– Thế nào, nghe qua chắc phu nhân kinh sợ lắm phải không?
Nhìn Hoàng Dung một mực trầm mặc không nói, Tống Thanh Thư liền mỉm cười hỏi.
– Quả thật là ta có chút giật mình…
Hoàng Dung thu hồi suy nghĩ, một lần nữa lại vén tóc mai ra sau lỗ tai, cầm lấy hai chén trà trên bàn, đưa một chén cho Tống Thanh Thư…
– Đây cũng là điều mà người Hán trong thiên hạ hy vọng, tại đây ta lấy trà thay rượu, xin chúc cho công tử mã đáo thành công.
Nhìn trước mắt những ngón tay trắng nõn cầm lấy chén trà, Tống Thanh Thư hơi thất thần, cười nói:
– Chén trà này của phu nhân, tại hạ nhất định phải uống, tuy nhiên chúng ta sẽ đổi qua rồi mới uống.
– Đổi qua như thế nào đây?
Hoàng Dung ngơ ngẩn không hiểu.
– Thì giống như vậy.
Tống Thanh Thư bưng chén trà từ bên cạnh cánh tay nàng xuyên qua, cong gối tay quay trở lại trước mặt mình.
Hoàng Dung gương mặt trắng như tuyết đằng lập tức liền đỏ, có chút hốt hoảng nói ra:
– Lại hồ nháo, đây là… đây là các uống của rượu hợp cẩn…
Tống Thanh Thư nhún vai, nhìn trước mắt chén trà hỏi:
– Đây đâu phải là tửu? Mà là chén trà phải không?
Hoàng Dung sững sờ, vô thức gật đầu.
– Nếu không phải là tửu, thì tính là cái gì rượu hợp cẩn chứ?
Tống Thanh Thư cười cười, liền đem chén trà uống một hơi cạn sạch, ánh mắt sáng rực mà nhìn trước mắt khuôn mặt tinh xảo như sứ…
– Phu nhân vẫn chưa uống, chẳng lẽ phu nhân không muốn việc tiêu diệt Thát Lỗ, khôi phục Trung Nguyên thành công sao?
– Dĩ nhiên không phải!
Hoàng Dung vừa tức vừa gấp…
– Đó là một chuyện, còn chuyện này là một chuyện…
Tống Thanh Thư khuôn mặt y nguyên nói:
– Chuyện này trong mắt của tại hạ, nếu phu nhân không uống chén trà này, chỉ sợ đây là điềm báo trước của thượng thiên cho biết sự nghiệp này của tại hạ chắc chắn là thất bại.
– Hừ… trước kia ta tự cho mình là người có miệng lưỡi, nhưng giờ so ra với công tử, thật sự là tự thẹn không bằng góc nhỏ.
Hoàng Dung nguýt hắn một cái…
– Vậy để ta uống là được chứ gì?
Cứ việc tư thế bây giờ có chút không ổn, nhưng chính như Tống Thanh Thư đã nói, uống chén trà này không phải là tửu, bởi vậy Hoàng Dung cũng không tiếp tục kiên trì kéo dài, ngẩng đầu lên, đem chén trà uống một hơi cạn sạch.
Nhìn lấy Hoàng Dung ngửa mặt lên nuốt nước trà, lơ đãng lộ ra cái cổ thon hơi nhúc nhích theo cổ họng nuốt xuống, Tống Thanh Thư đột nhiên cảm thấy ánh mắt mình cũng di động theo, do động tác uống trà, ngực nàng hơi ưỡn lên, bên trong cái áo lụa xanh nhạt là cái yếm mỏng chỉ hờ hững che kín lấy đôi bầu vú nảy nở vun tròn của nàng, hai đầu núm vú nho nhỏ mê người ẩn hiện như trêu chọc lòng người.
– Đã uống xong, công tử hài lòng chưa?
Không hề hay biết ánh mắt của hắn đang chiếm tiện nghi mình, Hoàng Dung đem chén trà rỗng tuếch tại Tống Thanh Thư trước mặt lắc lắc, lườm hắn nói…
– Không thể hài lòng hơn nữa.
Ánh mắt vội rời khỏi đôi bầu vú của nàng, Tống Thanh Thư mỉm cười.
