“A Lai, ngươi không nên quá đáng.” Mã lão bản tuyệt vọng nói “Chẳng phải chỉ là mười vạn tệ thôi sao? Trước kia ta bo cho ngươi cũng không ít như vậy.” – “Cút tên đại gia nhà ngươi đi, tiền bo là tiền bo, là lão tử nên có, đừng có làm thân với lão tử. Nói cho ngươi biết, lão tử là nể mặt tiền của ngươi, mới cúi mình với ngươi, hiện giờ ngươi không có tiền, cứt chó cũng không bằng, nhanh trả tiền nhanh trả tiền!”
“Ngươi đừng ép ta, ta nói rồi, ta chỉ có ngần ấy tiền…” – “Không có tiền đúng không, không có tiền thì dùng biệt thự này gán nợ.” A Lai nói “Nhanh, đừng có giả mù giả điếc.” Mã lão bản đỏ mắt nói “Ngươi ép ta đến tuyệt lộ a.” – “Ép đến tuyệt lộ? Như thế này sao có thể tính là ép đến tuyệt lộ? Ta không gọi các huynh đệ đòi nợ thuê đến đã là tốt rồi.”
Nói xong A Lai rút điện thoại gọi tới một đám đại hán, trên người toàn là hình xăm, xem qua là dân chợ búa, xã hội đen. A Lai lạnh lùng nói “Hoặc là mau tìm mười vạn tệ, hoặc là thế chấp biệt thự cho ta.” – “Ta thấy ngươi rõ ràng là nhắm vào biệt thự của ta!” Mã lão bản giận tím mặt. A Lai cười nói “Đừng nói khó nghe như vậy, ngươi nếu có thể trả tiền, ta còn có thể nhắm vào biệt thự của ngươi ư?” – “Được, ngươi chờ đó, ta đi vay tiền. Chẳng phải chỉ là mười vạn tệ sao? Bằng hữu của ta còn nhiều.” Mã lão bản nói xong liền gọi một cú điện thoại.
“Uy, Tiểu Lưu a, đang bận rộn gì sao?”
“Ừm, không có việc gì, chỉ là có chút việc gấp, muốn mượn ngươi mười vạn tệ tiêu thôi.”
“Ai, không phải gần đây thị trường kinh tế đình trệ sao, công ty kinh doanh không ổn, vốn lưu động xảy ra vấn đề.”
“A, yên tâm yên tâm, tuyệt đối sẽ không phá sản, nhất định có thể trả lại cho ngươi!”
“Có ý gì? Ngươi rốt cuộc có coi ta là bằng hữu hay không? Ngươi xem trước kia công ty của ngươi xảy ra vấn đề, không phải ta giúp ngươi quay vòng đó sao…”
“Uy, uy…”
Xem ra đối phương đã cúp máy. Mã lão bản toàn thân ngồi thượt ra trên ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn điện thoại, thần sắc uể oải thầm nói “Sao có thể? Sao có thể?” A Lai cười nói ” Mã lão bản, a, hiện giờ phải gọi ngươi là Mã phá sản. Nói thật với ngươi, con người ngươi không thích hợp làm bằng hữu. Nếu không phải là bởi vì trong tay ngươi có tiền bẩn, thì không ai nguyện ý ở cạnh ngươi.”
“Đánh rắm.” Mã lão bản mắng “Họ Lưu kia vong ân phụ nghĩa, ta đã sớm nhìn thấu hắn.” – “Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, loại người như ngươi chỉ thấy tiền mà không coi trọng tình nghĩa, người bên cạnh ngươi cũng chỉ có tiền trong mắt thôi. Không có tiền tài lợi ích, không ai nguyện ý giúp ngươi đâu.”
Mã lão bản không để ý tới A Lai, lại gọi một cú điện thoại. Mã lão bản nói chuyện một lát, thân mật giống như thân sinh huynh đệ. Nhưng Mã lão bản vừa nhắc tới khốn cảnh của mình, cùng chuyện mượn tiền, đối phương lập tức thay đổi thái độ “Mã lão bản, tình hình như thế nào? Công ty của ngài vậy mà phá sản ư?” Mã lão bản bất đắc dĩ nói “Đúng vậy a, gần đây công ty quay vòng vốn có chút vấn đề, muốn mượn ngươi mười vạn tệ để quay vòng.”
“Mã lão bản a, là thế này, gần đây tài chính công ty ta cũng đang căng thẳng a. Đúng rồi, ngài phá sản cảnh sát có thể sẽ điều tra ngà, đến lúc đó chuyện giữa ngài và ta cũng không cần nói với cảnh sát a, ta sẽ cầu chúc cho ngài gặp may mắn. Nếu liên lụy đến ta, ta cũng không thể cam đoan ta sẽ làm chuyện gì.” Sau khi nói xong, đối phương liền cúp điện thoại.
