Lúc nghe được tiếng đóng cửa, trên giường các nàng cũng không ngồi yên được nữa, nhao nhao xuống giường như muốn chạy ra ngoài, chỉ có A Tử là nhàn nhã ngồi yên trên giường, không có ý tứ rời khỏi.
– Cao nhân… thật xin lỗi, tiểu nữ không biết các nàng… đang ở bên trong…
Nhậm Doanh Doanh đỏ bừng cả khuôn mặt, cực kỳ xấu hổ, cũng tại mình không cẩn thận làm đánh vỡ chuyện tốt của bọn họ, bất quá cao nhân này cũng thật đúng là quá mức, để cho hai nữ nhân ở trên giường cùng một chỗ với hắn, thiệt thòi ta một mực còn xem hắn là chính nhân quân tử.
Thấy đối phương không phải là loại người như Liễu Hạ Huệ kia, nữ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, Nhậm Doanh Doanh đột nhiên cảm thấy kế hoạch của mình dường như là có chút đưa dê vào miệng cọp.
– Không sao, dù sao các nàng đều giống như Nhâm cô nương, vì gặp chuyện hoảng hốt nên chạy bừa trốn vào phòng của ta.
Tống Thanh Thư khẽ cười nói.
– Vậy sao?
Nhậm Doanh Doanh gượng cười yếu ớt, nghi ngờ liếc nhìn hắn, hiển nhiên là không tin.
Tống Thanh Thư đương nhiên nhìn ra được ý nghĩ của Nhậm Doanh Doanh, tuy nhiên loại chuyện này càng tô càng đen, hắn thấy không tiện giải thích rõ ràng với nàng.
– À… vừa rồi Trương Chân Nhân trước khi đi nói câu sau cùng kia là có ý gì?
Nhậm Doanh Doanh nghĩ tới một chuyện, liền vội vàng hỏi.
– Há… cũng là Trương Chân Nhân cho là chúng ta chưa có danh chính ngôn thuận mà tằng tịu cùng giường với nhau, nên nhẹ nhàng gõ nhẹ đầu chúng ta, lấy công lực của Trương Chân Nhân, làm sao mà không biết Nhâm cô nương đang ẩn núp ở trên giường chứ.
Tống Thanh Thư cho là bình thường nói.
– A!
Nhậm Doanh Doanh hoảng lên, trách cứ nói.
– Cao nhân… cao nhân… tại sao không giải thích một chút cho Trương chân nhân biết rõ chứ!
Tống Thanh Thư chưa kịp trả lời, thì A Tử đã vượt lên trước bênh vực cho hắn:
– Hừ… ngươi nghĩ làm sao vậy, chủ nhân của ta đã có hảo ý giúp ngươi giải trừ hôn ước, ngươi ngay cả lời cảm tạ cũng đều không nói được một tiếng, ngược lại còn oán trách chủ nhân của ta?
Ô Vân Châu lúc trước rất cảm kích Nhậm Doanh Doanh đã cứu phụ thân của nàng, nhưng lúc này trong lòng cũng có chút bất mãn, nhịn không được hỏi:
– Nhâm tỷ tỷ, Tống đại ca là một đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, vì sao tỷ tỷ cứ tìm mọi cách để có thể để giải trừ hôn ước với hắn vậy chứ?
Nhậm Doanh Doanh lúc này mới phản ứng được, đúng là vừa rồi nói chuyện tính kế với cao nhân đều bị hai nữ nhân này nghe qua, nàng kỳ quái nhìn Ô Vân Châu liếc qua:
– Ngươi cũng nhận biết người kia?
– Không biết…
Ô Vân Châu khuôn mặt tiếc nuối, nhưng rất nhanh đảo mắt rồi nói.
– Bất quá ta từng nghe qua rất nhiều tin đồn về hắn, một người nhất kiếm ám sát Hoàng Đế, khuất phục quần hùng đoạt được Kim Xà vương, hô phong hoán vũ đại bại mười vạn tinh binh… Trong lòng của ta, hắn là một kẻ đầu đội trời chân đạp đất, là một đại anh hùng khoác Kim Giáp.
– Hắn làm gì mà ưu tú như cô nương nói như vậy chứ.
Tống Thanh Thư bị Ô Vân Châu thổi phồng đến mức cũng phải có chút xấu hổ nên phải đỡ lời.
– Cao nhân, tiểu nữ không phải là nói đến cao nhân, tại sao cao nhân lại ngượng ngùng làm chi vậy a?
Ô Vân Châu thấy kỳ lạ nên hỏi.
– Ặc…
Tống Thanh Thư chưa kịp giải thích, thì Nhậm Doanh Doanh đã đệm thêm nói.
– Cao nhân nói không sai, người kia không phải là đại anh hùng cái gì đó, hắn cũng là loại người bỉ ổi vô sỉ, dâm đãng hạ lưu!
Tống Thanh Thư nghe được mặt liền oán niệm, bất quá chỉ chiếm được ngươi mấy lần tiện nghi mà thôi, đâu cần phải mắng ta đến mức này chứ a?
Ô Vân Châu thì cứ bênh vực:
– Nhâm tỷ tỷ, Tống đại ca không phải là loại người như vậy!
Nhậm Doanh Doanh cười lạnh nói:
– Ngươi chưa từng thấy qua hắn, làm sao ngươi biết hắn không phải là loại người như vậy?
– Ta…
Ô Vân Châu nghẹn lời.
– Dù sao thì khẳng định Tống đại ca không phải như vậy!
Có lẽ chính mình cũng biết câu giải thích này không thuyết phục, nên Ô Vân Châu vội vàng bổ sung nói.