Hoàng Dung đột nhiên lộ ra một tia giảo hoạt:
– Nếu như quả thật có một ngày công tử có thể khu trừ Thát Lỗ, nhất thống Bắc phương, vậy công tử có xua quân Nam hạ không vậy? Ta cũng không muốn tại Tương Dương thành đánh xong Mông Cổ và Kim Quốc, lại còn phải giao tranh với công tử…
Tống Thanh Thư nhún vai, kiên định nói:
– Có…
Hoàng Dung giật mình, nàng lúc đầu chỉ là thuận miệng hỏi qua một chút, dù sao nàng cũng không cho rằng đối phương có đủ khả năng nhất thống Bắc phương, nhưng không biết sao, nghe hắn trả lời như vậy, trong nội tâm nàng ức chế không nổi một trận khó chịu, chẳng lẽ đến lúc đó lại phải đối địch với hắn sao?
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Tống Thanh Thư lúc này mới nói thêm:
– Đến lúc đó tại hạ dẫn đầu trăm vạn tinh binh, bao vây lấy thành Tương Dương, tuyên bố chỉ muốn lấy được phu nhân thì liền lập tức lui binh, phu nhân đoán thử xem đến lúc đó triều đình Nam Tống có thể vì ngăn ngừa tai họa binh đao liền đem phu nhân dâng ra cho tại hạ không vậy?
Hoàng Dung trong lòng chột dạ, dựa theo tính tình bá quan văn võ triều đình Nam Tống đa số đều là loại người vô sỉ đó, vấn đề này thật đúng là không phải là không xảy ra được…
Tuy nhiên nàng rất nhanh phản ứng, kiều hừ một tiếng:
– Nhân gia không phải là hàng hóa, nếu quả thật xuất hiện loại tình huống này thì rất khác, huống chi Tĩnh ca ca sẽ còn bảo hộ ta đây.
Tống Thanh Thư nghiền ngẫm rồi nói một câu:
– Lấy tình tình của Quách đại hiệp vì sợ binh đao loạn lạc gây nên đau khổ cho thiên hạ bách tính, chỉ sợ đến lúc đó có quyết định hy sinh phu nhân hay là không cũng cũng khó mà đoán được…
Hoàng Dung sắc mặt trắng nhợt:
– Im ngay! Tĩnh ca ca tuyệt đối sẽ không đối với ta như vậy đâu.
– Vậy cũng không nhất định…
Tống Thanh Thư tiếp tục nói…
– Một bên là thiên hạ bách tính, một bên là thê tử, nếu như phải lựa chọn một bên, theo như tại hạ đoán không sai, tất nhiên Quách đại hiệp sẽ lựa chọn thiên hạ bách tính.
Liếc qua Hoàng Dung biến sắc, Tống Thanh Thư lại tiếp:
– Đương nhiên, Quách đại hiệp cũng rất yêu thương phu nhân, nếu đã quyết định như vậy, chắc chắn là cực kỳ đau khổ, cũng vô pháp mà đối mặt với phu nhân, cho nên chỉ còn có cách là tự sát để tạ tội với thê tử của mình. Nghĩ đến, vào lúc khi một người không còn có lựa chọn nào khác, cái chết là kết cục duy nhất.
Vừa nghe thì Hoàng Dung có ý cho là Tống Thanh Thư muốn ly gián cảm tình phu phụ của bọn họ, Hoàng Dung trong lòng liền nổi giận, nhưng khi đối phương kết thúc bằng câu nói kia, dẫn đến nàng đang ngập đầy nộ hỏa liền đã giội tắt, chính bản thân nàng cũng khi nghĩ đến xảy ra tình huống như vậy, thì lựa chọn của trượng phu mình, chỉ sợ quả đúng như lời hắn nói…
Vẻ mặt Hoàng Dung chợt thấy cô độc, Tống Thanh Thư liền xoay chuyển cười nói:
– Bộ phu nhân thật sự cho rằng tại hạ sẽ có cơ hội đem trăm vạn quân binh đến thành Tương Dương để gây sức ép phải lấy cho bằng được phu nhân sao?
Hoàng Dung thật sâu liếc, hồi lâu qua đi mới nói:
– Tuy ta cũng thấy không có khả năng, nhưng nếu quả thật có một ngày như vậy. Ta mong rằng công tử đừng có mang quân binh đến thành Tương Dương, mà chính ta sẽ sớm chủ động tới gặp công tử.