Mã lão bản tuyệt vọng lại gọi cho mấy bằng hữu khác, cuối cùng lại phát hiện lý do thoái thác của những người đó cơ bản giống nhau, đều không cho mượn tiền. Mã lão bản phong quang không còn, không thể cho những hồ bằng cẩu hữu (bạn bè chó lợn) kia lợi ích, bọn họ tự nhiên không cần lấy lòng lão. Trong đó mấy người thậm chí còn mắng lão một trận, Mã lão bản cuối cùng không chịu nổi đả kích, lại phun ra một ngụm máu.
“Làm gì, ngươi cái lão già này muốn làm gì?” A Lai lập tức liền vội vã cuống cuồng nhìn chằm chằm Mã lão bản “Có phải nghĩ đến ta không? Ta cho ngươi biết, cho dù ngươi chết, ta sẽ bán nội tạng của ngươi đi, mười vạn tệ ngươi đừng hòng trốn nợ.”
Dứt lời, A Lai móc ra một phiếu nợ, xoát xoát viết một hàng chữ, một hai dùng máu của Mã lão bản ấn một dấu tay “Ngày mai giờ này ta sẽ quay lại, nếu không có tiền biệt thự này sẽ thuộc về ta! Đừng nói A Lai này không nể mặt ngươi, không bức tử ngươi đã là cho ngươi mặt mũi.” Sau đó A Lai nhấc vali dương dương đắc ý rời đi.
Sau khi A Lai đi, Mã lão bản lăn lộn gào khóc “Tác nghiệt a, tác nghiệt, ta sao lại quen biết một đám hồ bằng cẩu hữu như thế, trong mắt bọn hắn chỉ có lợi ích, ngay cả tình nghĩa cơ bản nhất cũng không có, chết đi, chết hết đi cho ta.” Tôi ý vị thâm trường cười nói “Thôi đi Mã lão bản, đừng bi quan như thế. Người là động vật quần cư, không thể nào một bằng hữu thực sự cũng không có, lại gọi điện thử một chút đi.”
Mã lão bản tay run rẩy, mở điện thoại ra từ đầu tới cuối khoảng mấy trăm số điện thoại nhưng cuối cùng căn bản không có ai đáng tin. Mã lão bản cười khổ nói “Ta xem như đã thấy rõ, cái thế giới chó chết này là thế giới của tiền bạc. Ta đã sớm biết, ta nên sớm biết.”
“Cũng không nhất định.” Tôi nói “Chí ít, tình bạn của Tam Pháo, Lý mặt rỗ và Tần Vũ không xây dựng trên bất kỳ lợi ích gì.” – “Ha ha.” Mã lão bản thảm đạm cười “Ta bỗng nhiên có chút hâm mộ Tần Vũ nghèo nát kia! Ở điểm này, ta vẫn thua Tần Vũ.” Thật đúng là một phân tiền cũng làm khó được anh hùng hảo hán, Mã lão bản trên ghế ngây ngốc cho tới trưa, có không ít người đến đòi nợ, nhưng Mã lão bản từ đầu đến cuối đều không nói một lời, cũng không nhúc nhích, hắn hẳn là giống như Tần Vũ tuyệt vọng muốn tự sát?
(Một phân tiền cũng làm khó được anh hùng hảo hán: Ý nói một khó khăn nhỏ khiến việc lớn không thể hoàn thành. Hoặc một người rất có năng lực nhưng bất lực khi đối mặt với một vấn đề nhỏ – dịch giả)
Đến ban đêm, biệt thự đang yên tĩnh bỗng nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập, Mã lão bản tuyệt vọng nói “Lại tới đòi nợ…” Cửa mở ra, một người cao gầy, mặt buồn rười rượi nhìn Mã lão bản “Lão bản.” Mã lão bản nhìn thoáng qua đối phương, bất đắc dĩ phất phất tay “Thư ký Trương, ngươi đến đòi tiền lương à? Xe của ta đưa cho ngươi, có thể bù được mấy tháng tiền lương.” – “Không phải.” Thư ký Trương nói “Ta nghe nói công ty lâm vào khốn cảnh, cần gấp mười vạn tệ, nên ta rút toàn bộ tiền tiết kiệm, ngài lấy dùng trước đi.”
