọn dẹp sạch sẽ, có rất nhiều cây, có giả sơn và suối, chung quanh là một số kiến trúc xây theo lối thời Đường màu đỏ, nhìn còn rất mới, nhưng tôi biết niên đại của chúng đã rất lâu. Tôi không khỏi có cảm giác xuyên không về thời Đường, ở đây chụp ảnh phong cách cổ trang thì tuyệt vời, nghe nói trước đây khi Thư Kỳ đóng phim “Thích khách Nhiếp Ẩn Nương” có một số cảnh là quay ở Kyoto.

Tôi chú ý đến phong thuỷ ở đây, phát hiện bố trí thập phần xảo diệu, xem ra khi tu sửa đã có cao nhân chỉ điểm, nơi này tốt xấu gì cũng là đại thần xã cấp quốc gia của Nhật Bản. Lúc này Vu nữ ngừng lại, xoay người đối diện với chúng tôi nói:

“Hộ chiếu ở đâu? Ta sẽ đưa các ngươi đi tìm, không thể tự tiện xông loạn.”

Tôi thầm nghĩ vu nữ này cố ý làm khó chúng tôi, không đi tìm sao chúng tôi biết được hộ chiếu ở đâu? Nhất Sơ lại đột nhiên nói:

“Ta cảm giác được yêu khí, hẳn là ở đó.”

Hắn vươn tay, chỉ về đại điện.

Vu nữ nghi hoặc hỏi:

“Ngươi chắc chắn?”

Nhất Sơ gật đầu.

“Được, ta đưa các ngươi đi.”

Vu nữ nói. Khi vào đại điện phải cởi giày, trong đại điện thờ một pho thần tượng khoác vải đỏ, tuy có bộ dáng người, nhưng khuôn mặt và thần thái lại có vài phần giống hồ ly, tôi hỏi Vu nữ đó là Tamamonomae sao? Cô ta nói không phải:

“Rất nhiều du khách Trung Quốc đã hỏi ta chuyện này, cười dở khóc dở.”

“Là dở khóc dở cười.” Tôi sửa lại.

Trên bàn thờ quả nhiên có mấy quyển hộ chiếu, tôi cầm lấy, hộ chiếu của cả 5 người đều ở đây, dưới hộ chiếu còn có một thứ, là một lá Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù! Lá phù này dán trên một tấm ván gỗ, vu nữ kêu lên một tiếng sợ hãi cầm trên tay xem xét, hai mắt trừng lớn, tôi và Nhất Sơ ngoảnh mặt nhìn nhau. Lá phù này tôi đã đưa cho chủ quán bán oden, yêu hồ là yêu tà, không thể chạm vào phù chú nên đã cạy cả tấm ván gỗ xuống.

Tiểu hồ ly đặt phù chú ở đây, lại không ngại cực khổ mà dẫn chúng tôi tới, tôi thầm nghĩ nó sắp đặt như vậy khẳng định là không có chuyện gì tốt. Vu nữ hỏi tôi:

“Lá phù này cũng là của các ngươi sao?”

Vu nữ luôn có thái độ đề phòng chúng tôi, tựa hồ không quá hoan nghênh, tôi vốn không muốn tiết lộ để sớm về khách sạn nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói:

“Là ta vẽ!”

“Ngươi biết vẽ loại phù này?”

Cô ta càng thêm kinh ngạc.

“Sao vậy?”

Tôi hỏi.

Cô ta chắp tay trước ngực, thành khẩn nói:

“Có thể tặng cho ta mấy lá không?”

Khi cô ta nói chuyện này lại có chút thẹn thùng, gần đây trong thần xã có một số chuyện kỳ lạ, tựa hồ là có quỷ, đêm khuya thường xuyên có động tĩnh kỳ quái, có thứ gì đó ném gạch vào tường vây, còn có người thấy một samurai không đầu đi tới lui trên sơn đạo làm vài vu nữ hoảng sợ, tháng trước còn có một cái đầu bốc cháy trong sân bay qua bay lại.

Các thần quan lớn nhỏ trong thần xã đều bó tay, tuy rằng Nhật Bản có Thần đạo và thuyết âm dương, nhưng lại không có phương pháp tu luyện đứng đắn, vu nữ và thần quan là người hầu cho thần linh, bản thân không có năng lực hàng yêu phục ma, cá biệt có một số vu nữ có được thần lực, nhưng đó là đến từ huyết thống. Về phần các âm dương sư trong lịch sử, họ sớm đã mất đi truyền thừa.

Vu nữ ngượng ngùng mà nói:

“Năm đó bà nội ta là vu nữ nổi danh khắp Kyoto, nhưng đến thế hệ này của ta đã không còn chút pháp lực nào…”

“Xin hỏi nên xưng hô thế nào?”

Tôi hỏi. Vu nữ tự xưng là Chiba Lin (Thiên Diệp Lâm), tôi và Nhất Sơ cũng tùy tiện nói lại gia cảnh môn phái, tôi nói:

“Chiba tiểu thư, sao ngươi biết lá phù này có pháp lực?”

“Bởi vì, chúng ta cũng có Địa Tạng Vương Bồ Tát Phù.”

Hai mắt cô ta tỏa sáng.

Tôi kinh ngạc, cô ta chẳng những biết lá phù này có pháp lực, còn biết tên của nó, xem ra cô ta cũng có chút kiến thức.

“Hai vị có thể đi theo ta không? Ta muốn cho hai vị xem một thứ.”

Vu nữ đưa tay làm thủ thế mời. Tinh thần tôi rung lên, nghĩ thầm lại có tiền tới cửa.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297

Thể loại