– Phu nhân sợ tại hạ nếu mang quân binh đến thành Tương Dương, thì Quách đại hiệp sẽ bị ép vào con đường tuyệt lộ sao?
Tống Thanh Thư tựa như xem thấu suy nghĩ trong lòng nàng.
Hoàng Dung chần chờ một lát, vẫn là gật đầu.
Tống Thanh Thư chợt có chút đắc ý:
– Không biết đến lúc đó phu nhân đến tìm tại hạ để làm gì?
Hoàng Dung khóe môi giương lên, vượt qua ngượng ngùng, trên mặt tràn đầy một tầng thần thái khác thường:
– Tùy công tử muốn làm gì thì làm.
Lần này đến phiên Tống Thanh Thư ngẩn người, hắn tuyệt đối không ngờ tới câu trả lời này của nàng, hắn đang muốn nói, thì Hoàng Dung đã khanh khách cười rộ lên:
– Nhìn công tử kìa, bộ thật sự công tử cho rằng công tử sẽ có một ngày thống nhất được Bắc phương sao…
Tống Thanh Thư thu hồi nụ cười:
– Trên đời này, không có có cái gì là không thể…
Đối phương trên mặt tự tin lại khiến cho Hoàng Dung ngẩn ngơ, trong lòng nàng đột nhiên hiện lên một ý niệm: “Có lẽ sẽ có một ngày như vậy…”
– Phu nhân hãy nhớ kỹ cuộc nói chuyện đêm nay…
Nghe được Hoàng Dung vừa rồi trả lời như vậy, Tống Thanh Thư tâm tình thật tốt.
Hoàng Dung sắc mặt đỏ lên, kiều hừ:
– Ta nói cái gì chứ? Tại sao ta không nhớ rõ…
Tống Thanh Thư suy nghĩ nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
– Đến lúc đó thì tự khắc phu nhân sẽ nhớ tới cuộc nói chuyện này…
Nụ cười trên mặt Hoàng Dung chậm rãi biến mất, hai người đều là người thông minh, song phương đều biết rõ lòng dạ với nhau, nếu quả thật xuất hiện loại tình huống đó, thì chắc là tự tiến cử giường chiếu đến với hắn, là lựa chọn duy nhất của nàng để tránh cuộc bao vây thành Tương Dương…
Trong phòng bầu không gian chợt có chút ngưng trọng, Tống Thanh Thư liền đổi giọng nói ra:
– Bây giờ đến phiên tại hạ đặt câu hỏi rồi…
Hoàng Dung cũng thu thập xong tâm tình, dù sao bây giờ mà lo lắng loại tình huống chưa phát sinh đó, cũng là một nỗi lo vô cớ, liền cười ôn nhu nói:
– Công tử hỏi đi…
Sau đó hai người đặt các câu hỏi về sinh hoạt bình thường, trải qua mấy vòng vấn đáp, song phương đã hiểu biết lẫn nhau thêm một tầng, quan hệ tựa hồ cũng chặt chẽ mấy phần.
– Bây giờ không còn sớm nữa, hay là đêm nay chấm dứt tại nơi đây đi…
Lấy hai người tư thế bây giờ, cái mông của nàng đã ngồi ngay ngắn bên trên hạ thể của hắn rồi, đừng nói là Tống Thanh Thư, ngay cả Hoàng Dung đã có chút tâm trí dập dờn, nàng cảm nhận rõ ràng một bên mông thịt của nàng đang cấn lên cái đồ vật đó của hắn, bây giờ giữa bọn họ đang có vẻ hòa hợp vui vẻ, Hoàng Dung thấy đây là một thời cơ tốt để kết thúc cái trò chơi này.
– Lúc này đến lượt tại hạ hỏi, xem ra mới công bằng, cũng coi như là lượt cuối cùng, được chưa?
Tống Thanh Thư nụ cười đột nhiên có chút kỳ dị.
– Thật là một nam nhân hẹp hòi…
Hoàng Dung hừ một tiếng…
– Vậy hỏi đi.
Tống Thanh Thư thân thể nghiêng về phía trước, miệng dần dần tiến đến bên tai Hoàng Dung, nhẹ nhàng nói mấy chữ:
– Phu nhân, tại hạ cùng Quách đại hiệp ai… lớn hơn?
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252