Mã lão bản choáng váng, trợn mắt hốc mồm nhìn Thư ký Trương “Tiểu Trương, ngươi…” – “Ông chủ, ngài trước tiên cứ dùng đi, dù sao ta tạm thời cũng không cần đến.” Nói xong thư ký Trương đặt túi xách trước mặt Mã lão bản “Lão bản, nếu không đủ, ta sẽ giúp ngài bán chiếc xe kia đi, tạm thời trì hoãn kéo dài thời gian đã.” – “Tiểu Trương…” Tâm đang rét buốt, rốt cục có người đưa tới ấm áp, Mã lão bản kích động lệ nóng tràn mi “Ngươi vì sao phải làm vậy?”
“Đây là việc ta nên làm.” Thư ký Trương nói “Lúc trước ta từ nông thôn lên thành phố trong người không có đồng nào, ăn cơm cũng là vấn đề lớn, là ngài cưu mang ta, cho ta công việc. Nếu như không có ngài, chỉ sợ ta đã đi trên con đường phạm tội. Hiện giờ ngài khó khăn, ta giúp đỡ ngài cũng là nên làm.”
Mã lão bản hít một hơi thật sâu, khóc ròng “Tiểu Trương, ta có lỗi với ngươi, ta ghét bỏ ngươi là dân quê mùa, không coi ra gì, một mực không trọng dụng ngươi. Không ngờ kết quả người duy nhất chịu giúp ta lại là ngươi… Tiểu Trương ngươi yên tâm, Mã gia ta có năng lực, một ngày nào đó sẽ Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó ta có cơm ăn, tuyệt đối không thể thiếu ngươi.”
Thư ký Trương thật thà cười “Mã lão bản, ta muốn về nhà làm nông. Ta nhớ lại dưới quê có một đám bạn, bất luận ta gặp chuyện gì, đám bạn trong thôn đều sẽ giúp ta. Thế nhưng ở đây, ta căn bản không tìm được một người bạn…” Mã lão bản bất đắc dĩ thở dài “Ngươi đi về nghỉ trước đi! Chiếc xe kia tặng cho ngươi.” Thư ký Trương nhất định không lấy, nhưng Mã lão bản lại kiên quyết đưa chìa khóa cho thư ký Trương.
Sau khi thư ký Trương rời đi, Mã lão bản vốn đang tuyệt vọng lúc này mới chuyển biến tốt lên. Tôi nói “Mã lão bản, hiện giờ ngươi tin tưởng giữa người với người tự có chân tình rồi chứ? Ngươi hẳn là có thể cảm nhận được mấy người chúng ta lo lắng cho Tần Vũ a?” Mã lão bản chật vật nhẹ gật đầu “Nói đến điều này còn phải cảm ơn các ngươi, đã cho ta một bài học quan trọng như vậy. Hiện giờ các bằng hữu của ta, hẳn là đều ngo ngoe muốn nuốt lấy cổ phần công ty ta a? Nói là bằng hữu, chẳng bằng nói là đối thủ trên thương trường, ha ha.”
Tôi cười “Cũng không nhất định, mặc dù chúng ta không phải là bằng hữu, nhưng chúng ta cũng sẽ không ép ngươi đến tuyệt lộ. Lúc trước chúng ta làm như thế vẫn chừa cho ngươi một đường lui. Ngươi đem gia sản quyên góp, về sau sẽ là đại danh nhân, có hiệu ứng danh nhân, nhất cử nhất động, sẽ tạo nên ảnh hưởng lớn trong xã hội, bọn họ sẽ không dám quá đáng.”
Mã lão bản thê thảm cười một tiếng “Thôi thôi, đời ta xem như hủy trong tay đám hồ bằng cẩu hữu kia rồi. Ta giao đồ vật ra, các ngươi tự nhìn xem!” Nói rồi lão liền đi vào phòng ngủ, lấy trong két sắt ra một cái đai lưng xanh biếc. Đây chính là đai lưng ngọc mà Tần Vũ luôn nhắc tới ư?
Tôi thận trọng cầm đai lưng ngọc trong tay, nặng trĩu, ít cũng phải ba bốn cân, tạo hình tinh mỹ, cổ kính. Da thú bên trên đẹp đẽ, khảm từng khối ngọc hình sợi. Dưới ánh đèn chiếu tỏa ra quang mang xanh biếc. Trên lớp da thú, tựa hồ còn có vết máu. Đai lưng lộng lẫy, khuyết điểm duy nhất là mấy khối ngọc đã vỡ vụn, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.
Tôi lập tức hỏi Mã lão bản “Mã lão bản, ngươi biết đai lưng này có lai lịch gì không?” Mã lão bản nhìn đai lưng xuất thần đến vài phút, lúc này mới chậm rãi nói.
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Phần 282
Phần 283
Phần 284
Phần 285
Phần 286
Phần 287
Phần 288
Phần 289
Phần 290
Phần 291
Phần 292
Phần 293
Phần 294
Phần 295
Phần 296
Phần 297