– Nhâm tỷ tỷ nếu đã biết hắn, vậy thì hãy nói một chút, hắn làm sao lại là loại người bỉ ổi vô sỉ, hạ lưu dâm đãng kia đi?
– Hắn đối với ta…
Nhậm Doanh Doanh nghẹn lại, liền đem lời muốn thốt ra nuốt trở về, nàng làm sao đem những chuyện mà hắn sờ soạng trên thân thể nàng nói cho ngoại nhân biết được.
– Dù sao ta cũng khẳng định hắn là cái loại người như vậy…
– Nhâm tỷ tỷ không chịu nói đạo lý.
Ô Vân Châu gấp đến độ như muốn ứa lệ ra.
– Haha…
A Tử nãy giờ một mực đang bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, đột nhiên cười nói.
– Vị Nhậm cô nương này một bộ muốn nói ra rồi lại thôi, ánh mắt bên trong mang theo sự giận dữ, rõ ràng là Nhậm cô nương đã bị vị Tống đại ca kia chiếm tiện nghi rồi, nói không chừng sớm đã thất thân với hắn, cho nên không thể nào giải thích được.
– Hả?
Ô Vân Châu ngơ ngác nhìn về phía Nhậm Doanh Doanh hỏi.
– Thật vậy sao?
– Nói bậy bạ, nào có!
Nhậm Doanh Doanh hai má ửng đỏ, chột dạ trừng nhìn A Tử.
– Ngươi đừng có nói vớ nói vẩn.
– Đáng thương… thật sự là đáng thương.
A Tử lại không thèm để ý đến ánh mắt Nhậm Doanh Doanh, ngược lại còn lẩm bẩm nói.
– Cái gì mà là đáng thương?
Nhậm Doanh Doanh nhíu mày, nhịn không được hỏi.
A Tử thở dài:
– Ta nói là vị Lệnh Hồ thiếu hiệp kia thật là đáng thương a, không biết Nhâm cô nương sớm đã cho hắn mang không biết mấy đỉnh nón xanh rồi, trong khi hắn lại vẫn chưa hay biết gì cả.
– Ta sẽ giết ngươi!
Nhậm Doanh Doanh tại bên trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, dưới một người, trên vạn người, cho nên làm gì mà nhận qua sỉ nhục như thế này, liền rút ra trong tay áo đoản kiếm hướng phía trên thân A Tử đâm tới.
A Tử sớm có sở liệu, lập tức liền trốn đến phía sau lưng Tống Thanh Thư, một bên tránh, miệng vẫn còn kêu lên:
– Ai nha… ai nha, có người thẹn quá hóa giận muốn sát nhân diệt khẩu, chủ nhân cứu mạng a…
Nhậm Doanh Doanh đâm mấy lần, đều bị Tống Thanh Thư dùng thân thể chặn lại, vừa tức vừa gấp:
– Nha đầu kia, nếu có bản lĩnh thì ra đây a!
A Tử xùy xùy cười to.
– Võ công của ta không có bằng ngươi, ra ngoài để ngươi giết à, ngươi cho là ta ngu ngốc hay là chính ngươi ngu ngốc vậy?
A Tử từ nhỏ lớn lên tại Tinh Túc phái chuyên ngươi lừa, ta gạt, đương nhiên là người rất thực tế, nào có để ý đến sĩ diện như người trong chốn võ lâm…
– Ngươi…
Nhậm Doanh Doanh tức bực giậm chân.
– Hảo hảo… được rồi… A Tử ngươi bớt nói đi, Nhậm cô nương mới khỏi thương tích, không chịu được kích thích cảm xúc như vậy đâu.
Tống Thanh Thư biết không thể để cho các nàng tiếp tục huyên náo, vội vàng ra mặt giảng hòa.
– A hoàn của ta từ nhỏ tại Tây Vực lớn lên, nên nói chuyện không có điều kiêng kị gì cả, mong Nhậm cô nương nể mặt mũi của ta, không truy cứu…
– Hừ, hôm nay tiểu nữ nể mặt mũi của cao nhân, tha cho ngươi một lần.
Nhậm Doanh Doanh hừ một tiếng, hung hăng nhìn A Tử đang núp sau lưng Tống Thanh Thư, tuy nhiên đáp lại nàng cũng là một tiếng “hừ…” khinh thường.
– Sắc trời đã tối, tiểu nữ cũng không quấy rầy cao nhân nghỉ ngơi nữa.
Vừa rồi bị Trương Tam Phong khám phá ra nàng ẩn núp trên giường của Tống Thanh Thư, Nhậm Doanh Doanh trong lòng đang bất ổn, nào còn có tâm tư lưu lại nơi này cùng A Tử cãi nhau, nên liền đứng dậy cáo từ.
– Nhâm cô nương thương thế vừa hết, cũng cần nghỉ ngơi nhiều.
Tống Thanh Thư gật đầu.
Nhậm Doanh Doanh cũng gật đầu chào, mang theo một làn gió thơm phiêu lãng rời khỏi…
Thấy Nhậm Doanh Doanh rời đi, Ô Vân Châu cũng đứng dậy cáo từ:
– Cao nhân… tiểu nữ cũng về phòng mình đây…
Hai nữ nhân kia đã lần lượt rời đi, Tống Thanh Thư thấy A Tử vẫn không có ý tứ đứng dậy, khẽ giật mình:
– Ngươi làm sao còn ở lại chỗ này đây?
A Tử ngòn ngọt cười, đi chậm đến phía sau lưng hắn, bóp nhẹ lên hai bả vai:
– A Tử lưu lại phục thị cho chủ nhân a…
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252